Chương 15: Giống Thương Bắc Sâm Như Tạc

Sau khi trả lời Ninh Thuần, Tần Hi xem lại bức ảnh chụp lúc nãy mình đăng.

Cô ấy nhìn khuôn mặt Ninh Noãn trong ảnh, sau đó lại nhớ tới khuôn mặt của Ninh Thuần, người bạn tốt thời đại học của mình, Tần Hi nói với người bạn đang trang điểm bên cạnh: “Này, Hiểu Mẫn, cậu có cảm thấy, Ninh Noãn và Ninh Thuần trông rất giống nhau không...”

Cô gái tên Hiểu Mẫn vẫn tiếp tục nhìn vào gương chuốt mi: “Tần Hi, có phải cậu uống say rồi không? Cậu không thể vì hai người đó cùng họ Ninh mà cho rằng họ trông giống nhau được.”

“Nhưng thực sự rất giống mà.”

Hiểu Mẫn chỉnh lại tóc, thản nhiên nói: “Hai người họ chẳng có chút liên quan nào cả, giống gì mà giống chứ, nếu để Ninh Thuần nghe thấy chắc chắn sẽ làm cậu ấy không vui.”

Sau khi trang điểm xong, Tần Hi dựa vào tường đợi: “Đúng là càng so sánh lại thấy bực mình, điều kiện gia đình chúng ta đều rất tốt và trọn vẹn, còn nhà Ninh Noãn thì quá tệ, lớn lên trong cảnh không có cha mẹ, gia đình lại còn nghèo khổ, thậm chí sau này cũng không thể tiếp tục học ở thành phố Kinh Hải vì không đủ tiền đóng học phí, vì vậy chỉ còn cách quay về quê với mẹ.”

“Đúng vậy.” Hiểu Mẫn nói: “Đều là họ Ninh, nhưng Ninh Thuần lại là con gái của một gia đình giàu có, được đưa đón bằng xe ô tô sang trọng, bố cậu ấy là doanh nhân, còn nghe nói, ông nội Ninh Thuần còn từng làm chuyện sai trái.”

“Ông nội Ninh Thuần từng vào tù sao?” Tần Hi tò mò.

“Vậy thì sao? Sau này cũng đã lật lại bản án đó, nhà họ Ninh dù thế nào thì yếu trâu vẫn hơn khoẻ bò, họ vẫn rất vững mạnh.” Hiểu Mẫn cất mascara vào trong túi xách: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mẹ của Ninh Thuần đúng là một người hoàn mỹ, so với mẹ của Ninh Noãn ở quê đúng là một trời một vực. Haizz! Tớ cũng muốn có một người mẹ là nhà nghệ thuật, thường xuyên ở nước ngoài tổ chức triển lãm tranh. Chỉ cần nói ra thôi đã nở mày nở mặt rồi!”

“ Nhưng tớ lại không thích có một người mẹ như vậy, mặc dù mẹ tớ chỉ là một người nội trợ bình thường nhưng mỗi ngày mẹ đều bên cạnh tớ! Mẹ của Ninh Thuần hoàn toàn không làm được những việc mà một người mẹ nên làm!” Tần Hi phản đối.

Ninh Thuần lái xe đến quán bar mà Tần Hi đã gửi địa chỉ cho cô ta.

Ở trong chỗ đỗ xe, Ninh Thuần ngồi lặng im trong xe cố gắng trấn tĩnh tinh thần, cô ta tìm điện thoại, mở phần tin nhắn, tìm hộp thoại của cô ta và “chồng tương lai”.

“Ông xã, bây giờ em cần sự giúp đỡ của anh, anh có thể tới đây không?”



Sau khi chỉnh sửa đoạn tin nhắn, cô ta nhấn gửi.

Lúc này, có người gọi cho cô ta.

Ninh Thuần nhận điện thoại: “Alo, dì nhỏ...?”

“Con thực sự muốn làm như thế này sao?” Người phụ nữ mà Ninh Thuần gọi là dì hỏi.

Ninh Thuần nhìn chằm chằm lối vào của quán bar, ánh mắt lạnh lùng nói: “Hôm nay con nhất định phải làm như vậy, thay vì cứ ngồi đợi rồi bị Ninh Noãn uy hϊếp, chi bằng chủ động phá hoại mối quan hệ này. Dì nhỏ không cần lo lắng, Ninh Noãn không phải là đối thủ của con, con sẽ diễn một màn kịch thật đặc sắc để chồng chưa cưới của con thấy con là một người em tốt như thế nào còn Ninh Noãn là một người chị tồi tệ.”

“Ninh Thuần con nhất định phải nghĩ cho kĩ, nếu như chồng chưa cưới của con biết được con có một người mẹ xuất thân không tốt, sợ là sẽ xem thường con, cảm thấy con là người mang trong mình dòng máu của một người nông thôn nghèo nàn thấp kém.”

Ninh Thuần cười mỉa mai, ánh mắt cô ta kiên định: “Dì nhỏ yên tâm đi, con cũng không dự định sẽ thừa nhận mối quan hệ với Ninh Noãn, thừa nhận con và chị ta cùng một mẹ sinh ra. Dù sao thì người mẹ đó của con cũng đã chết, chẳng có cách nào để chứng minh. Con sẽ nói rằng Ninh Noãn đang giở trò, muốn lừa gạt tiền của con.Con là vợ chưa cưới của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ tin con, hơn nữa, anh ấy cũng chẳng quen biết gì Ninh Noãn, sao có thể tin mấy lời nhảm nhí của chị ta.”

“Được, vậy con nhớ phải cẩn thận!” Dì nhỏ cúp điện thoại.

...

Ở nhà họ Thương.

Với sự giúp sức của người và tiền bạc, cậu nhóc mới đầy tháng đã mau chóng giống như một đứa trẻ chào đời ở tuần thai bình thường.

Thương Bắc Sâm hiếm khi mới về nhà, hôm nay dự định sẽ ở lại qua đêm.

“Bắc Sâm, con nhìn này, lông mày của Hựu Hựu giống con như tạc!” Mẹ của anh nhẹ nhàng nói, bà mặc một bộ sườn xám khá thoải mái, choàng thêm một chiếc khăn choàng thêu, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, chăm chú nhìn đứa cháu nhỏ.