Chương 30

Nhưng bây giờ bà lại có cảm giác muốn ăn tiếp.

Nghĩ như vậy, Tiêu phu nhân động đũa!

Nhưng không phải muốn ăn cánh gà tiếp, đối với bà món này vẫn hơi dầu mỡ. Mặc dù có nước ô mai nhưng không nên ăn nhiều, bà vẫn muốn ăn nên ăn rau xanh.

Rau xanh thanh đạm là món nước, ăn vào đầu lưỡi vẫn thấy ngon.

Tiêu Hoài Đình vẫn lén nhìn Tiêu phu nhân nở nụ cười nhẹ nhõm, nhướng mày nói: "Nương, A Xu cô nương làm thức ăn ngon không?"

Ăn no rồi, Tiêu phu nhân cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc này vô thức nở nụ cười nhạt: "Ừm, hương vị rất ngon."

Giọng nói Tiêu Hoài Đình càng trở nên vui vẻ, tự nhiên mà nói: "Vậy sau này A Xu cô nương sẽ thường nấu cho người ăn, người nhớ ăn đấy, thích thì ăn nhiều một chút."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu phu nhân thay đổi, trừng con trai: "Tiêu Hoài Đình! A Xu đến nhà làm khách, không phải đến nấu cơm. A Xu đối tốt với con không phải để con được đà lấn tới. Nếu nói bậy nữa ta bảo huynh trưởng đánh con!"

Người tức giận tức giận, mọi người ngồi trước bàn ăn đều yên lặng.

Yến Thu Xu rất muốn giải thích mình vô cùng sẵn lòng cũng không dám lên tiếng.

*

Tướng quân thiếu niên luôn nghiêm túc với người ngoài, bây giờ đối với người nhà vừa phóng khoáng lại vui vẻ tỏ vẻ nghẹn lời. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu phu nhân, chàng ngượng ngùng chắp tay với Yến Thu Xu: "A Xu cô nương, tại hạ không lựa lời nói, xin chớ trách."

Yến Thu Xu lập tức đáp: "Không sao, Tiêu Tướng quân không cần khách khí như thế."

Hai người khách khí qua lại làm cho Tạ Thanh Vận ở một bên không tán đồng che miệng cười, đẩy Tiêu phu nhân.



"Vẫn là A Xu da mặt mỏng!" Sắc mặt Tiêu phu nhân bình tĩnh nhưng vẫn nhìn chằm chằm con trai, cảnh cáo nói: "Nếu là Tứ tỷ con thì sẽ đánh con một phen rồi! Lần sau không thể như thế."

"Vâng vâng!" Tiêu Hoài Đình buồn cười gật đầu.

Chàng bị trách mắng nhưng không hề tức giận, trái lại vì mẫu thân đã có sức sống hơn mà ý cười tới đáy mắt.

Yến Thu Xu cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng vừa buồn cười lại cảm thấy vô cùng ấm ức. Đây là một thế giới lạ lẫm giai cấp rõ ràng, có chân thành tôn trọng đối đãi với nàng, cho dù sự đối đãi này có chút sự hiểu lầm nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.

Chỉ là hơi đồng tình với Tiêu Hoài Đình.

Vì thế, nàng tò mò liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, có hơi lo chàng tức giận sau đó không hợp tác với nàng nữa. Nàng nhìn như thế, đúng lúc thấy đối phương mỉm cười lại có vẻ áy náy nhìn mình.

Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, đôi mắt hoa đào khi cười lên hơi nhướng lên, đôi mắt sáng rực như lần đầu gặp, dường như thấy đầy sao trời trong đó.

Trong chớp mắt, nhịp tim của Yến Thu Xu hụt một nhịp, vô thức cong mắt chột dạ nhìn nơi khác. Cũng vào lúc này, đột nhiên nàng ý thức được một chuyện.

Dựa theo cốt truyện, còn hai năm trước thì thiếu niên tốt tính tuấn tú này sẽ chết trong tranh đấu hoàng quyền.

Làm một vật hi sinh, làm nền tảng để nhân vật chính mang danh chính nghĩa mà đánh xuống.

Nàng nhanh chóng dời mắt, không để ý thiếu niên bên cạnh vì thấy nụ cười của nàng mà ngẩn người.

Yến Thu Xu chỉ ngạc nhiên về vẻ tuấn tú của Tiêu Hoài Đình.

Lại quên dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt to trong sáng ngập nước. Nàng cười một tiếng, đôi mắt cong cong lấp lánh.

Vì chỗ ngồi nên khoảng cách của hai người rất gần nhau.