Chương 13

Cửa bị đẩy ra, tiếng "Kẽo kẹt..." vang lên. Trước hết, việc thu hút sự chú ý của chàng không phải là người đến mà là mùi hương hấp dẫn kia.

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc đơn giản đi đến, đẻ vật đang cầm trong tay lên bàn. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chàng chằm chằm: "Tiêu Tướng quân, đây là bữa sáng dân nữ làm cho tướng quân, cũng không nhiều. Nếu tướng quân đã dùng bữa sáng thì vẫn có thể nếm thử một phen."

Ánh mắt Tiêu Hoài Đình liếc nhìn một phen, dừng lại một lúc, sau đó nhìn nàng với vẻ sâu xa, chậm rãi nói: "Tài bếp núc của Yến Lục cô nương cao minh quá."

Yến Thu Xu chớp mắt nhìn chàng.

Quả nhiên là tra được rồi.

Nhưng tiểu tướng quân thiếu niên này ra vẻ nghiêm túc lại rất dọa người.

Dù sao cũng từng lên chiến trường, đã gϊếŧ người, Yến Thu Xu căng thẳng mím môi cười, không phủ nhận.

Tiêu Hoài Đình hơi hứng thú: "Ngươi biết bổn tướng quân sẽ tra được?"

Yến Thu Xu nghiêm túc nói: "Quân Tiêu gia không gì không làm được, đương nhiên có thể tra được rồi."

Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt to tròn không hề có vẻ lúng túng nhìn nam tử trước mắt, giọng nói thâm thúy mang theo sự chân thành khó hiểu. Dường như nàng không phải đang nịnh nọt mà là đang nói thật, khiến gương mặt Tiêu Hoài Đình hơi nóng lên, vội ho khẽ một tiếng, trầm giọng nói: "Vậy bây giờ người muốn làm gì? Vì sao... Hối lộ bổn tướng quân?"

Yến Thu Xu nghiêm túc, thở dài nói: "Vì Lục cô nương Yến gia chết bất đắc kỳ tử, Yến Thu Xu chỉ là một hắc hộ không có thân phận. Nếu không tìm được cách khác có lẽ phải vào đại lao."



Sắc mặt Tiêu Hoài Đình âm trầm, hơi đồng tình nhìn nàng: "Cô nương đoán được sao?"

Yến Thu Xu gật đầu.

Tiêu Hoài Đình chậm rãi nói: "Thật ra cũng không cần, mặc dù chúng ta không quen biết nhưng tiện tay giúp đỡ vẫn được."

Yến Thu Xu bất đắc dĩ cười một tiếng: ""Đa tạ tướng quân, chỉ là tướng quân là nam tử, tập võ từ nhỏ, đương nhiên không sợ hãi. Nhưng ta thì khác, tiểu nữ tử lẻ loi một mình, cho dù tướng quân thu xếp hết mọi việc, không chừng ngày nào đó nơi ở bị tiểu nhân cướp bóc đi vào, đến lúc đó cầu cứu cũng không được..."

Ở kiếp trước, thời đại an toàn và quốc gia quản lý nghiêm khắc như vậy mà phụ nữ độc thân bị hại xảy ra thường xuyên.

Kiếp trước, Yến Thu Xu vẫn luôn ở thuê cùng đồng nghiệp, trước khi đi nàng còn cố ý tìm một người bạn thuê cùng đồng nghiệp để cho hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.

Càng không nói ở thời đại này.

Yến Thu Xu nói thẳng, đương nhiên Tiêu Hoài Đình đã nghĩ đến, chàng xin lỗi nói: "Là ta nghĩ đương nhiên, Yến Lục cô nương, cô nương có tính toán gì?"

Yến Thu Xu đang chờ câu nói này, nàng thở dài, chân thành nói: "Tướng quân, đêm qua lời ta nói là thật, dân nữ ngưỡng mộ tướng quân, ngưỡng mộ mấy đời Tiêu gia lương thiện, ngày xưa không có cơ hội, nhưng lần này may mà được tướng quân cứu, đại ân tất báo. Dân nữ nguyện có thể làm đầu bếp, nấu cơm cả đời cho tướng quân, tuyệt đối không hai lòng!"

Nàng nói một phen chân thành tha thiết cảm động, khiến tiểu tướng quân ông cụ non im lặng hồi lâu. Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói ôn hòa: "Ta cứu cô nương chỉ là tiện tay, lúc đó chỉ đi ngang qua, thuận tiện tiêu diệt thổ phỉ. Đây là chuyện chúng ta nên làm, cô nương đừng để trong lòng. Về phần cô nương nói, không thể tùy tiện quyết định được, ta phải cân nhắc một phen."