Chương 5
Hethe hoàn toàn kiệt sức khi chàng đi xuống tầng dưới buổi sáng hôm sau. Kế hoạch của chàng đã tiến triển tốt đẹp ngày hôm trước. Ít nhất là sau màn trình diễn tình cảm của Goliath, chàng nghĩ với sự ghê tởm. Trong cả cuộc đời, chàng chưa bao giờ tức giận như chàng đã tức giận lúc đó. Ngay cả bây giờ, chàng cảm thấy chắc chắn rằng chàng sẽ từ bỏ kế hoạch, đi ngược lại với bản chất của chàng, và bóp cổ tiểu thư Helen đến chết, nếu ngài Templetun không chọn đúng thời điểm đó để tiến xuống đại sảnh.
Là người đầu tiên phát hiện ra ông lão, tiểu thư Helen vội giục Goliath xuống khỏi cái chân cứng đơ của Hethe và nhanh chóng chuyển tới ngồi vào bàn, con chó săn dâʍ đãиɠ quỷ quái ngồi ngay dưới chân nàng. Hethe đứng cứng đơ và giận dữ, nhìn trừng trừng vào lưng nàng khi chàng cố gắng để gìm cương cơn giận dữ của mình.
Khi Templetun tiến gần tới, chàng đã điềm tĩnh lại. Tự hứa hẹn chàng sẽ trả thù tiểu thư Tiernay vì những trò lừa bẩn thỉu của nàng, chàng chào vị cố vấn của nhà vua một cách lạnh nhạt, sau đó quay lại bàn bàn với một quyết tâm dâng cao để chôn vùi vị hôn thê của chàng trong sự ngọt ngào giả tạo. Đó là chính xác những gì chàng đã làm: trút như mưa xuống nàng những lời khen về hơi thở, thức ăn, cốc rượu và tất cả những loại vũ khí kinh tởm khác đã được dùng trong trận chiến này mà chàng chắc với mục đích đánh đuổi chàng. Trong khi chờ đợi, "những lời khen" của chàng về tất cả những thứ khác đều được che đậy dưới những lời xỉ nhục đáng thương
Mái tóc nàng bóng lộn như được bôi mỡ, chàng nhận xét, ngắm một cách thích thú và đoán trước được khi mắt nàng như toé lửa. Đôi môi nàng trông như bị ong đốt, chúng sưng lên và chín. Thậm chí chín nẫu ... như những trái sắp bị rụng khỏi cây ... Nàng bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Chàng cười đứt cả ruột khi chàng nhớ lại vẻ xúc phạm của nàng lúc đó. Nàng không chấp nhận lời khen về tuổi tác dễ dàng chút nào. Có vẻ nàng rất nhạy cảm về chủ đề này. Thật sự, nàng đáng lẽ đã phải kết hôn và bây giờ có ba hay bốn đứa con. Đó là cách mọi thứ vẫn diễn ra. Nhưng nàng vấn còn độc thân ở tuổi 20 và hình như hơi nhạy cảm về vấn đề tuổi tác. Chàng gần như cảm thấy có lỗi khi dùng nó chống lại nàng - đặc biệt là khi xem xét về cái chết đầy mỉa mai của cô vợ trẻ của chàng, nhưng sau đó chàng nhận ra chàng đang lơ đãng gãi vết cắn trên bắp chân và cảm giác tôi lỗi của chàng trôi vèo đi khi chàng nhớ đến miếng vá đầy bọ chét trên giường.
Bây giờ, chàng đang cau mặt, suy nghĩ về nó. Chàng đã quẳng miếng da chứa đầy bọ chét ra ngoài cửa sổ trước khi xuống đây sau khi tắm táp, mong rằng hành động đó sẽ loại bỏ được vấn đề bọ chét, nhưng khi chàng đi ngủ sau đó, bò một cách lo lắng vào giường. Tuy nhiên chàng nhận thấy mình gần như phát điên vì ngứa. Cho dù sự ngứa ngáy là do lũ bọ chét còn sót lại trên giường hay là do các vết đốt từ trước bây giờ trở nên ngứa nhiều hơn vì chúng được giải phóng khỏi đám quàn áo của chàng và dễ bị tổn thương hơn vì không khí bên ngoài, hoặc vì trí tưởng tượng của chàng, chàng không biết, nhưng nó đã khiến chàng nhanh chóng phóng ra khỏi giường. Chàng đã dành cả đêm ngủ nguyên quần áo và ngồi trên cái ghế hỏng gần cái lò sưởi lạnh ngắt mà không có nổi một mảnh vải hay mảnh lông thú nào để đắp vì chúng cũng đầy bọ chét như chiếc giường.
Chàng đã ngủ không ngon cũng như thoải mái. Chàng mệt mỏi, cổ chàng căng cứng vì bị làm trẹo tại một góc độ kỳ lạ cả đêm, và miệng chàng có vị buồn nôn vì cái đống đồ ăn thối rữa mà chàng bị ép phải ăn cũng như cốc rượu mà chàng bị ép phải uống. Đó là phần tốt đẹp của kết hoạch của chàng, ăn thậm chí là thưởng thức đống đồ ăn ôi thiu mà họ phục vụ. Dạ dày chàng đã không tiếc lời xỉ mắng chàng từ lúc đó, đe dọa nổi loạn và nói chung là nổi sóng vì không hài lòng. Niềm an ủi duy nhất mà Hethe có thể tìm thấy là sự giả vờ hài lòng của chàng khiến cô nàng đối thủ đầu tiên là kinh tởm, sau đó là nản lòng và tức điên lên. Tiểu thư Helen siết chặt tay, răng nghiến chặt hầu hết cả buổi tối qua đến nỗi chàng sẽ không hề ngạc nhiên nếu nàng làm bị thương lòng bàn tay và toàn bộ răng hàm trên của nàng bị rơi ra. Phải, chiến dịch của chàng đã hoàn toàn thành công, hoặc đại loại thế nếu nó không đi kèm với sự tra tấn bản thân chàng. Nhưng chàng đã sử dụng tốt sự mất ngủ tối qua và tiến tới một chiến dịch mới, một chiến dịch hứa hẹn rằng chàng sẽ bị trừng phạt ít hơn ... trong bất cứ trường hợp nào.
Hethe vừa mới tới bậc thang cuối cùng thì cánh cửa nhà bếp mở ra và tiểu thư Helen bước ra ngoài. Sự xuất hiện của nàng thật ngắn ngủi. Khoảnh khắc nàng nhận ra chàng, nàng vội vàng quay gót và quay trở lại nhà bếp.
Hethe thở dài nặng nhọc và hướng tới bàn ăn, nơi mà những khẩu phần ăn ngon lành của phần còn lại của toà lâu đài đã được bày biện sẵn sàng cho bữa sáng. Chàng biết mà không hề nghi ngờ rằng nàng đang củng cố bản thân với bất cứ thứ thối rữa nào mà nàng đang sử dụng để làm hơi thở nàng tệ như vậy. Nàng đã làm như thế nhiều lần vào tối hôm trước, lẻn vào bếp, chỉ để quay lại trong thời gian ngắn với hiệu lực hơi thở của nàng đã được tăng cường.
Ít nhất, Hethe tự an ủi bản thân, nàng dường như cũng không còn tìm thấy niềm vui về vụ mùi thơm này. Chàng đã lạc quan khi chàng tóm được vẻ đau khổ thoáng qua khuôn mặt nàng một hoặc hai lần khi nàng chậm chạp tu sửa lại nụ cười dù-thế-nào-cũng-luôn-nở trên đường trở ra từ bếp của nàng.
Chuẩn bị bản thân cho sự công kích dữ dội từ hơi thở rồng khi nàng trở lại, Hethe yên vị bản thân cạnh một Templetun đang nhồi nhét thức ăn. Người đàn ông đó đã không làm gì khác ngoài nhồi nhét thức ăn vào khuôn mặt gầy gò kể từ khi đến đây. Điều đó, nếu không có gì khác, cam đoan với Hethe rằng thức ăn ở đó không tệ như những gì chàng đã được phục vụ. Vị cố vấn của nhà vua dường như thưởng thức nó rất nhiều. Templetun cũng hoàn toàn lãng quên cuộc chiến tranh im lặng được tiến hành ngay dưới mũi ngài, và phu nhân Shambleau là nguyên do. Nó không hề thoát khỏi sự chú ý của Hethe rằng dì của vị hôn thê của chàng vĩnh viễn bận rộn đánh lạc hướng ông già và William nữa, khỏi những sự việc diễn ra tại bàn ăn xung quanh họ. Và bà đang làm rất tốt. Templetun bị bà làm rối tinh rối mù và William thì quá đỗi ngạc nhiên bởi miệng lưỡi sắc sảo của bà đối với vị cố vấn của nhà vua đến nỗi không ai trong số họ có cơ hội nắm bắt, ngay cả một luồn hơi thở độc hại của tiểu thư Helen, hoặc để chú ý đến sự trả thù đầy xúc phạm của Hethe. Và chàng cho rằng đó là điều tốt nhất. Chàng thực sự không muốn mọi người biết rằng nàng ghét phải cưới chàng đến nỗi nàng chấp nhận cả những biện pháp quyết liệt như thế. Sau cùng thì chàng cũng có sự kiêu hãnh của mình chứ.
Niềm kiêu hãnh đó còn hơn cả tả tơi vào lúc này, chàng nhận ra với một chút tự nhạo báng khi chàng tóm lấy mẩu bánh mì và pho mát của gã Templetun bủn xỉn khi ông ta bị phân tán bởi cuộc nói chuyện với phu nhân Shambleau. Vị cận thần liếc nhìn đống thức ăn vừa đúng lúc bắt quả tang chàng đang ăn trộm, nhưng Hethe kiên quyết lờ đi cái nhìn giật mình của người đàn ông và háo hức đưa miếng pho mát lên miệng. Đây là cơ hội duy nhất chàng có thể nếm thức ăn thực sự cho cả ngày còn lại, chàng chắc chắn vậy. Một khi tiểu thư Helen quay trở lại từ nhà bếp ...
"Oh, không, thưa ngài!" Miếng pho mát chỉ vừa mới chạm đến miệng của Hethe khi chàng nghe thấy tiếng hét, lưỡi chàng mới chỉ vừa nhận thấy vị ngọt ngào hệt sức nhẹ nhàng của pho mát. Chàng gần như rên lớn một tiếng trước sự mất mát khi nàng giật lấy mẩu thức ăn có thể ăn được đầu tiên chàng có thể cầm trên tay kể từ khi đến đây.
"Không!" Nàng tiếp tục với tất cả vui vẻ quan tâm. "Sẽ không có bánh mì và pho mát cho vị chúa của tôi. Không. Tôi có một sự ngạc nhiên đặc biệt cho ngài. "
"Một sự ngạc nhiên?" Hethe lo lắng hỏi. Chàng khó có thể bình tĩnh để nhìn thấy phản ứng của chàng đã làm nàng loé lêm một niềm vui thích bí ẩn.
"Vâng. Tôi hỏi Ngài William ngài thích dùng món gì vào bữa sáng, và sau đó tôi đã làm cho nó cho ngài, " nàng thông báo. Nàng nhanh chóng ra hiệu và thả tõm một khay bánh ngọt trước mặt chàng.
Hethe chớp mắt đầy ngạc nhiên trước lời đề nghị. Chúng nhìn thật hoàn hảo. Ngon tuyệt đối. Chúng ngửi cũng thật thơm. Và bánh ngọt là món khoái khẩu của chàng. Chàng liếc nhìn đầy lo lắng từ khay thức ăn tới khuôn mặt mỉm cười ngây thơ vô số tội của nàng. Nàng đã phải trải qua cả đống phiền toái để làm chúng cho riêng mình chàng? Trong một khoảng khắc đói ăn tuyệt vọng, chàng cho phép mình tin rằng chàng có lẽ đã sai về những ý định của nàng. Có lẽ chàng đã hiểu lầm, và nàng đã không hề tiến hành cuộc chiến chống lại chàng. Có lẽ nàng đã thật sự cố gắng để gây ấn tượng với chàng!
Ý nghĩ đó đã chết ngay tắp lự khi Hethe chọn một khoanh bánh và cắn vào nó một nhát. Hoặc cố gắng cắn vào nó. Chàng gần như gãy một chiếc răng trong nỗ lực cắn khoanh bánh này. Good God! Nó cứng như đá vậy! Nó cũng mặn và khô, chàng nhận thấy điều đó khi cái miếng chàng vừa cắn bắt đầu chậm chạp tan ra trong miệng chàng.
"Chúng như thế nào?" Nàng hỏi với một vẻ lo lắng gần như là đáng tin, sau đó thêm vào không chắc chắn, "Đây là thành quả đầu tiên của tôi trong lĩnh vực nướng bánh. Bếp trưởng không thích tôi làm rối tung bếp của ông ấy nhưng vẫn phải mủi lòng. Mọi việc ổn cả chứ?" Khi Hethe vẫn ngập ngừng, không thể trả lời câu bởi vì chàng vẫn còn đang nhào nặn miếng đá – bánh – ngọt – rắn – đanh trong miệng, sợ phải nuốt xuống, thì nàng bắt đầu vặn xoắn hai bàn tay thể hiện một bức chân dung tuyệt vời về một vị hôn thê đầy lo lắng.
"Ngài không thích chúng! Oh tôi biết mà, đó quả là một sai lầm, nhưng tôi muốn làm một điều gì đó khiến ngài hài lòng và …"
"Tôi yêu chúng," Hethe nói dối không ngượng miệng chỉ để khiến nàng im lặng. Cô nàng vẫn cứ tiếp tục và Templetun bắt đầu lườm chàng vì đã làm nàng buồn khổ. Điều mà không còn nghi ngờ gì đã nằm trong kế hoạch của nàng. Nàng đang cố gắng để làm chàng thật xấu xa trước mặt vị cố vấn của nhà vua. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu chàng không ăn cái thứ quái quỉ này, nàng sẽ xoay xở để khiến chàng trông giống như một con quái vật không có lòng chắc ẩn. Hethe nhăn mặt, sau đó kiên quyết nuốt miếng cắn đầu tiên của mình. Chỉ một giây sau đó chàng với lấy cốc rượu nàng đặt trên bàn gần đó. Cái miếng bánh mì ngọt rắn như đá cuội bị mắc ngang ở cổ họng chàng, và chàng hi vọng có thể nuốt trôi nó xuống cùng một chút rượu. Ngụm rượu ấm, nhạt phèo, có vị như nướ© ŧıểυ, tất nhiên, nhưng nó có hiệu quả và đã làm mềm ra cái miếng thức ăn đang tạm trú tại thực quản chàng. Chàng gần như chắc chắn chàng cảm thấy tiếng nước bắn toé lên trong dạ dày chàng như thể cục đá rơi tõm xuống giếng vậy.
"Thật ư? Ngài thực sự thích nó? " Nàng hỏi, nhưng chàng nghĩ sự cáu kỉnh của nàng chắc phải ảnh hưởng đến khả năng hành động, bởi vì nàng dường như đang cường điệu hoá lo lắng của mình. Hắng giọng một cái, chàng hít một hơi thật sâu chuẩn bị đối mặt với nàng và chiếu một chùm cười chói loá về phía nàng. "Phải, tiểu thư của tôi. Chúng khá ngon. Thật ra, chúng được làm đúng theo cách tôi thích. "
"Oh." Quai hàm nàng mím chặt lại, và chàng tóm được một tia giận dữ nhá lên trong mắt nàng trước khi nàng xoay xở để che phủ nó. Đó cũng là lúc chàng nảy ra một ý tưởng. Ngay lập tức chàng thực hiện nó.
"Nhưng tôi không thể tham lam và ăn hết tất cả chúng được. Chắc chắn tiểu thư sẽ thưởng thức cùng tôi chứ? Sau cùng chúng là kết quả của những nỗ lực vất vả của tiểu thư." Chàng đẩy chiếc khay về phía nàng.
"Oh, không, thưa ngài. Tôi làm chúng cho ngài." Nàng đẩy chiếc khay trở lại
"Oh, đến đây" chàng tán tỉnh, nhấc một khoanh bánh ngọt lên và đưa nó cho nàng. "Nàng nên nếm thử công trình tự tay nàng làm ra."
"Oh, không, tôi …" Nàng lắp bắp, sau đó đột nhiên mỉm cười thật tươi. "Tôi đã ăn sáng và quá no để có thể ăn thêm. Miếng bánh khá lớn. "
Mắt của Hethe hẹp lại. "Phải. Chúng khá là to", chàng chậm rãi đồng ý, nhưng không hề có ý định bỏ nó xuống. "Vậy thì có lẽ chỉ cần nếm một chút."
Trong khi nàng theo dõi với một nỗi kinh hoàng ngày càng gia tăng, chàng đã hiển thị một cố gắng lớn, và đã thất bại, để bẻ đôi miếng bánh. Chàng cũng thấy cái nhìn sợ hãi của nàng hướng về phía bà dì và biết chính xác ý định của người phụ nữ ấy khi bà bắt đầu buôn chuyện với ngài Templetun, đồng thời cũng kéo sự chú ý của William ra khỏi Hethe bằng cách lôi cậu ta vào cuộc đối thoại. Hethe để bà tiếp tục sách lược làm sao nhãng và chỉ đơn giản tiếp tục cố gắng bẻ chiếc bánh mì ngọt ra làm đôi. Khi chàng nhận thấy chàng không thể, chàng liền dùng đến cả hai tay và đập chiếc bánh một cách đầy bạo lực vào bàn và lặp đi lặp lại nhiều lần. Phải mất tới ba cú đập mạnh mẽ mới khiến chiếc bánh gẫy ra làm đôi. Mặt Helen đỏ lừ khi chàng hoàn thành, mặc dù chàng không thể nói là vì tức giận hay xấu hổ. Chàng cũng không quan tâm lắm, chàng chỉ cười ngọt ngào và im lặng đưa nửa lớn hơn cho nàng.
"Oh, tôi …" Tiểu thư Tiernay liếc xung quanh, rõ ràng đang tìm kiếm một lối thoát.
"Vậy thì, có lẽ ngài Templetun cũng muốn một chút?" Chàng đề nghị nhẹ nhàng, và Helen đóng băng, mắt nàng tròn như cái đĩa. Khuôn mặt nàng tái nhợt đi, nàng vươn tới và giật lấy mẩu bánh từ tay chàng.
Hethe cười đầy hài lòng khi nàng cố gắng để cắn vào khoanh bánh. Không một cái vụ bánh nào rời ra, nàng co rúm lại trước kết quả đạt được.
"Nàng biết đấy, tôi thấy thật kinh ngạc khi một tiểu thư tự gây rắc rối cho bản thân bằng cách nấu ăn," Hethe nhận xét khi nàng tiếp tục gặm một cách nghiêm túc cái bánh ngọt.
Bằng cách sử dụng nhu cầu nói chuyện như là một cái cớ để tránh phá huỷ hàm răng của mình, vị hôn thê của chàng hạ thấp khoanh bánh ngọt xuống và cười lạnh lẽo với chàng. "Vâng, chúng khiến tôi rất hài lòng khi làm điều đó vì ngài. Thực tế, tôi hi vọng một khi chúng ta đã kết hôn tôi có thể nấu ăn cho ngài thường xuyên hơn. "
Hethe quay đầu đi và ho để tránh phá ra cười trước lời đe doạ chắc chắn đấy. Trong một khoảnh khắc, nụ cười giả tạo như bị rơi xuống; nàng đã nhe nanh ra rồi. Và chàng thấy chúng thật dễ thương. Chàng đã phải cắn môi mình để khỏi lại phá ra cười khi chàng quay lại vừa kịp tóm được cảnh vị hôn thê của chàng cố gắng ném bữa tiệc rắn như đá cho con chó vĩ đại, đần độn của nàng, nhưng con quái vật đó cũng phải chào thua.
Hethe sắp sửa bình luận về việc cô nàng không ăn nổi một chiếc bánh ngọt thì một ý tưởng mới loé lên. Trong khi nàng đang bị đánh lạc hướng bởi cố gắng hối lộ con vật cưng của nàng cứu nàng khỏi tài nấu nướng của bản thân, chàng đã nhanh chóng tráo đổi cốc rượu của mình thành cốc của nàng. Chàng chỉ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ khi nàng quay trở lại bàn ăn, vẻ mặt nàng hoàn toàn khó chịu.
"Có gì không ổn ư?" Chàng hỏi một cách dễ dàng, tiếp nhận vẻ mặt đỏ bừng giận dữ của nàng với một sự quan tâm giả mạo.
Hình như quá cáu kỉnh đến nỗi không thèm bận tâm giữ vững hình tượng sớm – sẽ - trở - thành – cô – dâu – đầy – nghĩa – vụ, nàng phớt lờ chàng, miệng nàng mím chặt đầy thất vọng khi nàng với tới cốc rượu.
Hethe cắn môi mình khi nàng nhanh chóng bị sặc và thở hắt ra.
"Có gì không ổn với cốc rượu ư?" Chàng hỏi với tất cả quan tâm khi nàng chiếu con mắt hình viên đạn vào chàng một cách nhi ngờ. Mỉm cười với nàng, Hethe nâng cốc rượu của chàng lên môi và thưởng thức một ngụm. Còn hơn cả ngạc nhiên, nó thực sự tuyệt vời.
“Mmmm. Tôi biết tôi đã nói với nàng hôm qua, nhưng thật sự, nàng có bà chủ quán rượu ngon nhất ở Northern England, tôi chắc chắn vậy. "
"Ngài …" nàng bắt đầu tức giận, chỉ tạm dừng khi ngài Templetun đứng dậy từ bàn ăn và quay về phía họ cất tiếng.
"Phu nhân Shambleau và tôi sẽ đến nhà thờ để thương lượng hợp đồng kết hôn. Tôi tin chắc ngài muốn tôi thay mặt ngài xử lý vấn đề này đúng không, ngài Holden? Tất nhiên, Ngài phải là người phê duyệt cuối cùng."
Hethe ngập ngừng, sau đó đột ngột cười. "Chắc chắn rồi. Điều đó sẽ khiến tiểu thư Tiernay và tôi có cơ hội để trở nên thân quen hơn. Chúng tôi có thể tham quan sự sản và có lẽ có một chuyến picnic nhỏ trước khi quay về."
Mắt tiểu thư Helen mở lớn đầy kinh dị trước lời gợi ý, và nàng mở miệng, có lẽ là để từ chối, nhưng ngài Templetun đã đón đầu nàng.
"Một ý tưởng thật quyến rũ," ông gật đầu tán thành. "Phải. Tôi nghi ngờ việc này sẽ mất cả buổi sáng, nhưng tôi thấy không có lý do gì hai người lại không tận hưởng một chút thời gian bên nhau. Chiều nay là đủ sớm để tổ chức đám cưới rồi.”
Miệng Helen đóng sập lại; bằng cách nào đó buộc một nụ cười nở trên môi khi nàng đứng dậy. " Thật là dễ thương. Tôi sẽ sắp xếp với bếp trưởng để chuẩn bị cho cuộc picnic."
Nàng đi trước khi Hethe có thể đề nghị rằng món ăn nào sẽ là tuyệt nhất. Chuyển tia nhìn sang phu nhân Shambleau khi Templetun giục giã bà đứng lên, Hethe nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt bà. Chàng nhướn một bên lông mày với bà. Có khả năng bà cũng nằm trong kịch bản của cô cháu gái, nhưng dù sao chàng cũng đưa cho bà một lời đảm bảo. "Tiểu thư Helen sẽ hoàn toàn an toàn với tôi, thưa phu nhân. Chúng tôi sẽ cưỡi ngựa thăm quan sự sản, thăm một hoặc hai người tá điền, sau đó sẽ dừng lại để có một chuyến picnic. Tôi thậm chí có thể ngắt một hoặc hai bông hoa tặng cho cô ấy trong cuộc hành trình. "
Mắt phu nhân Shambleau mở lớn tại đó và bà có vẻ sắp cất tiếng, nhưng ngài Templetun càng ngày càng mất kiên nhẫn, nắm lấy cánh tay bà, dẫn bà ra khỏi bàn ăn.
"Đi nào. Họ sẽ ổn cả thôi," ông nói một cách đầy nôn nóng. Ông giục giã bà tiến về phía cửa ra vào.
"Ồ, nhưng ... tôi nên nói cho cậu ta biết Helen dị ứng khủng khϊếp với phấn hoa. Chúng làm mắt nó sưng và bị hắt hơi."
"Tôi chắc chắn tiểu thư Helen sẽ thông báo cho cậu ta nếu tình huống đó phát sinh."
"Không. Nó sẽ không nói. Nó quá cứng đầu để thú nhận một việc gì đó như thế với cậu ta."
"Vớ vẩn". Ngài Templetun tiếp tục kiên quyết hướng về phía cửa ra vào. "Ngoài ra, tôi nghi ngờ Holden nói đùa khi cậu ta đề cập đến việc ngắt hoa. Cậu ta dường như không phải là loại người hay tặng hoa đâu."
Hethe theo dõi hai người biến mất qua cửa lâu đài, tâm trí chàng bận rộn với những gì chàng vừa nghe được. Templetun đã đúng, tất nhiên. Hethe đã nói đùa khi chàng đề cập đến việc ngắt hoa. Chàng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì đại loại thế trong suốt cuộc đời - không, ngay cả khi còn là một đứa trẻ. Nhưng bây giờ chàng xem xét khả năng đó một cách nghiêm túc.
"Vậy là, cô nàng dị ứng với phấn hoa," chàng tự lầm bầm, nhét thông tin này vào đầu nhằm phục vụ cho các chiến lược sau này, sau đó nhận ra người phụ tá thứ nhất của chàng vẫn ngồi tại bàn. "William, tôi có một nhiệm vụ nhỏ dành cho cậu."