Chương 30: Lấy máu lần thứ ba mươi: Tôi có hẹn với cương thi
Đây là lần đầu tiên Cao Đại Bàn bước ra khỏi nhà từ sau chuyện bị cướp lần trước.
Mùa mưa đã chấm dứt, mùa tuyết lạnh lẽo sắp đến. Thủy triều vẫn lên xuống như cũ, từng đợt sóng lạnh lẽo thỉnh thoảng lại tràn qua con đường thông đến sân ga……
Lúc này, Cao Đại Bàn thật tình không muốn đi chân trần qua đó.
Cởi giầy, đứng co chân trên cục đá cuối cùng, cô nhìn chằm chằm sóng biển khúc khuỷu trườn đến móng chân cô lại chậm rãi rút về, cô do dự……
Bên eo bỗng nhiên bị siết chặt, cả người bay lên không trung!
Sau đó liền bị kéo vào trong vòm ngực rắn chắc của một người đàn ông…… Tiếng nước biển ầm ầm đánh lên giày giấu đi tiếng kêu sợ hãi rất nhỏ của cô, tiếng nói trầm thấp của chàng trai từ trên đỉnh đầu vọng xuống, vừa quả quyết ra lệnh vừa ôn hòa yêu chiều,“Ôm chặt lấy tôi”.
Cao Đại Bàn kinh hồn vừa lấy lại bình tĩnh, hai tay theo bản năng lao vào ôm đối phương, cúi đầu nhìn bọt nước bắn tung tóe nhẹ nhàng lướt qua mũi chân đang lơ lửng của mình. Ở độ cao và trạng thái này làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy đối phương thật xa lạ.
Cho ăn, tắm rửa, đọc sách dạy chữ, mặc quần áo ngủ, sớm chiều ở chung, … những kí ức tự tay nuôi dạy đã khắc sâu trong tâm tưởng của Cao Đại Bàn. Trong một thời gian rất dài, đối với cô Abel vẫn là một người mà cả tuổi tác và giới tính đều rất mơ hồ, giống như một thành viên trong gia đình.
Mãi cho đến lần bị cướp, Cao Đại Bàn mới ý thức được: Abel chỉ mất trí nhớ, cũng không phải là trẻ con thật sự. Đằng sau trí nhớ bị mất đi của anh ta, anh ta có thể là một con người hoàn toàn khác mà Cao Đại Bàn không biết. Anh ta có thể là một tên ác ma âm hiểm giả dối tội ác chồng chất khát máu thành tánh, có khi là tên cáo già tác phong nhanh nhẹn bụng dạ thâm sâu trên thương trường.
Mãi đến khi hai người có cuộc nói chuyện được không vui cho lắm vì đám dơi, Cao Đại Bàn mới nhận ra rằng, đối phương có thể rời đi bất cứ lúc nào, là một cá thể độc lập. Anh ta không phải người thân của cô, cũng không phải là đứa con nhỏ hay thú cưng của cô.
Hiện tại, đứa con nít lớn tồng ngồng luôn luôn lặng im để mặc cho cô tắm rửa chải đầu loay hoay mặc quần áo này bỗng nhiên xoay người ôm lấy cô, dùng giọng nói đàn ông để trấn an cô, dùng bước đi kiên định mang cô tiến lên phía trước. Điều này làm cho Cao Đại Bàn bỗng nhiên rơi từ vị trí trụ cột gia đình xuống cái đệm ‘người được bảo vệ’.
Cái đệm rất êm, cô ngã không đau.
Nếu đối phương thật sự chỉ là một đứa nhỏ, dĩ nhiên cần nhờ cô chống đỡ, chăm sóc.
Nhưng mà bây giờ, anh ta là một người đàn ông, cô có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Nói đúng ra, Cao Đại Bàn kỳ thật rất hưởng thụ cuộc sống có người ôm qua sông, có người ở bên mình, lúc bị bắt nạt có người giúp đỡ này.
Điều này cũng khiến cô ý thức được, dù đã tự nhủ bản thân là kẻ ngoại tộc, phải sống một mình trên hành tinh xa lạ này, trong tiềm thức cô vẫn rất mong có một người để nương tựa.
Trong giấc mơ của mỗi thiếu nữ đều ấp ủ được ẵm như công chúa một lần.
Anh ta ôm cô ung dung đi từng bước một qua bờ biển, thái độ thật điềm tĩnh, gương mặt nhìn nghiêng thật anh tuấn.
Cao Đại Bàn ngoan ngoãn nằm trong cánh tay anh ta, ôm giày của mình, ngửa đầu nhìn ngắm cái cằm tuấn tú của anh ta. Trong bối cảnh sao sáng phủ đầy trời đêm, nhìn từ góc độ này, càng đặc biệt rực rỡ……
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Abel khẽ cúi đầu, đôi mi thon dài khẽ chớp, trong đôi mắt thoáng hiện chút dịu dàng, nhìn sâu vào mắt cô,“Sao vậy? Muốn hôn tôi à?”
Cao Đại Bàn lắc đầu,“Tôi nghĩ, thật ra giày của anh ướt cũng là do tôi giặt”.
Abel:“…..”.
…………………………
Trên chuyến tàu điện đến thành Trade, lần đầu tiên người ta cảm thấy không hẳn không có chuyện để tán dóc.
Nhân viên phục vụ không ngại phiền phức đẩy xe thức ăn đi qua đi lại chỗ hai người ngồi, giả vờ nhiệt tình giới thiệu đồ uống thử từ các loại máu động vật khác nhau — Cao Đại Bàn tin chắc, vào mấy tháng trước, mấy chị gái đẩy xe này luôn đi đường vòng để tránh cô, kẻ mất trí không biết xấu hổ mượn danh uống thử để kiếm chác……
Phản ứng của quần chúng nhân dân, khiến cho đồng chí Cao Đại Bàn lại xác nhận thêm một lần nữa: Gương mặt là thứ rất quan trọng.
Trước đây, trên hành tinh Sange toàn người đẹp này, Cao Đại Bàn đã sớm vô cảm với cái đẹp.
Dù sao khuôn mặt đầu tiên cô nhìn thấy chính là loại tiêu chuẩn như Brujah, thời gian còn lại thì trường kỳ đối mặt với Thân vương Ventrue vạn người mê, mà mọi người chung quanh cô, không phải Bán Huyết tộc hoa lệ thì cũng là Thánh Huyết Tộc càng hoa lệ hơn…… Giống như làm ra quá nhiều tiền sẽ thấy đó cũng chỉ là những con số vô nghĩa chẳng để làm gì, đối với Cao Đại Bàn mà nói, mặt quá đẹp thì không còn phân cao thấp nữa……
Cho nên, lần đầu tiên Cao Đại Bàn nhìn thấy Abel, cũng chỉ cảm thấy đối phương rất đẹp trai, không ý thức được đồng chí Abel ngoại trừ đẹp trai, lại còn đep trai rất có đẳng cấp. Thẳng thắn mà nói, chính là loại vẻ đẹp đạt đến trình độ cho dù có ngồi ở trên tàu điện của hành tinh Sange toàn người đẹp này cũng có thể lừa lấy cả đống đồ uống miễn phí của mấy chị nhân viên tàu……
Bởi nghĩ đến lực sát thương của của bộ đồ vương tử màu trắng, cô mới bắt anh ta đi thay một bộ có màu sắc bình thường. Đồng chí Abel lại cực kỳ nghe lời lên lầu đi thay một bộ quần áo “Không dễ bẩn”……
Kết quả bây giờ anh ta mặc đồ đen từ đầu tới chân, giày da bóng loáng đẹp tàn khốc, tóc ngắn chỉnh tề, phối hợp với diện mạo có nét tà khí, cộng thêm dáng người quá chuẩn, kết hợp với ánh mắt khêu gợi…… Cao Đại Bàn quay đầu lại, nghẹn giọng không nói được gì.
“Anh xem, nguyên tắc sống khiêm tốn và gương mặt đại chúng của tôi đều bị anh xáo trộn”. Tuy ngoài miệng nói như vậy, động tác đổ đồ uống dùng thử hết ly này đến ly khác vào trong bình của đồng chí Cao Đại Bàn, lại liên tục không hề ngừng nghỉ……
“Vậy à…..”. Abel một tay chống cằm dựa trên thành ghế, nghiêng đầu híp mắt nhìn động tác của Cao Đại Bàn, lơ đãng đáp lại. Từ lúc hai người bắt đầu ngồi cạnh nhau trên xe, anh ta đã nghĩ ngay đến mấy chuyện khác. Nâng tay như có như không lướt qua đầu gối đang để rất gần nhau của hai người, kéo tay Cao Đại Bàn đặt lên đùi, thử bóp nhẹ một cái, ngón tay thon dài chen vào giữa những ngón tay nhỏ bé đầy thịt, sau đó mười ngón tay thân mật nắm lấy nhau……
Cao Đại Bàn xém chút nữa hắt cả chai đồ uống xuống đất! Cứng đờ quay đầu qua, mất tự nhiên nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan vào nhau……
Đối phương không biết sống chết còn bổ sung thêm một câu cảm thán:“Tay em thật mềm mại ~”
Cao Đại Bàn càng run rẩy mãnh liệt, đồ uống trong tay rơi tung tóe đầy đất ……
Abel không đổi tư thế giương mắt liếc tiếp viên một cái, bàn tay chống cằm lười biếng vươn ra một ngón tay chỉ chỉ, ý bảo có một chút đồ uống đổ trên mặt sàn. Tiếp viên kia liền ngoan ngoãn dùng dụng cụ dọn dẹp sạch sẽ……
Cao Đại Bàn im lặng.
Từ lúc trước cô đã phát hiện, bản lãnh phân phó người hầu làm việc mà không cần mở lời của Abel, quả thực giống như cốt cách trời sinh! Ánh mắt kia, tư thái kia, khí thế kia, tự nhiên khiến cho mọi người dù không phải là người hầu cũng ngoan ngoãn đi làm chuyện của người hầu…… Rốt cuộc là kiểu gia đình gì mới có thể dạy dỗ ra một con người như vậy?
Tay trái đột nhiên đau nhói kéo thần trí Cao Đại Bàn trở về thực tại! Đại Bàn kinh ngạc quay đầu qua, sau đó kinh hoàng phát hiện tên cầm thú Abel này lại kéo tay cô đến bên miệng, dùng răng nanh lộ ra bên môi thử thăm dò khẽ cắn!
Giằng mạnh tay đối phương ra, Cao Đại Bàn ôm cánh tay mình hoảng hốt lui nhanh về phía sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người! Hoảng sợ nhìn anh ta, sau đó run rẩy dựng tóc gáy cẩn thận kiểm tra dấu răng kia có rướm máu hay không……
Abel bị hất ra liền sửng sốt một chút, lập tức đổi sảng tư thế lười biếng, dùng thái độ lấy lòng giống như con thú cưng bự tổ chảng vừa phạm lỗi, nhìn bàn tay Cao Đại Bàn nhẹ giọng hỏi:“Đau lắm sao? Tôi không dùng sức, chỉ là tay em thật sự rất mềm, tôi nhịn không được muốn cắn cắn thử xem cảm giác thế nào…..”.
Tuy rằng này lý do làm cho cô rất muốn đánh anh ta, nhưng Cao Đại Bàn cũng hiểu được vừa rồi mình phản ứng hơi quá, lại dễ khiến cho người ta sinh nghi. Kỳ thật Abel cũng không dùng sức cắn, giống như là khi hai con mèo chơi đùa với nhau cắn nhau thôi. Vấn đề là thể chất cô đặc biệt, ở trên hành tinh có thói quen ăn uống đặc biệt này, thật sự không thể không lo lắng……
“À, cũng không đau…..”. Cao Đại Bàn trầm ngâm,“Kỳ thật, ơ, kỳ thật là vì lạnh quá, tôi không muốn nắm tay”.
Ừ, đó là một lý do hợp lý, Cao Đại Bàn cũng thường xuyên dùng nó để ngăn cản Abel tiến vào chăn của cô khi mùa đông đến.
Abel im lặng một chút, có vẻ đã chấp nhận lý do này, búng ngón tay một cái, gọi tiếp viên tới, yêu cầu một ly thức uống nóng, tự mình ôm lấy, trốn vào một góc ngẩn người.
Cao Đại Bàn thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh tư thế, tựa vào cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh vật vun vυ"t chạy ngược ra sau bên ngoài.
Tình cảnh như vậy làm cho cô nhớ lại những ngày ngồi xe bus đi đi về về trường học trước đây.
Mong ước của cô lúc đó là không phải mặc đồng phục đến trường, sau đó lúc ở trên xe bus bị đám người chen chúc xô ngã, sẽ được một anh đẹp trai ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, từ đó nảy sinh một mối tình lãng mạn lưu luyến!
Nhưng mà, không mặc đồng phục là vi phạm nội quy.
Mà vòng eo của Cao Đại Bàn, cũng chưa bao giờ mảnh khảnh.
Nếu thật sự phát sinh chuyện chen lấn, anh chàng đẹp trai có khả năng sẽ bị cô đè chết chứ không nảy sinh tình cảm gì nổi.
Kỳ thật loại chuyện lãng mạn này cũng không dựa vào vẻ đẹp, quần áo hoặc là vòng eo thon để được như ý.
Lãng mạn chẳng qua là một loại ảo tưởng về tình cảm của con người mà thôi.
Say mê sự lãng mạn, kỳ thật là say mê thứ tình yêu ngọt ngào ẩn sau sự lãng mạn kia.
Nói cho cùng, nguyên do quyết định khiến việc gặp gỡ bất ngờ trên xe bus tác động lớn đến các thiếu nữ đó là lúc nguy nan được người khác phái ra tay tương trợ, đương nhiên nếu người ta còn đẹp trai thì đúng là thêu hoa trên gấm*……
(*Thêu hoa trên gấm: Ý nói việc đã tốt lại càng tốt hơn.)
Lúc xuống xe, Abel từ đằng sau kéo tay cô.
Cảm giác ấm áp thoải mái truyền qua các ngón tay, Cao Đại Bàn bỗng nhiên xúc động đến muốn khóc…..
Anh ta chính là người như thế, là loại người vào mùa đông lúc cô sợ lạnh đuổi anh ta ra khỏi chăn, nhất định sẽ chạy đến lò sưởi âm tường sưởi ấm toàn thân đến khi đỏ hồng ấm áp rồi chạy vào trong chăn ôm lấy cô.
Cao Đại Bàn không phải người lãng mạn.
Nhưng lúc này cô không có cách nào từ chối tình cảm ấm áp kia.
Lần này cô không hất tay anh ta ra nữa.
Cô không nghĩ ra lý do.
Tàu điện phát ra tiếng nhạc ngân nga chậm rãi đi mất.
Trên chỗ hai người ngồi lúc nãy, có một ly đồ uống nóng đã bị hút hết độ ấm nằm lẻ loi trong góc……
…………………………
Hành tinh Sange, thành Trade, trung tâm dạy học Study.
Kỷ niệm 97400 năm ngày thành lập trường.
Rất náo nhiệt.
Mặc dù chỉ là trường học, kích thước rạp chiếu phim lại rất lớn. Cao Đại Bàn bị áp phích hình người 3D đυ.ng vào sẽ phát ra tiếng ở bên ngoài rạp thu hút, hứng chí bừng bừng lôi Abel chạy vòng quanh rạp chiếu phim sờ soạng một vòng, mới thỏa mãn vào cửa.
Nhân viên kiểm vé đứng ở cửa vào cũng rất đẹp trai, hoàn toàn không thua áp phích bên ngoài. Cao Đại Bàn nhịn không được nhón lên quầy nhìn thêm vài lần. Đối phương lại mang nụ cười làm ăn hòa ái dễ gần hỏi “Em trai này có cần gì không?”, Abel thiếu gia lại dùng hai ngón tay cầm vé, vẻ mặt ngạo mạn ném ở trước mặt người ta, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng truyền đạt hàm ý cực kỳ vô lễ “Bớt nói nhảm, mau đi làm việc nhanh lên, đầy tớ mà còn bày đặt nói nhiều như vậy”……
Cao Đại Bàn cảm thấy thật mất mặt, biết làm sao với thằng nhóc mất dạy này bây giờ……
Cũng may nhân viên này tuy làm việc nhỏ nhưng khả năng kiềm chế lại rất tốt, mỉm cười soát vé xong còn chia cho bọn họ mỗi người một trái gì đó màu xanh nhạt. Cao Đại Bàn cầm trái cây nghi hoặc trong chốc lát, mãi đến khi thấy cách xử lý của người khác mới hiểu được: Hóa ra thứ này là đồ ăn vặt miễn phí lúc xem phim, giống như là bỏng ngô và Côca ở rạp chiếu phim Địa Cầu.
Hương vị trái cây trên tinh cầu này vốn rất đáng sợ, may mắn lắm cũng chỉ không gay mũi, có thể miễn cưỡng ăn mà thôi, đừng nghĩ đến hương vị ngọt ngào gì gì đó. Cho nên ngay từ đầu Cao Đại Bàn cũng không quá hy vọng, mãi đến lúc được Abel dắt đi đến chỗ ngồi mới thử thăm dò cắn một miếng bé xíu …… Bạn học Cao Đại Bàn gần như nước mắt lưng tròng vì vui sướиɠ!
Ăn………… ngon CMNR !!
Ngọt ngào mọng nước, vào miệng tan ngay, hương quả tươi mát đọng lại giữa môi răng thật lâu không tan…… Cao Đại Bàn lục lọi hết trí nhớ về hoa quả trên Địa Cầu cũng không tìm được từ nào có thể hình dung hương vị loại trái cây này! Loại cảm giác kích động lúc này gần bằng lúc tìm được cỏ Waiter hồi trước!
Rồm rộp ăn hết một chút thịt quả cuối cùng, lại nhai kĩ nuốt chậm lưu luyến nuốt luôn cả hột, lúc Cao Đại Bàn liếʍ ngón tay thỏa mãn, một quả căng tròn bóng mượt đã được đưa đến trước mắt!
“Gì?” Cao Đại Bàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt dịu dàng ẩn chứa ý cười của Abel, “Cho tôi à?”
“Ừm, hiếm khi thấy có món em thích ăn”. Abel đặt quả vào tay cô.
“Ồ, không ngờ anh lại là người biết chia xẻ đồ ăn”. Cao Đại Bàn nhíu mày.
Abel liếʍ liếʍ nước trái cây đầu ngón tay cô, cười mờ ám,“ Trong truyện cổ tích em từng kể, cái anh chàng tên Hậu Nghệ kia bắn rơi mặt trời dâng cho Hằng Nga, cô ấy mới lấy anh ta. Muốn cưới bà vợ cũng không dễ dàng. Cũng may, so với mặt trời em vẫn thích hoa quả hơn, anh nên cảm thấy may mắn mới đúng!”.
“…..”Ngón tay bị liếʍ ướt cứng đơ dừng trong không khí, đồng chí Cao Đại Bàn bỗng nhiên cảm thấy, quả ngon trong tay rất khó nuốt……
…………………………
Bộ phim họ xem hôm đó, cả đời Cao Đại Bàn cũng không thể quên.
Phim có tên là [ Cây gϊếŧ người ]. Nghe nói được cải biên dựa trên sự kiện thật có ở tinh cầu Sange.
Tuy rằng là phim 4D, nhưng không giống rạp chiếu phim 3D ở Địa Cầu còn phải phát kính mắt chuyên dụng. Nhưng mà hiệu quả thị giác kia lại có tính hủy diệt tuyệt đối.
Đúng vậy, tôi không hề dùng sai từ.
Đối với Cao Đại Bàn mà nói, đó chính là tính hủy diệt. Thậm chí xem xong bộ phim này rồi mười năm sau cô cũng không muốn đi xem bộ phim nào nữa.
Bởi vì sau khi phim bắt đầu chiếu mười mấy phút đồng hồ, cô liền hiểu được vì sao lại gọi là ” cải biên dựa trên chuyện có thật “
Tình huống phim như vậy, thật sự quen thuộc đến nỗi làm cho người ta run rẩy cả người!
Từng cành cây ngọn cỏ trên bình nguyên Zihara, tộc Danger mặc áo đỏ tập kích thành North vào nửa đêm, bóng đêm u ám kinh người cùng với mặt trăng lớn đến quỷ dị……
Cái gọi là 4D chính là hiệu ứng lập thể 360° hoàn toàn chân thật!
Tiếng bụi cỏ sàn sạt vang lên bên cạnh, trên bắp chân thậm chí có xúc cảm lá cỏ quẹt qua! Cảnh xe chạy càng làm cho người ta cảm thấy lạc vào thế giới khác, phía trước là kính chắn gió và tầm nhìn lắc lư, vừa quay đầu liền thấy đoạn đường vừa mới đi qua! Lên dốc xuống dốc cũng bị xóc nảy quay cuồng, thậm chí từ không trung rơi xuống, tất cả đều được mô phỏng với độ chân thật cự kỳ cao! Cao Đại Bàn rốt cuộc đã biết trước lúc mở màn nhân viên giúp cô cài kỹ dây an toàn để làm gì . . . . …….
Cảnh tượng chân thật đến khủng bố như vậy làm cho người ta dựng cả tóc gáy! Lúc phim chiếu đến đoạn loài cây lưỡi hái ghê tớm như cơn ác mộng kia xuất hiện, Cao Đại Bàn thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống……
Từng đoạn trí nhớ bị tiếng kêu thảm thiết ngay tại hiện trường bức bách tái diễn trong đầu cô! Gϊếŧ chóc, suýt chết, người đàn ông mặc áo choàng đen, nối lại thi thể, chạy trối chết, bầy sói, ngâm nước, còn có khổ hình “lần đầu tiên” bên bờ sông…… Rõ ràng đã mất một năm để quên đi, dùng một năm sống bình yên để che giấu mới chôn được nó dưới tận đáy lòng…… Vì sao, vì sao lại muốn ép tôi nhớ đến nó một lần nữa?! Hai tay Cao Đại Bàn bịt chặt lỗ tai, không ngừng run rẩy……
Cánh tay Abel vươn qua khe hở giữa hai chỗ ngồi nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, cởi bỏ đai an toàn của cô, ôm eo cô kéo cô vào trong lòng mình. Cao Đại Bàn nằm trong vòng tay anh ta phát ra tiếng thỉnh cầu mỏng manh,“Đừng xem nữa … Chúng ta đi ra ngoài đi chúng ta đi ra ngoài…..”. Anh ta liền hôn lên vành tai đang trốn tránh và đôi mắt nhắm chặt của cô, dùng âm điệu chỉ có hai người có thể nghe được nhẹ nhàng trấn an cô,“Đừng lo lắng, mấy câu chuyện này luôn có hậu…..”.
Kết cục câu chuyện có hậu hay không, Cao Đại Bàn căn bản không nhớ rõ.
Bởi vì ngay khi cô cuộn mình trốn tránh trong lòng anh ta, bộ phim nhựa đã tiến hành đến đoạn nam nữ nhân vật chính bị nhốt trong rừng rậm. Bởi vì hai người ở chung nhiều ngày lúc trước còn có nền móng tình hữu nghị tích lũy trong quá trình chiến đấu, vì thế xuất phát từ bản năng tự nhiên, nhu cầu dã tính kêu gọi, đôi nam nữ liền nước chảy bèo trôi, bắt đầu làm……
Cao Đại Bàn trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trường H hiệu quả chân thật 100% cộng thêm hiệu ứng lập thể 360° và âm thanh nổi trước mặt, rốt cuộc, hoàn toàn, sụp đổ ……
Sắc mặt tái nhợt hai tay ôm đầu, trong đầu Cao Đại Bàn vô cùng hỗn loạn!
Vì sao, vì sao rạp chiếu phim công cộng trong trường học lại có thể chiếu loại phim này?! Rõ ràng trong rạp còn có rất nhiều trẻ vị thành niên Huyết tộc mà! Đoạn chiến đấu máu thịt văng tung tóe, tay chân bị cắt cụt bay tứ tung cũng không hề giảm bớt…… Cả bộ phim toàn máu tanh, bạo lực, sắc tình, chẳng lẽ phim điện ảnh ở nơi này không phân cấp, không cắt nối biên tập, không gia giảm gì sao?! Đây rốt cuộc là một tinh cầu như thế nào a a!!
“Vì sao phải che giấu sự thật?” Giọng nói của Abel từ bên cạnh truyền đến, Cao Đại Bàn mới ý thức được dưới trạng thái khϊếp sợ mình đã vô thức thì thào thắc mắc ra thành lời ……
“Vì sao lại phải giấu diếm? Dù là gϊếŧ chóc hay là giao hợp nam nữ xuất phát từ bản năng sinh lý, không phải đều là hành vi bình thường nhất của sinh vật sao? Che đậy vụng về mới là kỳ quái?” Thần sắc bình tĩnh và lời nói của Abel làm cho Cao Đại Bàn không thể nào phản bác, chỉ có thể yếu ớt cãi chày cãi cối:”Có thể là vậy, nhưng nơi này còn có trẻ vị thành niên, sao có thể chiếu trực tiếp như thế…..”.
“Trẻ em thì không có quyền được biết sự thật sao?” Abel nheo mắt nhìn cô chằm chằm,“ Quan niệm đạo đức của em thật sự rất kỳ quái…… Nói đến mới nhớ, hình như cho tới bây em cũng chưa từng dạy tôi việc này, vì sao thế?”
Dưới ánh mắt của đối phương, không hiểu sao Cao Đại Bàn đang lại sinh ra một loại cảm giác tội ác,“Thành thật xin lỗi…… Nền giáo dục tôi tiếp thu hoàn toàn bất đồng với văn hóa của Huyết tộc, những chuyện này…… Tôi không có khả năng…… Này…… làm sao mà dạy được…..”. A a vì sao tôi lại xin lỗi chứ?! Chẳng lẽ không tuyên truyền nội dung đồi trụy cho trẻ vị thành niên là lỗi của tôi sao?!
Trên màn hình lập thể 4D là cảnh hôn môi cùng tiếng nước tiếng luật động da^ʍ mĩ, tiếng ma sát giữa chất lỏng và niêm mạc, các loại tiếng động tràn ngập tìиɧ ɖu͙© làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, cộng thêm hiệu quả âm thanh nổi vờn quanh tai hai người……
Cao Đại Bàn không nói được nữa.
Cô còn ngồi trên đùi anh ta, cánh tay Abel ôm lấy, bàn tay như có như không lướt qua viền ngực mẫn cảm…… Cô khẩn trương đến hai đùi cứng ngắc, có thể rõ ràng cảm giác được thân dưới anh ta đang nổi lên phản ứng trong tiếng thở dốc tràn ngập cả rạp chiếu……
Một khoảng lặng xấu hổ.
Cao Đại Bàn cảm thấy trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, hơi thở giống đực vây quanh mình quá mãnh liệt, làm cho cô muốn bỏ chạy, rất muốn bỏ chạy……
Abel lại đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn gần sát như thế, cơ hồ vang lên lẫn trong tiếng hô hấp khẩn trương dồn dập của cô, phất lên khuôn mặt của cô, chậm rãi lướt qua môi cô…..”Dạy tôi hôn môi”, anh ta nói.
Sợi dây cuối cùng trong đầu Cao Đại Bàn, bựt một phát đứt tung……
……………………
Lúc hết phim tan rạp, sắc mặt Abel cực kỳ khó coi.
Cao Đại Bàn có thể lý giải.
Bất cứ người đàn ông nào, ngay lúc mình đang đòi hỏi, người phụ nữ trong lòng lại kháng cự đến mức nôn khan, sắc mặt anh ta đều cực kỳ khó coi.
Lòng tự tôn đại khái cũng bị tổn thương sâu sắc.
Nhìn bóng dáng anh ta đi một mình ở phía trước, không biết vì sao, Cao Đại Bàn sém bị đùa giỡn lại cảm thấy hơi áy náy.
Hơn nữa, không có ai nắm tay cô, cảm giác trống rỗng cũng làm cho cô hơi mất mát.
Anh chàng nhân viên tuấn tú lúc này đang cầm một cái thùng cũ đứng ở cửa, mỉm cười mời mỗi người đi ra quăng hột đã hút khô vào.
Lưng Cao Đại Bàn chảy đầy mồ hôi lạnh!
Xong rồi……
Lại quên mất điểm này! Huyết tộc chỉ hấp thụ nước trái cây, cuối cùng sẽ còn lại một miếng mứt khô quắt [?], mà mình lại ăn sạch thịt quả! Hiện tại đừng nói xác trái cây khô, dù là chút cặn cũng không lấy được……
Trong lúc kinh hoảng anh nhân viên đẹp trai kia đã đến trước mặt! Nụ cười chờ Cao Đại Bàn quăng rác đã hơi mất kiên nhẫn ……
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hiện tại nói dối là đã quăng trong rạp chiếu phim cũng sẽ nhanh chóng bị vạch mặt! Biết làm sao đây? Làm thế nào đây?!
“Em trai…..”. Anh nhân viên đẹp trai không giữ nổi nụ cười nữa, người xem sau lưng cũng bị cản trở.
Cao Đại Bàn hỗn loạn đưa mắt tìm kiếmAbel ……
“Thật ngại quá”. Giọng nói của Abel từ phía sau cô vang lên, vững vàng, không chút sợ hãi,“Chúng tôi có thói quen khi hẹn hò sẽ lấy trái cây mang về làm kỷ niệm”. Nói xong vô cùng thân thiết nắm bả vai Cao Đại Bàn, cúi đầu hôn lên khuôn mặt của cô, sau đó mỉm cười nhìn nhân viên công tác chằm chằm,“Nếu cần, chúng tôi có thể tiền trả tiền trái cây”.
Anh chàng nhân viên đẹp trai vội vàng xua tay:“Đương, đương nhiên là không cần, xử trí quà tặng như thế nào là quyền tự do của khách”.
Người xem chung quanh đều cười trộm nói nhỏ:“Ai nha là một đôi trẻ tuổi sao? Thật đáng yêu ~”“Vật kỷ niệm hẹn hò sao? Thật lãng mạn ~”“Không thể nào? Bọn họ là một cặp á? Thằng nhóc kia quá bình thường…… Sao xứng với người đàn ông như vậy…… Chậc!”“Tôi cảm thấy ý tưởng này rất thú vị ~”“Hì biết vậy tôi cũng không ăn…..”.“Nếu em muốn, hột cũng có thể làm kỷ niệm mà”.“Không cần đâu, quá xấu!”
Cao Đại Bàn chảy mồ hôi lạnh đầy đầu……
Abel cũng không để ý, giẫm lên tiếng nghị luận kéo tay cô đi mất.
Đi đến nơi ít người, anh ta liền buông tay cô ra, cũng không nhìn cô, chỉ một mình đi về phía trước.
Cao Đại Bàn đoán anh ta còn đang tức giận, nhưng chính bản thân cô cũng không hiểu, không biết nên nói gì với anh ta. Chỉ khẽ thở dài một hơi, yên lặng theo sau.
Abel mặc đồ đen sắc mặt lạnh lùng, đi trên đường khiến bao người quay đầu lại nhìn.
Huyết tộc là dân tộc tôn vinh cái đẹp, cũng không kỳ thị hành động vây xem mấy chàng đẹp trai. Các em gái chủ động hôn gió chào hỏi càng vô số kể……
Cao Đại Bàn đứng phía sau nhìn, bỗng nhiên hơi xúc động bùi ngùi: Hiện tại dung mạo Abel đã chỉnh sửa, nếu anh ta để tóc vàng mắt xanh tuyệt đối giống hệt vương tử, càng có thể mê đảo chúng sinh…… Người đàn ông như vậy lại đi cùng một con nhóc béo ú dù ở Địa Cầu cũng không thể coi là người đẹp như mình, đúng là rất lãng phí.
Cao Đại Bàn cúi đầu lặng lẽ nhéo nhéo thịt béo hai bên thắt lưng—định cư ở thành Wish này gần một năm hoàn cảnh yên ổn, cơm no áo ấm, tâm tình thoải mái nên người cũng mập lên, độ dầy của lớp thịt tự nhiên cũng……
Đồng chí Đại Bàn ủ rũ, buồn bực thở dài. Không thấy được bả vai run nhè nhẹ của người đàn ông phía trước……
Hơn nữa, không nói đến vấn đề ngoại hình. Cao Đại Bàn cân nhắc, dù là chỉ số thông minh, hoặc là phương diện vững vàng tỉnh táo, Abel cũng trưởng thành hơn mình. Giống như lúc nãy, mình phải nhờ anh ta tới cứu.
Ban đầu là mình chứa chấp Abel, nhưng hiện tại, khó mà nói rõ ai đang dựa vào ai…… Cuộc sống cô độc, hình như bản thân cô đã khó có thể chịu đựng nổi?
Lúc trước quyết định chờ đến ngày Abel hiểu lý lẽ liền đuổi anh ta đi, hiện tại đại khái ngày nào đó đã đến rồi chăng?
Giằng tới giằng lui làm gì? Thả anh ta đi đi.
Sau khi đưa ra kết luận này, Đồng chí Cao Đại Bàn càng thêm uể oải, hít dài một hơi……
Thôi, Cao Đại Bàn lắc đầu, đau dài không bằng đau ngắn, thừa dịp hiện tại chưa đổi ý, đêm nay bảo anh ta đi thôi!
Nhưng mà, chắc anh ta sẽ viện cớ không chịu đi?
Anh ta đại khái sẽ nói “Trời sắp sáng rồi, ban ngày tôi không tiện đi lại, đêm mai sẽ đi”.
Ừ….. Vậy miễn cưỡng đợi tới đêm mai.
Nhưng mà, đến ngày mai anh ta sẽ nói “Tôi hiện tại không có đồng nào, căn bản sống không nổi, chờ kiếm đủ tiền lại đi ”.
Hứ……, với khả năng của anh ta có thể sống không nổi sao? Cùng lắm thì mình đưa anh ta chút lộ phí là được.
Sau đó chắc anh ta sẽ tìm lý do khác “Tôi còn chưa tra ra thân phận của mình, tùy tiện rời đi rất nguy hiểm, nên chờ đến khi biết rõ chân tướng mọi chuyện lại đi”.
Ừm…… Mình sẽ đưa tư liệu gia tộc tra được thông qua huy chương trên quần áo cho anh ta, sau đó bảo anh ta “Anh đã không còn lý do gì, mau mau thu dọn đi đi”……
Cao Đại Bàn hạ quyết tâm xong xuôi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, hai người đã ngồi trên tàu điện quay về.
Đêm đã khuya, bình minh sắp đến, trong xe trống trơn.
Trên băng ghế thật dài chỉ có Abel và cô cách nhau không xa không gần.
Người đàn ông bên cạnh hai tay đút túi ngồi trên ghế, giống như không hề để ý đến sự tồn tại của cô, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trầm ngâm thật lâu, hít sâu hai lần, Cao Đại Bàn vẫn mở miệng:“Abel, đêm nay anh đi đi”.
Nói xong câu đó, Cao Đại Bàn phát hiện mình hoàn toàn không bình tĩnh như trong tưởng tượng. Trái tim đập bình bịch trong l*иg ngực! Tiếng mạch máu nhảy lên kịch liệt chấn động màng nhĩ, cơ hồ không nghe rõ câu trả lời của Abel…… Nhưng mà, cô vẫn nghe thấy. Hơn nữa hoàn toàn ngoài dự kiến, Abel chỉ trả lời một chữ –“Được”.
“Cái gì?” Cao Đại Bàn không thể tin nổi quay đầu nhìn anh ta! Giống như muốn xác nhận có phải câu trả lời kia từ miệng anh ta thốt ra hay không, nhìn môi anh ta chằm chằm đợi câu tiếp theo……
Abel rất kiên nhẫn, hơn nữa vẫn bình tĩnh giống như lần đầu tiên, anh ta lặp lại một lần nữa:“Được, đêm nay tôi sẽ rời đi”.
“Hả? Nhưng mà…… trời, trời sắp sáng rồi,” Cao Đại Bàn nói quanh co, ánh mắt không có mục đích nhìn lung tung chung quanh,“Ban ngày anh không tiện đi lại, nếu phơi nắng bị thương tôi lại mắc công cứu anh thêm lần nữa…… Đêm, đêm mai hẵng đi cũng không phải không được , dù sao tôi cũng không xét nét một hai ngày…..”.
Abel chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói:“Được, đêm mai tôi sẽ đi”.
Cao Đại Bàn không được tự nhiên dịch qua dịch lại trên ghế ngồi, cô không nghĩ tới Abel còn kiên quyết muốn đi hơn cô. Chẳng lẽ anh ta vẫn còn tức giận chuyện lần trước? Hay là do cô tỏ thái độ kháng cự không cho anh ta tiếp cận khiến anh ta tổn thương? Hôm nay sau khi thử anh ta đã hoàn toàn thất vọng về cô rồi?
“Vậy…… Trên người anh có tiền không? Hiện tại anh không có đồng nào, căn bản là sống không nổi? Không bằng chờ kiếm đủ tiền lại đi”. Cao Đại Bàn nhỏ giọng than thở, liếc liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
Abel bỗng nhiên cười khẽ, nghiêng mặt qua nhìn Cao Đại Bàn chằm chằm, hơi trào phúng và ngạo mạn gằn từng chữ:“Với khả năng của tôi có thể sống không nổi sao?”
Cao Đại Bàn nghẹn lời, cúi đầu nhìn đầu gối của mình, hai tay nắm chặt ống quần lại thả lỏng, cắn cắn môi,“Anh còn không biết mình là ai, tùy tiện rời đi rất nguy hiểm, ít nhất phải biết rõ chân tướng mọi chuyện trước đã?”
“Không phải em đã tra kỹ càng giúp tôi rồi sao?” Abel đã hoàn toàn quay sang, thân mình nghiêng lại thu hẹp khoảng cách giữa hai người, chân cũng đưa sát đến cạnh đầu gối của cô, một cánh tay khoát lên ghế dựa sau lưng Cao Đại Bàn, hơi cúi đầu nhìn thần sắc của cô, cơ hồ ôm cả người cô vào trong ngực, ở bên tai cô nhẹ giọng nói nhỏ, giọng nói mang theo một chút dụ hoặc:“Nói một câu ‘Tôi không muốn anh đi’ khó đến vậy sao?”
Cao Đại Bàn níu ống quần, hốc mắt hơi ẩm ướt, tâm tình hơi buồn tủi, giọng nói hơi nghẹn ngào,“Nhưng mà…… Anh đã không còn lý do gì để ở lại …..”.
“Vậy tạo ra một lý do mới là được”. Abel mỉm cười,“Ví dụ như, tôi yêu em “.
“Thôi đi, Huyết tộc hoàn toàn không biết cái gì gọi là tình yêu”.
“Ồ, vậy em biết sao?”
“…..”.
Con người bị định nghĩa tình yêu làm khó rơi vào trầm mặc, trong toa xe trống trải lại khôi phục sự yên tĩnh.
Abel cúi đầu, im lặng kéo tay Cao Đại Bàn, mười ngón đan xen, lòng bàn tay kề sát, nắm lấy nhau thật chặt……
Cao Đại Bàn nhìn nhìn hai cái móng vuốt đang nắm chặt của hai người, nghi hoặc:“ Vì sao hôm nay anh luôn kéo tay tôi?”
Abel :” Vì em nói, tình yêu đều bắt đầu từ nắm tay“.
Đại Bàn:“…..”. Có cảm động chút chút.
Abel :“Ngày mai tôi có thể hôn em rồi chứ?”
Đại Bàn:“= = Quá nhanh “.
Hayy, đọc lại mấy lần rồi