Ở trong chung cư của nam giới này đều tràn ngập bầu không khí cứng nhắc, lạnh lẽo như băng và thậm chí không có chút không khí sinh động nào, càng không nhìn thấy dì bảo mẫu.
Không lẽ dì bảo mẫu đi ra ngoài mua đồ ăn rồi?
Ninh Noãn nghĩ như vậy!
Tối qua người đã cho cô tắm, còn đổi cho cô một chiếc áo sơ mi nam để mặc làm áo ngủ đều là dì bảo mẫu.
Ninh Noãn mặc ngay chiếc quần tây nam vào, nhưng chiếc quần này lại quá dài và quá rộng nên khi đứng dậy cô đã bị ngã xuống.
Ngẩng đầu lên và nhìn thấy một dãy ngăn kéo, cô đã thiết kế qua vô số phòng thay đồ có kết cấu như vậy, cho nên cô đã mở ngăn tủ trên cùng, quả nhiên là tủ đựng cà vạt.
Vô số cà vạt đầy màu sắc được bày ra, Ninh Noãn tùy tiện lấy một cái cà vạt ra và thắt vào eo quần, cô buộc chặt để đảm bảo nó không bị tụt xuống, cô cúi người kéo ống quần và gấp lên vài đường, cuối cùng mới có thể lộ ra mắt cá chân của cô.
Tranh thủ từng giây từng phút, cô nóng lòng rời đi!
Nếu như đây là nhà của Lục Tây Thành, Ninh Noãn sẽ cảm thấy rất xấu hổ, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là bạn học, hai người chơi với nhau rất tốt và không có mâu thuẫn gì, suy cho cùng thì đây cũng là tình bạn thời thanh xuân, bây giờ đã trở thành nam nữ trưởng thành, cái gì cần tránh thì vẫn phải tránh.
Hơn nữa bây giờ cô biết rằng đây không phải là nhà của Lục Tây Thành, mà là nhà của anh họ Lục Tây Thành!
Nhìn vào phong cách trang trí của chung cư, kiểu dáng cà vạt, quần áo tây và sơ mi trong phòng thay đồ, anh họ này chắc hẳn là một người đàn ông chững chạc, điềm đạm và nghiêm túc.
Thật cảm kích trước lòng tốt của đối phương!
Nói lời cảm ơn trực tiếp cũng là lịch sự, nhưng Ninh Noãn không giỏi về phương diện này, vì vậy cô dự định sẽ quay về và nhờ Lục Tây Thành thay mặt cô nói lời cảm ơn.
Sau khi mặc quần tây vào xong, khuôn mặt của Ninh Noãn đầy vẻ lo lắng, cô sốt sắng đi về phía cửa ra vào của chung cư, kết quả thì nghe thấy tiếng nhập mật khẩu, sau đó cánh cửa được mở ra một cách thuận lợi.
Ting ting một tiếng, cửa chung cư mở ra.
Ninh Noãn đưa mắt nhìn sang thì thấy một người đàn ông và một chú chó đang tiến vào cửa.
Chú chó đó là chó Golden, nó có bộ lông sáng bóng và đang theo chân cậu chủ một cách ngoan ngoãn.
Về phần cậu chủ của chú chó, anh cao lớn, mặc quần tây đen, áo sơ mi màu xám khói, tay áo xắn lên làm lộ ra một đoạn nhỏ cách tay trông rất rắn chắc, vì vậy cả người anh trông khác hẳn với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của một người đàn ông bình thường.
Thương Bắc Sâm đang dắt một chú chó Golden, anh vừa mới dắt chó đi dạo về, ngay lập tức anh nhướng mắt nhìn Ninh Noãn đang ngồi trong phòng khách.
Khuôn mặt của Ninh Noãn vốn đã nóng bừng vì lo lắng, bây giờ lại đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Thương Bắc Sâm khiến cho khuôn mặt của cô từ hai má đến tận cổ đều nóng như lửa đốt!
Cô không ngờ rằng, anh họ của Lục Tây Thành lại là Thương Bắc Sâm?
“Vào đi.” Đột nhiên giọng nói ấm áp của Thương Bắc Sâm vang lên, anh thì thầm với chú chó Golden to lớn đang ở dưới chân.
Chú chó Golden bước từng bước vào nhà với đôi chân ngắn, nó liếc nhìn người phụ nữ lạ mặt đang ngồi trong phòng khách, rồi bước đến gần cô, há miệng và cắn vào chiếc quần của cậu chủ.
“Này mày làm gì vậy?” Ninh Noãn không sợ chó, nhất là những giống cho lớn như Golden.
Chú chó Golden ngậm quần của cậu chủ trong miệng, dường như nhận ra rằng người phụ nữ này đã ăn trộm chiếc quần của cậu chủ…
Ninh Noãn cảm thấy vô cùng lúng túng!
Cô đứng tại chỗ, lúc này cô đang mặc áo sơ mi của đàn ông, thân dưới đang mặc quần tây của anh, ngay lập tức cổ và khuôn mặt trắng ngần của cô ửng đỏ nhè nhẹ vì căng thẳng…
“Tại sao lại mặc quần áo của tôi?” Thương Bắc Sâm nhìn cô, anh cũng không hiểu lí do vì sao.
“Tôi không tìm thấy quần áo của tôi.”
Giữa hai ngón tay của Thương Bắc Sâm kẹp một điếu thuốc mà từ bên ngoài mang về, nó sắp cháy hết rồi mà anh còn chưa kịp hút xong, ngón tay cái của anh còn quấn lấy một sợi dây xích bằng da buộc chú chó Golden.
Sau khi thả chú chó Golden ra, người đàn ông cầm lấy điếu thuốc và chỉ ngón tay cái về phía bên trái phòng thay đồ.
Ở đó có một cánh cửa.
Ninh Noãn lướt qua chú chó Golden to lớn đang quấn lấy cô và đi tìm quần áo.
Ánh mắt tinh tế của Thương Bắc Sâm dừng lại trên lưng người phụ nữ, mái tóc xõa mềm mại, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cô đang bị cổ áo sơ mi che lấp, trên da hiện ra một lớp phấn nhàn nhạt.
Trời đã trưa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính, trong phút chốc chiếc áo sơ mi trên người cô trở nên trong suốt dưới ánh sáng mạnh mẽ của mặt trời, làm lộ ra tấm lưng và vòng eo xinh đẹp đang được bao bọc bởi lớp áo.