Chương 7

Yến Thu Xu bưng cua cay, đi thẳng lên lầu ba.

Từ trước khi nấu cơm, nàng đã quang minh chính đại tìm qua chỗ ở mục tiêu, bởi vậy lúc này có thể trực tiếp đi qua.

Bây giờ cũng hơi muộn.

Khi nàng nhận được nguyên liệu nấu ăn, mặt trời đã lặn, một đường trở về mua các loại nguyên liệu, xử lý cua, nấu ăn, đến bây giờ, mặt trăng đã leo lên cành cây.

Tuy nhiên không sao cả, đúng lúc ăn nhẹ nửa đêm.

Vẫn còn sớm, người ta ngược lại vừa ăn xong bữa ăn chính, bụng no, đối với cái này có lẽ sẽ không thích như vậy.

Rất nhanh đã đến lầu ba, Yến Thu Xu đi tới trước cửa phòng, hít sâu một hơi, sắp xếp lại trong lòng một chút, cuối cùng thành công gõ cửa phòng tiểu tướng quân Tiêu Hoài Đình.

Tiêu Hoài Đình này, cũng không phải người vô danh.

Tuy rằng trong sách miêu tả Tiêu gia không nhiều lắm, nhưng chỉ có một phần thôi, vẫn là chính diện hướng tích cực.

Hai mươi năm trước, Hoàng đế vẫn không phải như bây giờ, đó là một vị hôn quân, khiến dân chúng khốn khổ, hôn quân lại chỉ lo hưởng lạc.

Lúc này bọn man di* ở biên ải liên tiếp xâm phạm, binh lực quốc gia lại suy nhược.

* Man di (còn gọi là "man tộc", "man rợ" hay "mọi rợ", trong tiếng Hy Lạp: βάρβαρος - Barbaros) là thuật ngữ để chỉ một người hay nhóm người bị cho là thiếu văn minh hoặc còn hành xử theo kiểu nguyên thủy so với các giá trị chuẩn mực của thế giới hiện đại.



Tiêu gia chính là chủ lực xuất chinh.

Chỉ là bởi vì lúc ấy lương thảo cũng không sung túc, đánh giặc cũng vô cùng gian nan, người Tiêu gia làm chủ soái, từng người một chết, lại từng người một tiếp tục đi tới tiền tuyến.

Mãi đến mấy năm nay, bên kia mới yên tĩnh một chút.

Cái giá phải trả như vậy chính là Tiêu Hoài Đình thân là đứa con thứ sáu của Tiêu gia, phụ thân đã chết, đại ca hai chân tàn phế, như một cái xác biết đi, Nhị ca chỉ còn lại bia mộ, tam tỷ tứ tỷ còn sống, trượng phu của các nàng ấy sớm đã chết trận sa trường, Ngũ tỷ vì báo thù cho cha mẹ bị hủy dung, chịu hết trào phúng, tự chải đầu không gả.

Chỉ có chàng, bởi vì khi chàng còn nhỏ, đã được ở nhà và lớn lên.

Nhưng mà cốt truyện vẫn chưa cho bọn họ một kết cục tốt đẹp, Tiêu Hoài Đình cũng trong lần chiến loạn tiếp theo, bởi vì cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử không đứng vững ở vị trí tốt, bị điều động lương thảo, tướng sĩ đói đến cả người vô lực căn bản không có năng lực chống cự địch nhân được ăn no uống đủ, cuối cùng Tiêu Hoài Đình lấy cái chết bảo vệ một tòa thành trì.

Bởi vì tranh giành mà thái tử mưu hại đại tướng quân vì nước vì dân, hại vô số thanh niên vị xử trảm, khiến cho quốc gia rung chuyển, dân chúng oán hận.

Trong giai đoạn này, thế tử Tấn Vương đã chọn mưu phản, giành được ngôi vị hoàng đế và trở thành điều mà mọi người luôn mong muốn.

Sau khi đoạt vị, hắn ta lại vì tướng sĩ đã chết mà xây dựng lăng mộ, cho Tiêu gia cả nhà bị diệt vong hưởng đủ vinh quang, được văn võ cả triều ca tụng, mưu phản cũng không còn là chuyện ác, ngược lại làm cho hắn ta trở thành hoàng đế vạn người chờ mong.

Trong sách miêu tả không nhiều lắm, chỉ có kết cục của Tiêu Hoài Đình, cùng với lời nói cuối cùng là Tấn Vương thế tử thu phục võ tướng.

Những thứ khác đều là Yến Thu Xu căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ chắt lọc ra.