Chương 1: Đêm tốt nghiệp

Đêm nay là đêm vui chơi hết mình của các học sinh cuối cấp, trong phòng riêng KTV, linh hồn bé nhỏ của Bạch Hòa dường như vẫn chưa hoàn hồn sau kỳ thi đại học, phản ứng của cô có chút chậm chạp. Có một bạn học tới mời rượu, cô giật mình cầm cốc lên, sau đó chúc bạn học thi được điểm cao, tiền đồ như gấm.

Không biết ai đã mở bài "Tình Bạn Qua Năm Tháng" tiếng Quảng Đông, một nhóm nam sinh kề vai bá cổ cùng hát đoạn điệp khúc, dù hát không đúng tông nhưng cũng không ảnh hưởng tới cảm xúc của bọn họ.

Bạn thân đi tới, thì thầm vào tai Bạch Hòa: “Bạch Hòa, tớ nghe cậu bạn bên kia nói lớp trưởng sẽ đến tỏ tình với cậu.”

Bạch Hòa rời khỏi quầy bar, kinh hãi nhìn cô ấy.

Bạn thân biết Bạch Hòa là kiểu hướng nội nên vỗ vai cô, nghiêm túc nói: “Tớ nói trước cho cậu rồi, cậu nghĩ xem nên xử lý thế nào, không cần quá căng thẳng.”

Bạch Hòa là kiểu người "Nghe xong đáp loạn", khi gặp người lạ hỏi đường, cô không chỉ chỉ đường cho người ta mà còn nói cảm ơn, khiến người ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quầy bar nhấp nháy ánh sáng xanh hồng, âm thanh từ dàn loa hùng hậu truyền tới vô cùng ầm ĩ.

Bạch Hòa tâm loạn như ma.

Lớp trưởng là một người tốt, thường xuyên giúp đỡ cô, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, thường cùng nhau thảo luận về đề địa lý.

Làm thế nào để từ chối mà không ảnh hưởng đến quan hệ của hai bên đây.

Cô có chút phiền muộn.

Bạn thân thấy Bạch Hòa không hát hò, chỉ cau mày thì biết cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Nói cậu đã có người mình thích đi.”

“Cậu ấy sẽ hỏi người đó là ai.”

"Vậy cậu liền nói cho cậu ta biết đó là..."

Bạch Hòa vội vàng bịt miệng bạn thân lại, cẩn thận nhìn những người xung quanh rồi ra hiệu cô ấy im lặng.

Một vài nam sinh đang vừa lắc xúc xắc vừa trò chuyện với mấy cô gái về kỳ thi đại học vừa kết thúc--

"Tôi và Kỳ Lãng thi chung một phòng, không hổ là học thần! Môn tiếng Anh cuối cùng vậy mà cậu ấy lại nộp bài sớm, tôi hoàn toàn nể phục cậu ấy luôn rồi."

"Đối với cậu ta mà nói, đây không phải là điều bình thường sao? Nói thế nào đi nữa người ta cũng là từ Hồng Kong tới, tiếng Anh không cùng trình độ với chúng ta.”

"Thi đại học mà cũng nộp bài sớm, đây là phải tự tin đến mức nào chứ?”

“Nhất địch là nóng lòng muốn đến Nhị Trung để đón bạn gái hoa khôi của cậu ấy.”

"Không phải là đi khách sạn chứ? Đêm nay nhất định sẽ rất kịch liệt hahahaha.”

Vài nam sinh vừa nói vừa cười, chủ đề chuyển sang hướng mà họ hứng thú nhất...

Bạch Hòa hoàn toàn không muốn nghe những câu đùa bẩn thỉu của họ, cô dùng điện thoại di động quét mã QR trên TV trên tường, chọn bài "Quán Rượu Của Anh Đóng Cửa Không Tiếp Em" rồi tự mình hát.

Lớp trưởng Trần Đắc ngồi trên ghế sofa đối diện vẫn đang nhìn cô.

Dưới ánh sáng đỏ rực của hoa hồng, làn da của cô trắng lạnh như bánh kem tinh xảo.

Các đường nét trên khuôn mặt không quá đẹp nhưng lại mang khí chất điềm tĩnh thần bí phương Đông, giống như những bông hoa nở rộ trên núi cao, trầm tĩnh, đẹp lạ thường.

Trần Đắc cùng tổ học tập với cô, sau một thời gian tiếp xúc, cậu ta dần dần phát hiện ra rằng cô gái này rất có sức hấp dẫn riêng.

Tỷ lệ tỏ tình thành công đêm nay là 80%, đối với Bạch Hòa mà nói, khiến người khác thoải mái còn quan trọng hơn việc khiến chính mình thoải mái.

Cô thà chịu đựng những mâu thuẫn nội tâm còn hơn từ chối yêu cầu của người khác.

Trần Đắc thậm chí còn nghĩ ra một cái cớ, cho dù cô từ chối, chỉ cần cậu ta dây dưa thêm vài lần, cô nhất địch sẽ nể tình bạn bè mà cho cậu ta một cơ hội.

Bạch Hòa nói không chừng có thể thực sự đồng ý.

……

Bạch Hòa rất căng thẳng, cô giả vờ tập trung hát, hơi liếc mắt thấy Trần Đắc đang đi về phía cô.

Cô nhanh chóng đứng dậy và bước đến cửa.

Đi ngang qua Trần Đắc, cậu ta còn hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Bạch Hòa.”

"Sửa, sửa điều hòa.”

Trần Đức mở miệng: “Hả?”

“Không phải, ý tớ là đi vệ sinh.”

Hai má Bạch Hòa đỏ bừng, cô chạy khỏi phòng như đang chạy trốn, sợ không an toàn còn đi qua hành lang mờ mịt đi tới khu vườn yên tĩnh phía sau quán bar, sau đó thở dài nhẹ nhõm.

Ngu ngốc! Sửa điều hòa gì chứ!

Căng thẳng tới mức nói lung tung loạn xạ cả lên.

Điện thoại hơi rung lên, có người gửi tin nhắn cho cô.

Mỗi lần nhìn thấy con số đó xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, trái tim Bạch Hòa đều không nhịn được mà run lên, nhạy nhót tưng bừng như chú chim nhỏ kêu ríu rít, đó là niềm vui bí mật của riêng cô.

7: “Tụ tập ở đâu?”

Lily: “Trong nhóm có địa chỉ.”

7: “Nhắn quá nhiều, lười đọc.”

Cô ngoan ngoãn gửi cho anh một tin nhắn định vị, ngón tay cái trên màn hình lưỡng lự rối rắm đánh ra một hàng chữ--

Lily: "Cậu đến đây sao? Không đi hẹn hò à?”

Đợi một lúc lâu, Kỳ Lãng cũng không trả lời cô.

Anh chính là như vậy, thấy được sẽ trả lời, nhưng hầu hết thời gian điện thoại của anh đều ở chế độ im lặng, anh không quan tâm liệu mình có bỏ lỡ tin tức quan trọng gì hay không.

Có lẽ đối với anh mà nói, trời sập không quan trọng bằng một giấc ngủ ngon.

Đúng là không thú vị, Bạch Hòa cũng từng cố tình bơ anh, không lập tức trả lời tin nhắn, đợi mấy tiếng mới trả lời.

Nhưng anh không quan tâm chút nào, dù cô trả lời vào buổi tối hay ngày hôm sau, Kỳ Lãng cũng không quan tâm.

Người duy nhất luôn luôn nghĩ nhiều chỉ có cô.

Bạch Hòa tựa đầu vào sợi dây xích đu, thỉnh thoảng lại đung đưa.

Đột nhiên, sau lưng có một đôi bàn tay ấm áp che lấy tầm mắt Bạch Hòa: “Đoán xem là ai.”

Bạch Hòa cảm nhận được xương ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên, thon dài hữu lực.

"Một người trời nhàm chán không có tính sáng tạo.”

Trò chơi khi còn nhỏ mà chơi đến tận bây giờ vẫn không thấy chán, đúng là không ai nhàm chán hơn anh.

Kỳ Lãng khẽ cười bước tới, ngồi cạnh cô trên chiếc xích đu dành cho hai người.

Bạch Hòa lập tức dịch mông sang một bên nhường chỗ, Kỳ Lãng tưởng cô ghét bỏ mình nên càng muốn cạnh cô, ép cô vào góc xích đu.

Cơ thể anh tràn ngập sức nóng mãnh liệt, anh vừa đến gần đã khiến Bạch Hòa cảm thấy khó thở, nhưng mà... cô rất thích hương thơm trên người anh, giữa hè nóng nực, trên người anh cũng không có mùi mà trên người con trai hay có khiến người ta không chịu nổi

Vào giữa hè anh phải tắm hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, khi trời quá nóng thì giữa trưa anh cũng sẽ tắm thêm lần nữa, trên cơ thể anh luôn có mùi chanh thoang thoảng, thanh mát sạch sẽ.

Khi hai người đang nói chuyện, có mấy cô gái xinh đẹp có thân hình người mẫu bước ra khỏi quán bar, khi nhìn thấy Tề Lang, ánh mắt không khỏi dán chặt vào anh.

Anh hơi nâng cằm lên, ngả ngớn cười với bọn hộ, nhóm cô gái lập tức đỏ mặt đẩy nhau rời đi.

Ánh đèn neon chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của anh, đuôi mắt hơi nhướng lên, làm nổi bật nốt ruồi mờ nhạt dưới mắt, vừa đẹp lại vừa vô lại.

Bạn thân cô từng nhận xét về khuôn mặt của Kỳ Lãng, nói rằng anh vừa đẹp lại vừa phóng đáng, trong xương cốt mang theo một loại gợi cảm khiến người ta muốn đắm chìm...

Lời này tuy không phải lời hay nhưng cũng không tính là nói sai.

"Kỳ Lãng, cậu lại không trả lời tin nhắn!”

----------------

Mọi người ấn theo dõi và thấy hay thì đề cử truyện giúp mình để mình có thêm động lực ạ <3 mình cảm ơn mọi người rất nhiều!