“Về rồi nói!”
Nói với người ở đầu dây bên kia xong, Bùi Lộ liền tắt máy.
“Mẹ, Ninh Noãn, nhiều năm nay, hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống. Cả hai chắc chắn là người hiểu đối phương nhất. Những điều Quốc Phú nói ngày hôm nay, hai người hãy tự thương lượng với nhau đi. Đừng thúc giục anh ấy nữa!”
Bùi Lộ vênh váo hống hách. Nói xong cô ta đạp trên đôi giày cao gót tám phân kiêu ngạo rời đi.
Trong phòng yên tĩnh…
Ninh Noãn mặt nóng bừng bừng.
Cô không dám náo loạn quá mức. Cô sợ rằng người bị tổn thương nhất chính là bà ngoại. Dù sao hai người đó không tính là con người. Không có trái tim!
Ninh Noãn đỡ bà ngoại đứng dậy: “Bà ngoại, bà đừng khóc.”
Bùi Lộ và Ninh Quốc Phú ở bên nhau là chuyện Ninh Noãn không thể ngờ tới. Suốt thời gian qua, bà ngoại đã biết tất cả. Rốt cuộc bà đã phải chịu đựng bao nhiêu đau xót buồn bã…
Sau khi động viên bà ngoại, nhìn bà đi vào giấc ngủ. Bây giờ đã là hai giờ hơn sáng.
Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh phòng của bà ngoại, Ninh Noãn bất giác cũng ngủ thϊếp đi. Không được một lát, cô liền khó chịu tỉnh giấc. Đầu óc cô hỗn loạn. Cả người phát lạnh. Sờ lên trán, cô cảm thấy hình như mình bị sốt rồi.
Dạ dày đau đớn làm người khó chịu. Không biết là do rượu hay do bị chọc tức đây. Cô cầm chìa khóa, với lấy điện thoại mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài.
Ninh Noãn nhớ trong khu phố có một quầy thuốc nhỏ bán hàng 24h.
Đi trên phố khuya, đôi mắt cô cay xè nhìn những tấm bảng hiệu màu đỏ sáng lập lòe ở phía bên kia đường.
Đầu Ninh Noãn choáng váng, trước mắt cô đột nhiên trắng xóa.
Nửa tiếng sau.
Bác sĩ nói với Lục Tây Thành: “Không có chuyện gì. Bạn gái của cậu tinh thần mệt mỏi dẫn đến sức đề kháng giảm sút. Lại bị kí©h thí©ɧ. Cộng thêm cơ thể vốn đã có sẵn bệnh hạ đường huyết nên mới dẫn đến ngất xỉu. Truyền hết bình này là có thể về. Nếu cô ấy lại sốt, cậu chỉ cần cho cô ấy uống thuốc hạ sốt là được.
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Lục Tây Thành ngồi xuống bên giường bệnh.
Ninh Noãn nằm trên giường, nửa khuôn mặt đã sưng lên. Tuy bác sĩ đã xử lý giúp cô tiêu bớt chỗ sưng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Người từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh, có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi.
Lục Tây Thành không biết, sau khi về nhà cô đã gặp phải những chuyện gì. Khuôn mặt sưng húp, đôi mắt dường như đã khóc. May mắn thay, sau khi đưa cô về nhà, anh đã không cùng mấy người Chu Nhạc Nhạc rời đi mà dừng lại hút thuốc ở khu nhà của cô.
Nếu không, sáng sớm tinh mơ, liệu có ai sẽ phát hiện cô ngất xỉu trên đường phố vắng vẻ?
Bình truyền còn một chút nữa mới hết. Lục Tây Thành lấy chăn của bệnh viện đắp cho cô. Người đàn ông nhiều năm sống trong môi trường quân đội, căn bản không thay đổi quy luật làm việc và nghỉ ngơi, tính tự giác kỷ luật đã đạt đến trình độ gần như biếи ŧɦái.
Điện thoại kết nối, giọng nói của Thương Bắc Sâm từ trong điện thoại truyền ra: “Tây Thành?”
Lục Tây Thành nhìn Ninh Noãn đang ngủ mê man, nói: “Anh họ, giúp em một chuyện đi. Bây giờ em đang ở cùng một em gái khóa dưới…”
Đầu dây bên kia không nói gì.
Lục Tây Thành kính trọng Thương Bắc Sâm. Anh ta luôn cư xử với Thương Bắc Sam như đối với người bề trên.
“Anh họ, ngoài chỗ của anh, em thật sự không biết nên đưa cô ấy đi đâu cả. Cô ấy và người trong nhà cãi nhau không vui. Vì hạ đường huyết mà ngủ mê man không tỉnh. Nhà em có bố mẹ, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận em đưa một người con gái xa lạ về nhà.”
“Em đã nghĩ đến khách sạn rồi. Nhưng cũng không thích hợp. Cô nam quả nữ ở khách sạn. Điều này đối với danh tiếng của con gái không hề tốt. Ngày mai khi cô ấy tỉnh lại, em lo cô ấy sẽ ngại.”
Lục Tây Thành nghe thấy Thương Bắc Sâm nói: “Theo như những gì anh biết, em có một người vợ chưa cưới?”
“…”
Im lặng kéo dài.
Hồi lâu sau, Lục Tây Thành mới lên tiếng: “Anh họ, anh nghĩ em phải vì một cuộc liên hôn mà cưới một cô gái mình không yêu sao? Đây là em gái khóa dưới. Cô ấy bị ngất xỉu vì hạ đường huyết. Cô ấy không giống với những người khác. Từ lúc học lớp mười em đã rất thích cô ấy. Lần gặp lại này, em không muốn lại bỏ lỡ cô ấy thêm một lần nữa!”