Chương 11

Làm tóc xong, Yến Thu Xu nhìn nữ tử cổ trang trong gương đồng, nhìn một phen, gương mặt của nguyên chủ và nàng giống nhau. Nhưng có thể vì sinh ra ở cổ đại, lại trong thế gia, cho dù là thứ nữ nhưng dưới sự hun đúc của các loại lễ nghi lại có vẻ thư sinh hơn nàng.

Nhưng thân thể này mới mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ, gương mặt mập mạp của trẻ con, cả người có vẻ ngây thơ.

Yến Thu Xu nhéo mặt, trắng non mịn.

Có lẽ đây là chỗ tốt duy nhất, trẻ hơn nàng mấy tuổi.

Nàng cười cười, bình tĩnh đi ra ngoài.

Nên ăn sáng rồi!

Diêm Hưởng lập tức lên tinh thần, nụ cười trên mặt ôn hòa, giọng điệu nhiệt tình hơn hôm qua: "A Xu cô nương, tướng quân bảo sau khi cô nương ăn xong thì lên tầng ba gặp ngài ấy."

Yến Thu Xu vô thức cong môi, nói: "Ừm, dân nữ đang muốn đi làm điểm tâm, đại nhân ăn không? Hôm qua mua nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại một chút, nếu chưa thì có thể cùng ăn."

"Ăn! Đang đói đây!" Diêm Hưởng dứt khoát nói, không nhớ tối hôm qua ăn khuya và mấy bánh bao sáng nay, ân cần mang theo vẻ nịnh nọt nói: "Để ta đi nhóm lửa cho cô nương."

Hôm qua, hắn còn hoài nghi cô nương này có vấn đề, nhưng sau khi nếm một bữa ngon miệng, sự cảnh giác đã giảm đi phân nửa. Bây giờ nghe nói nàng muốn nấu điểm tâm, phản ứng đầu tiên của hắn là... Hôm nay được ăn món ngon gì đây?

Sự mong chờ trên mặt Diêm Hưởng quá rõ ràng, Yến Thu Xu buồn cười cong môi, mong chờ bữa sáng nhiều hơn.

Hôm nay ăn hải sản, không đúng, là mì tôm cá tươi!

*

Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp.

Cửa phòng bếp khép hờ, nồi bát đều được dọn sạch sẽ, trong chum được đổ đầy nước.



Đêm qua nàng đưa đồ, lúc trở về Diêm Hưởng còn đang ăn gì đó, khi thấy nàng muốn dọn dẹp mọi thứ còn đuổi nàng đi, tỏ ý nhất định sẽ dọn sạch cho nàng.

Nàng cũng mệt mỏi nên không muốn giằng co qua lại.

Nhìn cảnh tượng này Yến Thu Xu vô cùng hài lòng.

Nàng đi dạo phòng bếp một vòng, cầm một cuộn mì sợi to sau đó bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Hôm qua còn thừa lại mấy con cá nhỏ, mấy con tôm và vài con sò nước ngọt. Trước tiên chiên cá cho vàng hai mặt rồi vớt ra, lại cho tôm và sò vào, thêm hành gừng tỏi, muối, xì dầu và chút rượu khử tanh. Sau khi xào ra mùi thơm lại cho cá vào lần nữa, cuối cùng cho nước vào, nước sôi thì cho mì vào.

Trình tự rất đơn giản, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nguyên liệu phong phú. Lúc nước sôi lăn tăn, hơi nước mang theo mùi thơm tràn ngập không khí.

Theo thời gian trôi qua, mùi thơm kia càng lúc càng nồng đậm.

Thiếu mùi cay gắt mũi của ớt nhưng vị ngon này vẫn khiến người ta thèm ăn như cũ. Giống như một chén trà đậm khiến người ta muốn thử một miếng, lại thêm một miếng...

Cũng may đây là mì sợi, vì vậy có thể vớt ra nhanh chóng.

Yến Thu Xu múc một phần cho Diêm Hưởng trước, mình thì ăn một chén nhỏ.

Thân thể của nguyên chủ ăn không nhiều cơm.

"Đa tạ đa tạ!" Diêm Hưởng vội nhận lấy, đầu tiên là hít mùi thơm nồng kia rồi mới thỏa mãn nói: "Tay nghề của ngươi quá lợi hại!"

Nước mì màu vàng sữa, bên trong đầy ắp mì sợi, phía trên để tôm, sò, cá chiên vàng và trứng tráng.

Cuối cùng rắc hành thái lên, nước canh màu vàng sữa thoáng dao động theo động tác của hắn, hắn nhìn mà cả người muốn choáng váng!