Chương 2: Sống Chết Vì Sinh Non

Tám tháng sau.

Một người phụ nữ mang thai bị người ta bế lên taxi.

Tài xế taxi lớn tiếng nói với cô gái bên ngoài: “Nhanh lấy túi xách của cô để dưới bụng cô ấy, cố gắng nâng người dưới của cô ấy lên, như vậy mới có thể làm nước ối chảy ít đi! Nhanh, khi vợ tôi vỡ ối, trên đường đến bệnh viện thì bác sĩ cũng bảo tôi làm vậy!”

Có người lót dưới mông cô, đứa trẻ trong bụng lộn xộn một lúc, Ninh Noãn nhíu chặt mày, hiện tại bụng cô chỉ có tám tháng, lúc này vỡ ối thì chắc là sinh non rồi.

Tim đập liên hồi, cô nhắm mặt lại thở từ từ, thầm mặc niệm con mình được sinh ra bình an, nhất định sẽ được sinh ra một cách bình an.

Sau khi trải qua một đợt luống cuống chân tay, trợ lý của cô ngồi cạnh ghế lái.

Tài xế lái xe ra ngoài.

Thân là nhân viên phòng thiết kế của công ty, Ninh Noãn dẫn theo trợ lý đến để đo kích thước của một căn phòng, trong thời gian này cô cũng không thấy mệt, nào ngờ lúc này thằng nhóc kia đột nhiên muốn ra khỏi.

Vuốt cái bụng tròn, Ninh Noãn ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Nhất định không có việc gì, cái này là do sau khi mẹ qua đời, ông trời thương cô nên ban cho cô cốt nhục thay thế mẹ làm bạn của cô với bà ngoại.



Bụng co rút đau đớn, cô nghe được tài xế nói: “Đừng sợ, lát nữa là đến bệnh viện rồi.”

Trên đường thì kẹt xe, Ninh Noãn đau đến mơ hồ, môi bị cô cắn đến không còn giọt máu.

Chịu đựng đau đớn, Ninh Noãn hoàn toàn không có nghe rõ tài xế đang liên lạc cho ai. Anh ấy đã liên hệ với đường dây nóng của đài phát thanh, nói là trên xe anh ấy có phụ nữ mang thai sắp sinh, nước ối đang chảy ra rất nhiều, tình hình rất nguy cấp, xin các đơn vị có liên quan hỗ trợ liên lạc với nhau.

Hành động tốt bụng này hấp dẫn người của đài truyền hình địa phương qua đây.

Khó khăn lắm mới đến bệnh viện, Ninh Noãn được nhân viên y tế mang ra khỏi xe taxi thì liền thấy một camera chĩa vào mặt mình, hiện tại vị phóng viên kia đang thông báo tình hình của cô, còn nói hiện giờ đang phát sóng trực tiếp.

“Cái gì, đài truyền hình thành phố Kinh Hải…” Ninh Noãn suy yếu lắc đầu từ chối: “Không cần, không muốn.”

Cô không muốn lên tivi.

Cũng trong lúc đó, chỉ cần người trong thành phố mở kênh địa phương trên TV lên thì trên màn ảnh không có chỗ nào là không đưa tin tức về tình huống ở cửa bệnh viện phụ sản.

Phóng viên nữ lưu loát giải thích chuyện gì mới xảy ra.

Trong tin tức, nhân viên y tế dùng cáng cứu thương vận chuyển một phụ nữ có thai sắp sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn của người này đau đến tái nhợt, trong cảnh quay nổi bật, tóc của cô bị mồ hôi thấm ướt, dính vào khuôn mặt trắng nõn.



Cuối cùng, màn ảnh chuyển tới người tài xế taxi tốt bụng.

Nghe xong câu hỏi của phóng viên, tài xế taxi cười xua tay nói: “Không có việc gì, chuyện rất nhỏ không đáng nhắc đến. Tháng trước vợ tôi cũng sinh con, sáng sớm vỡ ối làm cô ấy sợ đến phát khóc, tôi đau lòng chết đi được! Làm bố, tôi cảm nhận được phụ nữ sinh con cũng không dễ dàng. Lúc này, thời gian chính là sinh mạng.”

“Ha ha ha, không ngờ xin giúp đỡ qua radio lại hấp dẫn người của đài truyền hình Kinh Hải qua đây, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được lên TV.”

Phòng họp vừa lớn vừa lạnh lẽo như vậy đã chật kín người.

Ngoại trừ những người điều hành cao nhất của công ty, những lãnh đạo của các ngành có liên quan đều ở đây.

Mười phút trước, khi họp xong, thư ký bảo cấp dưới mở TV, hôm nay bản tin thời sự trong nước sẽ nói về tình hình một dự án của công ty.

Nhìn xong tin tức liên quan đến dự án, TV cũng không được đóng, nó được dùng làm nền.

Mọi người cũng thấy được hình ảnh cư dân thành phố nhiệt tình nhường đường cho phụ nữ có thai sắp sinh.

Lâm Xuyên quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc, ánh mắt lãnh đạm của Thương Bắc Sâm cũng đang nhìn màn ảnh, người đàn ông nhíu mày, môi mỏng như gọt, trong sự thành thục ổn trọng là hào quang lạnh thấu xương, đôi mắt đen lạnh lùng nheo lại một cách nguy hiểm.

Tính thời gian một chút, đứa bé này là của anh?