Chương 18: Ninh Quốc Phú

Ninh Noãn chịu đựng cơn đau nóng rát ở dạ dày, đứng ở cửa khu chung cư vẫy tay chào ba người họ: “Tôi không sao, mọi người về đi, đi đường cẩn thận, lái xe chậm thôi!”

Ninh Noãn cô đơn lẻ bóng một mình đi lên tầng, lần mò chìa khóa cắm vào ổ khóa mở cửa.

“Xem xem giờ là mấy giờ rồi, ăn chơi nhảy múa chán chê cuối cùng cũng biết đường về rồi à?”

Giọng nói trầm của người đàn ông trung tuổi bỗng vang lên.

Cánh cửa phía sau Ninh Noãn tự động đóng lại, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hai gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ trong phòng khách.

Người đàn ông vừa mở miệng giáo huấn cô là Ninh Quốc Phú!

Nhiều năm không gặp, người đàn ông đã năm mươi hai tuổi nhưng trẻ hơn tuổi thật, nhìn như chỉ ngoài bốn mươi, người đàn ông sống nửa đời với đường làm quan rộng mở, không trẻ trung mới là lạ.

Còn mẹ thì thật ngốc, giặt giũ nấu cơm chăm lo cho Ninh Quốc Phú mười mấy năm, phí hoài thanh xuân, xuống sắc già nua, cuối cùng bị Ninh Quốc Phú chê bai ruồng bỏ vì là người phụ nữ của gia đình, không trẻ trung gợi cảm.

Bà ngoại tiều tụy nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha.

Bên cạnh Ninh Quốc Phú còn có một người phụ nữ trẻ trung, nếu Ninh Noãn không để ý kĩ thì chẳng nhận ra đó là em gái của mẹ, dì ruột của cô – Bùi Lộ.

Năm bà ngoại ba mươi lăm tuổi mới sinh đứa thứ hai, năm nay Bùi Lộ mới hai mươi bảy tuổi, kể ra thì cũng là đồng trang lứa với đứa cháu ngoại là cô đây, Bùi Lộ chỉ hơn cô hai tuổi.

Lúc đi học hai người không học cùng một trường, lúc nhỏ Ninh Noãn từng chơi với Bùi Lộ, lúc đó mới sáu bảy tuổi gì đó nên không hiểu được thế giới của người lớn.

Sau đó, cô theo mẹ về thị trấn nương nhờ nhà bà ngoài, Bùi Lộ lúc đó mười sáu tuổi lại chuyển từ thị trấn đến trường cao trung tốt nhất thành phố Kinh Hải rồi học lên đại học, từ đó đến giờ Bùi Lộ chỉ về thăm bà ngoại một lần, hai mẹ con cãi nhau một trận to, chẳng ai thoải mái, sau đó không thấy Bùi Lộ về thăm bà ngoại nữa.

Ninh Noãn không biết tại sao bà ngoại lại hận dì nhỏ như vậy, cô từng hỏi một lần nhưng bà ngoại chỉ nói: “Bà chỉ ước gì chưa từng sinh ra đứa con gái này!”

Hôm nay gặp mặt, Ninh Noãn rất tò mò, sao Bùi Lộ lại ở bên cạnh Ninh Quốc Phú?



Dì nhỏ không biết Ninh Quốc Phú phụ bạc chị gái ruột của mình, ruồng bỏ vợ con, làm tổn thương người thân của mình sao?

Ninh Quốc Phú tức giận giơ tay chỉ về phía cửa phòng ngủ, hạ giọng ra lệnh cho Ninh Noãn người đầy mùi rượu: “Ngay lập tức, thu dọn đồ đạc của mày, tao phái xe đưa mày về thị trấn ngay trong đêm!”

“Ninh Quốc Phú, đây là nhà họ Bùi chúng tôi, anh bớt vênh mặt hất hàm sai khiến ở đây đi…”

Bà ngoại khàn giọng nói từng câu từng từ, rõ ràng trước lúc cô về đã tranh cãi, giờ bà mới mệt đến nổi muốn quát tháo cũng không ra hơi nữa.

“Mẹ, Quốc Phú cũng chỉ muốn tốt cho hai đứa nhỏ thôi, mẹ đừng bất công như vậy có được không?” Bùi Lộ nhìn mẹ mình nói.

Ninh Noãn đầu óc choáng váng ngẫm nghĩ một hồi.

Quốc Phú?

Bà ngoại tức giận đến mức tay run bần bật: “Im miệng!”

Bùi Lộ không ngừng lại mà thuận tay ném chiếc túi Hermes trên tay xuống, đứng dậy đi về phía cửa nơi Ninh Noãn đang đứng.

Ninh Noãn nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài khó đoán của Bùi Lộ.

“Ninh Noãn, dù sao thì dì cũng là dì nhỏ của cháu, cháu và Ninh Thuần đều là cháu gái ruột của dì, dì sẽ không thiên vị hay bạc đãi đứa nào cả!”

Bùi Lộ giơ cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lên vỗ nhẹ lên vai Ninh Noãn: “Cháu nghe lời, trở về thị trấn đi, Ninh Noãn, cháu nên biết rằng nhà họ Ninh trước mắt chỉ có một đứa con gái, sau này cũng chỉ có một đứa con gái!”

Ninh Noãn mở miệng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì trước kia khi cháu và mẹ cháu rời đi, hai người đã từ bỏ tất cả, không còn liên hệ gì với nhà họ Ninh, bây giờ nhà họ Ninh ăn nên làm ra, nhất cử nhất động đều bị người khác nhòm ngó. Nếu cháu xuất đầu lộ diện thì cháu và mẹ cháu sẽ trở thành vết nhơ của nhà họ Ninh… sẽ là chuyện cười lúc rảnh rỗi của những người thuộc giới thượng lưu!”