Ánh mắt bà ngoại yêu thương nhìn Thương Bắc Sâm – người đang mặc vest và đeo giày da ngồi trên ghế sô pha, bà muốn nói rằng cậu thanh niên ngồi trước mặt này là người tốt nhất bà từng gặp.
Vóc dáng cao càng tăng thêm điểm cộng cho anh.
Về lễ nghĩa cư xử từ trên xuống dưới khiêm tốn, biết kính trọng người lớn tuổi, nói chuyện biết tiến thoái, còn biết có trách nhiệm với đứa con trai sinh non mặc dù biết chi phí chữa trị rất tốn kém.
Bà ngoại rất tán thưởng những người như vậy!
Điều quan trọng nhất là vợ mới cưới của anh không bận tâm đến việc anh mang một đứa con ngoài giá thú về nuôi, tấm lòng của người phụ nữ này có bao nhiêu là nhân hậu? Phần nhân hậu này chắc chắn phải dựa trên tiền đề là người bố của đứa trẻ này đủ tốt.
Đáng tiếc, đến cuối cùng cậu thanh niên này cũng không thể trở thành cháu rể của bà!
Nhưng cũng trách cháu gái bà không hiểu chuyện!
Hiện tại bà ngoại chỉ hy vọng anh cùng vợ có thể sống hạnh phúc, có thể nuôi dưỡng tốt đứa trẻ này, cũng đừng vì đứa trẻ này mà làm tổn thương vợ của anh.
“Bà ngoại không biết tại sao lúc trước các cháu chia tay, nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn! Bắc Sâm, điều bà ngoại muốn nói là… cháu đừng quá áp lực, nếu như cháu thấy khó xử, cháu có thể đem đứa trẻ về đây để bà ngoại nuôi dưỡng, trong chuyện này, người vô tội nhất chính là vợ của cháu…”
Ninh Noãn đang nhặt rau trong bếp, không dám xen vào.
Nghe bà ngoại nói chuyện, trước sau đều không thấy Thương Bắc Sâm nói lời nào.
Cũng đúng…
Cái người đàn ông lạnh lùng như khối băng đó làm sao có thể mở miệng vàng ngọc của anh ra nói chuyện với bà ngoại được chứ.
Hiện tại bà ngoại đem chuyện cô nói dối tưởng thật, nói chuyện với Thương Bắc Sâm, Ninh Noãn vểnh tai nghe, chỉ sợ Thương Bắc Sâm phản ứng không kịp, lỡ miệng nói sai, lại bán đứng cô.
Trên người Thương Bắc Sâm có sẵn khí chất trưởng thành và trầm ổn: “Tình cảm của vợ chồng cháu rất tốt, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cô ấy cũng không quan tâm ạ.”
May quá, cô không bị vạch trần.
Bà ngoại còn muốn nói cái gì đó, nhưng Ninh Noãn lại từ trong bếp đi ra nói: “Bà ngoại, cháu đã nhặt rau xong rồi.”
“Vậy bà ngoại vào xào rau, hai đứa nói chuyện đi!”
Trong phòng khách chỉ còn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, trên tivi đang phát thời sự, âm thanh ồn ào.
Ninh Noãn sợ nói chuyện trong phòng khách sẽ bị bà ngoại nghe thấy được, nên gọi anh một tiếng: “Anh tới đây một chút…”
Phòng ngủ cách phòng bếp rất xa.
Đóng cửa lại, cách âm khá tốt.
Phòng ngủ của cô gái không quá lớn, có một chiếc giường đơn, ga giường đã bị giặt đến phai màu, nhưng vẫn có cảm giác sạch sẽ tươi mát, trong phòng tràn ngập một mùi hương thoang thoảng, giống với mùi sữa tắm trên người cô.
Đó là mùi hương mà chỉ có trên người của cô gái này, anh rất ngạc nhiên, vậy mà anh có thể nhớ được nó.
Ánh mắt Thương Bắc Sâm nhanh chóng đảo qua căn phòng nhỏ, cuối cùng dựng lại trên bàn sách, anh đi đến trước bàn sách, nhìn thấy trên bàn sách có đặt một khung ảnh, mặt ngoài được lát bằng vỏ quả hạch đào.
Trong ảnh là cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh đậm, váy xếp ly, sơ mi trắng ngắn tay, trên cổ có đeo một chiếc nơ xinh xắn, mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cái miệng nhỏ hồng hào, nụ cười trong trẻo mà dịu dàng.
Thương Bắc Sâm vươn tay ra, cầm khung ảnh lên xem.
“Đừng đυ.ng vào đồ đạc của tôi.” Ninh Noãn theo bản năng chạy qua, làm động tác muốn lấy lại khung ảnh.
Người đàn ông lại giơ khung ảnh lên cao, xoay người lại.
“Bụp.”
Khuôn mặt của cô đập vào bức tường thịt cứng rắn mà ấm áp.
Thương Bắc Sâm cúi xuống nhìn Ninh Noãn vì lao nhanh về phía trước mà đâm đầu vào ngực anh, anh không thể phân biệt được đó là mùi sữa tắm ngọt ngào của cô hay là mùi chanh tươi trên tóc của cô, nó phảng phất quanh hơi thở của anh.
Vốn dĩ cô muốn vươn tay lấy lại khung ảnh nhưng anh lại nâng cao tay lên không trả lại cho cô, tư thế lúc này, cô bổ nhào vào trong l*иg ngực anh, không tránh khỏi va chạm vào l*иg ngực rắn chắc của anh.
Bàn tay to cầm khung ảnh của Thương Bắc Sâm nổi gân xanh, vô thức nắm thật chặt, anh cúi đầu nhìn thấy hàng mi của cô khẽ rung động như cánh bướm, cổ họng không tự chủ nuốt xuống.