Chương 20: Thế này cũng là tùy tiện?

Khi Kỳ Lãng cos đóng vai Lương Tiêu bước vào phòng triển lãm, lập tức có rất nhiều người kéo đến, trong đó không thiếu các nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp cầm ống kính lớn điên cuồng chụp anh, còn tưởng anh là một coser nổi tiếng được người tổ chức mời đến.

Thiếu niên nay cho dù là về tạo hình hay nhan sắc thì đều đạt đến mức hoàn hảo, thậm chí còn vượt qua cả các coser chính thức trên sân khấu, so với anh thì họ còn kém hơn một chút.

Khi biết anh không phải một coser nổi tiếng mà người tổ chức mời tới, các cô gái càng điên cuồng đuổi theo, xếp hàng chụp hình chung với anh.

Trong không khí vui tươi sôi động này, Kỳ Lãng hiếm khi từ chối người khác, hóa trang chính là vì để chụp ảnh, cho nên anh sẽ thỏa mãn rất nhiều yêu cầu chụp ảnh chung của các cô gái, kể cả những động tác chụp tương đối gần gũi.

Ví dụ như ôm eo nhẹ nhàng, hoặc cho phép các cô gái đặt đầu lên vai mình, nhưng tay anh thì vẫn luôn nắm chặt duy trì hình tượng của một người quý ông.

Thỉnh thoảng, anh quay đầu nhìn lại bộ đôi bảo tồn gấu trúc.

Ngôn Dịch đúng là một nhân viên bảo tồn đầy trách nhiệm, "Gấu trúc nhỏ" được ngồi trên người cậu không bao giờ rời, không phải kiểu ôm công chúa thì là đang cong trên lưng, nếu không thì ngồi trên vai, hoặc khiêng...

Thật đúng là mở khóa ra nhiều "tư thế".

Bạch Hòa được Ngôn Dịch ôm, chụp ảnh cùng không ít cô gái, cười đến vui vẻ.

Còn có cô gái hỏi họ hai người có phải là một đôi không, cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào, hỏi có thể đăng lên mạng được không.

Bạch Hòa định nói không phải, nhưng Ngôn Dịch lại trả lời ngay: "Đúng.”

Cô gái lập tức ấn nút chụp hình "tình nhân" cho hai người, sau đó nói cảm ơn với bọn họ, còn nói hai người chính là cp đẹp nhất trong buổi cosplay hôm nay.

Sau khi cô gái đó đi, Bạch Hòa nhảy khỏi lòng Ngôn Dịch, hỏi cậu: "Tại sao lại nói chúng ta là một đôi.”

"Người hỏi quá nhiều, nếu phải giải thích từng người một rằng chúng ta không phải là một đôi, chúng ta là chị em thì họ sẽ hỏi thêm là tại sao chị em lại không giống nhau, rồi cậu sẽ phải giải thích, bởi vì chúng tôi không phải là chị em, rồi họ lại hỏi tại sao không phải chị em ruột lại gọi là chị em..."

Bạch Hòa bị cậu thuyết phục: "Cũng đúng, giống như một câu chuyện lặp đi lặp lại vậy, đừng nói là một đôi, chỉ nói một chữ đúng là được rồi, bọn họ cũng sẽ không hỏi tiếp.”

"Đúng.”

"Vui quá!" Cô vui vẻ nhảy lên lưng Ngôn Dịch, để cậu cõng cô.

Khi có người lại hỏi, Bạch Hòa sẽ tự chủ động giới thiệu: "Chúng tôi là cp đấy!”

Ngôn Dịch quay đầu nhìn góc nghiêng dịu dàng của cô gái.

Thần kinh thô, vừa khờ dại vừa ngây thơ.

Chỉ cần có thời gian, cậu sẽ hoàn toàn chiếm được cơ thể của cô, trái tim của cô, Ngôn Dịch cảm thấy điều này không khó, chỉ là...

Cậu nhìn qua đám đông, thấy Kỳ Lãng đang sáng lấp lánh.

Anh thực sự đang sáng lấp lánh, bởi vì đèn flash liên tục chụp ảnh anh mà không dừng lại.

Bỗng nhiên, Kỳ Lãng như có cảm giác gì đó đột nhiên quay đầu, ánh mắt của hai người gặp nhau tóe ra tia lửa.

Ngôn Dịch lặng lẽ lui tầm mắt, nhưng Kỳ Lãng lại đi đến gần họ, hơi ngạc nhiên nói: "Sao hai người lại thành cp rồi, tôi vừa nghe người xung quanh nói gì đó mà cp ngọt ngào nhất.”

"Chúng tôi vốn đã là như vậy." Ngôn Dịch nói, "Vừa mới xác định quan hệ.”

"Định chơi trò lσạи ɭυâи sao." Kỳ Lãng xoa xoa cái mũi, không hài lòng nói, "Tôi trở về sẽ nói với dì Đường.”

"Không được!!!" Bạch Hòa vội vàng nhảy xuống từ lưng Ngôn Dịch giải thích, "Bởi vì có quá nhiều người hỏi, giải thích lại rất phiền nên chúng tôi chỉ đành thuận theo ý bọn họ.”

"Vậy à..." Kỳ Lãng nhìn qua Ngôn Dịch, Ngôn Dịch nhắm mắt lại, không nói gì.

"Không được nói bậy với cha mẹ tôi." Bạch Hòa dùng nắm đấm nhỏ đánh vào cánh tay của Kỳ Lãng.

Kỳ Lãng bóp nhẹ tai gấu bông mềm mại của cô gái: "Để ý chút đi cô gái ngốc, đừng để bị người khác lừa còn đếm tiền giúp người ta.”

"Ngôn Dịch sẽ không như vậy."

Có một cô gái đi tới, đỏ mặt cẩn thận hỏi Kỳ Lãng có thể chụp ảnh chung không, Kỳ Lãng liền đi cùng với họ.

Ngôn Dịch ôm cô lên đi lang thang trong khu triển lãm, chụp ảnh cùng mọi người, Bạch Hòa liên tục nói với cậu: "Để tớ xuống đi, cậu ôm tớ cả ngày rồi, không mệt sao?”

"Mệt gì chứ, cậu thì có bao nhiêu cân.”

"Nhưng cũng không nhẹ đâu.”

Ngôn Dịch quan sát xung quanh, tìm thấy một chiếc ghế dài trống thì đi tới ngồi xuống, ôm cô ngồi trong lòng: "Nghỉ một chút đi.”

"Nghỉ một chút thì cậu có thể bỏ tớ ra không, để tớ tự ngồi."

"Xin hãy có tinh thần cơ bản của coster, tớ là nhân viên bảo tồn gấu trúc, tớ phải chăm sóc cậu.”

"Chăm sóc chứ không phải cứ luôn ôm thế này." Bạch Hòa thấy cậu thực sự xem cô như một con gấu trục thật, lúc nào cũng ôm cô không rời tay.

Cũng chỉ có cậu mới có thể làm như vậy, đổi lại là bất kỳ ai thì Bạch Hòa cũng không thể chịu được.

Ngôn Dịch suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Tớ là một nhân viên bảo tồn vô cùng thích gấu trúc, mà cậu là một con gấu trúc con vừa mất mẹ, rất phụ thuộc vào nhân viên bảo tồn, nên cậu phải luôn dính sát vào tớ, không thể rời xa.”

"Cậu...cậu vậy mà còn đặt ra thiết lập nhân vật hợp lý cho chúng ta à!"

Ngôn Dịch nhẹ nhàng cười, hai bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, cho là đúng nói: "Đúng vậy.”

Bạch Hòa nhìn vào nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng cậu, thật sự là... một hiện tượng kỳ diệu hiếm khi được thấy.

Cậu rất ít khi cười, thực sự rất ít, hầu hết thời gian đều vô cùng nghiêm túc, khi hai người ở cùng nhau trông cậu như không vui vẻ.

Nể mặt nụ cười đẹp đẽ này, cô không so đo nữa.

"Mặc dù cậu nói có đạo lý, nhưng tớ nóng quá! Cậu đừng ôm tớ nữa, mau đi mua nước cho tớ đi, tớ muốn uống coca lạnh.”

Ngôn Dịch nói: "Tớ là nhân viên bảo tồn, không thể để cậu rời khỏi tầm nhìn của tớ, nếu xảy ra vấn đề gì với quốc bảo là cậu thì tớ sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”

"...”

Thực sự là nhập vai, việc tham gia cosplay tại triển lãm không phải là lần đầu tiên, nhưng trước đây tại sao không thấy cậu có tinh thần nhân vật như vậy chứ.

"Khát quá Ngôn Dịch, mau đi mua nước đi." Cô đẩy cậu.

Ngôn Dịch chỉ có thể đi, cậu lùi về phía sau, chỉ vào cô, ánh mắt đen nhìn thẳng vào cô: "Gấu trúc nhỏ, đừng chạy loạn.”

Bạch Hòa cười "khúc khích": "Không đâu, tớ là một bé gấu trúc rất phụ thuộc vào nhân viên bảo tồn, không dám chạy loạn đâu.”

Ngôn Dịch cũng cười nhìn cô, đi đến máy bán hàng tự động để mua nước cho cô.

Cậu vừa đi, Kỳ Lãng đã thừa dịp chen vào, vỗ nhẹ vào vai trái của Bạch Hòa, khi cô quay lại, anh nhanh nhẹn ngồi bên phải cô: "Cuối cùng cậu cũng bỏ được cái đuôi phiền toái kia rồi?”

"Ngôn Dịch không phải cái đuôi phiền toái." Bạch Hòa cảm thấy hơi đỏ mặt khi cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ từ anh.

Cô và Ngôn Dịch giống như hai con thỏ sinh ra từ cùng một tổ, quen thuộc lẫn nhau, thân mật gần gũi.

Nhưng Kỳ Lãng lại là kẻ xâm nhập từ bên ngoài, mỗi khi anh lại gần cô, cô luôn cảm thấy lúng túng, tim đập nhanh, khuôn mặt đỏ bừng.

"Sao mặt lại đỏ thế này?" Kỳ Lãng hỏi cô.

"Nóng quá, tôi mặc bộ này... nóng chết đi được." Bạch Hòa kéo kéo áo lông xù của mình.

Kỳ Lãng quan sát xung quanh, nhìn đến một cô gái đang mặc kimono cầm một chiếc quạt nhỏ màu xanh lá bên cạnh.

Bạch Hòa nhìn theo ánh mắt của anh, cô đột nhiên hiểu ý anh, vội vàng vươn tay giữ anh lại.

Kỳ Lãng nhanh chóng đi tới, cười nói với cô gái, sau vài câu hàn huyên, chiếc quạt đã nằm trong tay anh.

Anh quay lại bên cạnh Bạch Hòa, kéo áo của cô, sử dụng quạt để làm mát cho cô: "Vậy được chứ?”

"Ừm..." Bạch Hòa nhìn vào những đuôi lông xanh lúa mạch trên quạt, trong lòng cô thấy không vui. Thực ra, cô không muốn Kỳ Lãng tùy tiện làm quen các cô gái để mượn quạt, cho dù là vì cô cũng không được.

Nhưng anh lại có tính cách mạnh mẽ hoang đường, dễ dàng kết bạn với bất kỳ người lạ nào, anh cũng rất đẹp trai, không có cô gái nào không thích anh.

Bạch Hòa thở dài: "Nhanh trả lại cho người ta đi, đó là đạo cụ của người ta.”

"Cô ấy tặng cho tôi đó.”

"Cô ấy tặng thì cậu lấy sao? Như thế cũng hơi tùy tiện đó?”

Kỳ Lãng nghe ra trong giọng nói cô gái nhỏ có chút giận dỗi thì không hiểu nói: "Cái này tính là tùy tiện gì chứ?”

"Đúng, nhận quà từ nữ sinh không phải là tùy tiện, cùng nữ sinh ôm ấp cũng không phải là tùy tiện thì cái gì mới là tùy tiện? Có phải phải ngủ chung trên một chiếc...".

Cô kịp thời dừng lại trước khi lỡ lời, cũng như kìm lại chút ghen tỵ nhè nhẹ đang dâng lên trong lòng.

---------

Lịch đăng dạo này là một ngày 4 chương nha mọi người ~ mọi người giúp mình đề cử truyện với ạaa