Chương 24: Nuốt Nổi

Lúc này, chiếc điện thoại màu đen trên tay Thương Bắc Sâm kêu lên, là tiếng chuông có sẵn trong máy, làm lộ ra nét nghiêm túc lạnh lùng.

Giống như biểu cảm của người đàn ông lúc này.

Ninh Noãn liếc nhìn chiếc điện thoại kia, là hãng cô chưa từng thấy bao giờ.

Khi Thương Bắc Sâm im thin thít không nói gì, toàn thân đều toát ra hào quang lạnh lùng cự tuyệt người đứng xa hàng nghìn dặm. Ninh Noãn rất kính nể sự dũng cảm của cô gái nhà giàu kia. Có lẽ là con gái được sinh ra trong một gia đình có điều kiện tốt, trên người đều có sự tự tin như vậy, mặc kệ anh là dạng đàn ông gì, đều dám mở miệng tán tỉnh.

Không thèm để ý đến lời bắt chuyện của người đẹp có điều kiện tốt bên cạnh, Thương Bắc Sâm nhận cuộc gọi.

Người ở đầu bên kia điện thoại nói vài câu gì đó.

Thương Bắc Sâm nhấc cổ tay lên xem giờ, nhướng mày: “Một giờ bốn mươi phút, đúng giờ mở cuộc họp.”

Người đẹp cũng không nản chí, cắn môi, đợi anh nghe điện thoại xong.

Đợi đến khi Thương Bắc Sâm nghe xong cuộc điện thoại, người đẹp đang muốn mở miệng bắt chuyện, lại nghe thấy thang máy vang lên một tiếng “đinh”,

Thương Bắc Sâm quay đầu, nhìn về phía Ninh Noãn đứng phía trong cùng thang máy.

Ninh Noãn cũng nhìn anh.

Anh và cô gái nhà giàu đứng trước mặt chưa đi ra, cô cũng không có cách nào đi ra. Bởi vì hai người đều chắn trước người cô, cô không có đường để đi, cho nên cô muốn đợi anh và cô gái nhà giàu kia đi ra rồi cô mới đi…

Thương Bắc Sâm lại đột nhiên giơ bàn tay lớn ra, khuôn mặt không có biểu cảm gì, ngón tay có khớp xương rõ ràng mang cảm giác lành lạnh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Dẫn cô ra khỏi thang máy!



Tim Ninh Noãn đập nhanh hơn, cô loạng choạng vài cái. Cho dù không quay đầu lại, cô cũng biết người đẹp kia nhất định đang trợn trắng mắt về phía cô một cách kinh ngạc.

“Uổng công lớn lên đẹp trai như vậy, mà mắt nhìn kiểu gì vậy chứ! Cái loại con gái vô vị như nước ốc thế cũng nuốt nổi.” Cô gái nhà giàu giễu cợt một tiếng trong lòng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận.

Mãi đến khi ngồi vào xe của Thương Bắc Sâm, trong lòng Ninh Noãn vẫn có chút sợ hãi.

Lúc nãy khi ra khỏi thang máy bị ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông nắm lấy, cô không biết là bị rét lạnh hay là làm sao, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh đó dán lên da thịt, tiến vào trong máu, nối thẳng đến toàn thân, cả người nhịn không được mà run rẩy lên một chốc.

Xe của Thương Bắc Sâm là một chiếc Porsche Cayenne. Đối với thân phận của anh, chiếc xe này đã tính là rất khiêm tốn rồi. Chiếc xe chạy êm ái ra khỏi tầng hầm, đi đến trên đường phố.

“Để tôi xuống chỗ trước mặt là được rồi!”

Trước đó trong chung cư anh đã nói là chở cô ra khỏi chung cư.

Nhưng mà bây giờ, sau khi cô nhắc nhở, người đàn ông lại vẫn không có ý dừng xe lại.

“Tây Thành hẹn chúng ta ăn cơm trưa, có lẽ là đã đặt chỗ rồi.” Giọng nói của Thương Bắc Sâm trầm thấp dễ nghe, mắt nhìn phía trước, kỹ thuật lái xe rất tốt.

“Tôi còn chưa đói, tôi nói với anh ấy một tiếng.” Ninh Noãn nói xong thì mở điện thoại mình lên, tìm thấy khung nói chuyện với Lục Tây Thành.

Chuyện này cô nên cảm ơn Lục Tây Thành, muốn ăn cơm, cũng nên tìm một lúc nào đó để cô đến mời.

Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy.

Qua một lát, Lục Tây Thành trả lời lại tin nhắn.

“Không cần nói cảm ơn với anh, không thể cùng ăn cơm với nhau cũng không sao, vậy thì lúc nào có thời gian thì cùng nhau ăn. Đúng rồi, bảo mẫu nhà anh họ anh có làm đồ ăn sáng cho em để làm ấm dạ dày không? Anh đã dặn lại với anh họ anh rồi.”



“Có ăn sáng rồi.” Ninh Noãn trả lời bằng một câu nói đối.

“Khi rời đi thì bảo anh họ anh cử người đưa em đi đi. Đi từ tòa chung cư đó của anh ấy đến cổng ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, thân thể em còn chưa hồi phục lại, đừng có lại đi rồi té xỉu nữa có biết chưa?”

“Được rồi, cảm ơn các anh!”

Ninh Noãn trả lời xong thì suy nghĩ. Lục Tây Thành vốn muốn đưa cô đến chỗ nhà cũ nhà họ Thương bên kia mà, nhưng tại sao khi cô tỉnh lại thì lại ở trong chung cư riêng của Thương Bắc Sâm?

Ninh Noãn lắc lắc đầu, nói với người đàn ông đang lái xe: “Tôi đã nói với anh ấy không đi ăn rồi.”

Lần này cô không vội vàng nói anh cho cô xuống xe, anh bằng lòng chở, vậy thì xem như là đi nhờ xe miễn phí đi.

“Có thể…”

Bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, Ninh Noãn lên tiếng, nhưng mới nói được nửa cậu thì dừng lại.

“Có thể giao quyền nuôi dưỡng Hựu Hựu cho tôi không? Dù sao, tôi cũng là phụ nữ, so với đàn ông, thì càng biết cách chăm sóc nuôi nấng con hơn.”

Ninh Noãn một hơi nói hết, mi mắt khẽ chớp nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.

Thương Bắc Sâm chăm chú lái xe, môi mỏng như gọt, giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lùng như cũ: “Cô là đang lên án, tôi không ở nhà chăm sóc con?”

Ninh Noãn không biết nên trả lời câu này như thế nào!

Không dám chỉ trích, sợ chỉ trích thì bầu không khí chỉ sẽ càng cứng nhắc hơn.

Người đàn ông này, tính tình hay thay đổi, tâm tình cũng là thay đổi thất thường. Ví dụ như bây giờ, nhắc đến đề tài con cái anh liền giống hệt như một tòa núi băng mãi mãi không tan chảy!