Chương 15

Khi ăn vào miệng chỉ có thịt tôm thơm ngon ngập răng.

Mà trên thân tôm được bao phủ nước dùng, tươi đến mức lưỡi hơi run rẩy.

Tinh tế cắn nuốt càng ăn càng thấy ngon.

Lục cô nương Yến gia này đúng là có bản lĩnh, hơn nữa từ tối qua làm món cua cay kia, nàng nấu cơm dùng nguyên liệu mạnh, cho dù bọn họ đã quen dùng cơm của nhà ăn có khẩu vị nặng cũng không theo kịp nàng.

Nhưng mà hương vị này làm chàng nhớ mãi không quên.

Cũng làm cho chàng nghĩ đến có một nơi cần Yến Thu Xu.

Hay là đưa về?

Không phải chỉ là tiểu thư Yến gia thôi sao? Cho dù mai này bị phát hiện thì Tiêu gia chàng sợ gì chứ?

Yến Thu Xu về đến phòng còn hơi nhụt chí.

Nhưng sau một khoảng thời gian ngắn, nàng lại bắt đầu kiểm kê tiền bạc.



Vì Tiêu Hoài Đình cứu, tài sản bị thổ phỉ cướp đi cũng được trả về. Nguyên chủ là thứ nữ, tiền tài không nhiều, nhưng ở thế giới cổ đại, tiền bạc nàng có không thể nói đại phú đại quý, nhưng với người bình thường thì chuyện lo ăn uống không thành vấn đề.

Nếu Tiêu Hoài Đình từ chối thì nàng sẽ ở lại Vụ Thành này.

Dù sao nơi này non nước tươi đẹp, có tôm sông, nghe nói cách biển không xa, thỉnh thoảng có thể ăn được hải sản. Lại mua thêm một viện tử, trồng rau, nuôi gà vịt, tự cung tự cấp!

Nàng tính toán, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng đập cửa.

Cửa vừa mở ra, Yến Thu Xu kinh ngạc trợn tròn mắt: "Tiêu tướng quân!"

Tiêu Hoài Đình gật đầu: "Ta có thể mang cô nương về Tiêu phủ, chỉ là thân phận của cô nương không thể để lộ. Đến lúc đố nhập phủ với thân phận là nghĩa muội ta, được không?"

Chuyện này là vì muốn tốt cho nàng.

Nếu nàng cứ thế đi qua, không chỉ thanh danh bị tổn hại, mà với Tiêu gia, thân phận địa vị cũng khó xử.

Nghĩa muội của Tiêu Hoài Đình thì khác.

Nhưng ở cổ đại, nếu muốn nhận nghĩa muội thì phải đặc biệt làm tiệc nhận thân, cho nên nàng không phải nghĩa muội thật. Cho dù như thế, dựa theo ý của chàng, Yến Thu Xu vào Tiêu gia cũng không phải người hầu bình thường.

Mặc dù Yến Thu Xu không muốn đi hầu hạ người ta, nhưng mà có được có mất, nàng không ngờ Tiêu Hoài Đình dễ nói chuyện như thế.



Nàng không thể yên tâm tiếp nhận được: "Vậy ta có thể làm gì cho tướng quân? Vô công bất thụ lộc, huống chi tướng quân còn cứu ta một mạng."

Tiêu Hoài Đình không vòng vo, nói thẳng: "Ta cần tài nấu nướng của cô nương."

Yến Thu Xu an tâm, gật đầu: "Được!"

Tiêu Hoài Đình hài lòng, đưa cho nàng một bản hiệp nghị, bảo nàng ký tên rồi lăn tay. Ngộ nhỡ sau này nàng phản bội, gây chuyện ở Yến gia, thứ này chính là chứng cứ.

Yến Thu Xu ký, mỗi người cất giữ một bản, Tiêu Hoài Đình nói:

"Ngày mai sẽ lên đường, trên đường gặp thổ phỉ đã chậm trễ mấy ngày, tiếp theo phải ra roi thúc ngựa, cô nương phải chuẩn bị sẵn sàng."

Yến Thu Xu lập tức cầm bạc đi ra ngoài mua sắm.

Đêm nay là lần cuối cùng ăn uống thoải mái, trừ chuyện đó ra còn phải mua vật dụng thường ngày, như khăn lau mặt này nọ.

Mấy hôm nay Tiêu Hoài Đình bận rộn cũng vì chuyện thổ phỉ. Không chỉ phải xử lý thổ phỉ mà những chuyện thổ phỉ làm cũng phải xử trí thích đáng. Ngoại trừ Yến Thu Xu và bốn nữ tử khác còn có những nữ tử bị thổ phỉ khi dễ trước kia.

Tình huống khác biệt nhưng chàng không có thời gian xử lý, nên ở lại thêm một ngày để sắp xếp lại việc trong nha phủ.