Tác giả: Di Lệ
Kuukyou không nói hai lời muốn lao đi, lại không ngờ bị Kuchiki kéo tay giữ lại. Thiếu nữ tóc đen nhìn cô, vội vàng lắc đầu, "Cô không thể đi qua!"
"Đùa gì vậy!" Cô đẩy tay cô ấy ra, nhăn chặt mày, "Vì sao tôi không thể qua?"
"Vì..." Kuchiki càng giữ chặt tay cô hơn, đôi mắt đen chiếu rọi ánh trăng, sáng đến mức làm người ta sợ hãi, "Tôi không thể nói, nhưng cô không thể đi!"
"Bỏ tay!" Kuukyou lòng nóng như lửa đốt, lại không thể phát tác, theo bản năng buột miệng thốt ra, "Tôi mặc kệ cô đến từ đâu, cũng không quan tâm cô biết cái gì, nhưng tóm lại! Tôi lặp lại một lần nữa! Bỏ tay ra! Kuchiki Kaori!"
Kuchiki nghe vậy sửng sốt, tay nới lỏng, Kuukyou nhân cơ hội thoát ra, đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy người phía sau nhỏ giọng nói: "Cô..."
Tuy vẫn luôn thắc mắc vì sao cô hay lộ ra một bộ không thèm để ý với mình, tuy vẫn luôn không rõ vì sao cô hẳn là người rất thông minh lại bị những lý do sứt sẹo của mình giấu diếm, tuy cũng không phải chưa từng nghĩ cô có phát hiện gì hay không, nhưng mỗi lần đều tự lừa mình dối người xem nhẹ, không dám suy đoán sâu xa.
Kuchiki ngơ ngẩn nhìn Kuukyou, nhất thời đại não trống rỗng, nhưng cảm xúc lại rất phức tạp, mang theo thoải mái và hoảng loạn: "Cô... Làm sao biết được?" Cô biết mình là người xuyên việt, có phải cô cũng xuyên tới không? Nhưng mà không đúng, rõ ràng cô không biết bộ trưởng là ai.
Kuukyou nhíu mày, lại nhìn phía linh áp truyền đến, quay đầu nhìn cô nói: "Vốn dĩ tôi cũng chỉ có cảm giác mà thôi, nhưng từ lời nói và cách làm việc của cô bình thường, thật ra không khó phát hiện. Tôi đuổi qua đã, cụ thể về nói sau." Nói rồi, cô muốn phi thân nhảy lên, lại bị một câu nói vội vàng của Kichiki làm cứng người, "Cho dù biết Kaien-sama sẽ chết cô cũng muốn đi sao?".
Cô không dám tin quay đầu nhìn lại, đôi mắt mèo trợn to, sắc thái bên trong lại sâu không thấy đáy, "Cô vừa... Nói cái gì?"
"Tôi nói... Tối nay, Shiba Kaien sẽ chết." Kuchiki cắn môi, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn vào mắt cô, khuôn mặt thanh tú chỉ còn lại bi thương tự giễu, "Lúc này, Shiba Miyako hẳn đã chết rồi đi? Vận mệnh không thể thay đổi. Cô cái gì cũng không làm được, tôi cũng không làm được, ai cũng không làm được gì cả."
Nói những lời này xong, Kuchiki cúi đầu, nhìn mặt đất trước mặt không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn biểu tình của cô bé trước mặt. Nhưng, vài giây sau, lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Kuukyou từ từ vang lên, ôn nhu mà kiên định, "Con đường phía trước bây giờ còn chưa định, vận mệnh thế nào, tôi không biết, tôi chỉ là đang làm chuyện tôi muốn làm. Huống hồ, không có gì là không thể thay đổi, cũng không có gì là không thể thay đổi."
Kuchiki bỗng ngẩng đầu, lại chỉ kịp nhìn đến bóng người nhảy lên thoăn thoắt của cô bé.
Mái tóc dài màu trắng bạc nhanh nhẹn bay trong gió đêm, vậy mà còn sáng tỏ hơn cả ánh trăng.
Cô đứng trong bóng đêm, nhìn bóng dáng nhỏ xinh màu đen ấy nhanh chóng đi xa trong đêm khuya, nhất thời, đầu cô trở nên thanh minh mà cũng hỗn độn.
Cho nên, cô muốn thay đổi gì sao... Cho dù biết rõ con đường phía trước gập ghềnh?
Rừng cây trong đêm khuya, màu đen như mực lan rộng khắp nơi, dày đặc như không có điểm cuối.
"Đáng giận! Tên này... Mi nghiêm túc sao? Đối với thuộc hạ của mình, mi cũng chém xuống được sao!"
"Chém đi!" Nhìn Hollow trước mặt xâm chiếm thân thể Kaien, ánh mắt Ukitake bi thương lại kiên định. Hắn nắm chắc Zanpakuto trong tay, đâm thẳng về phía trước, "Thân thể của Kaien, tuyệt đối không thể để loại như mi cắn nuốt được!" Lời còn chưa dứt, một đao nữa đã lại chém xuống.
Hollow bị chém trúng trọng thương, nhanh chóng nhảy lên tránh thoát, Ukitake muốn đuổi theo, lại đột nhiên nôn ra một ngụm máu, "Khụ – khụ khụ! Vậy mà... Ngay lúc này!"
Hắn quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu lại đột nhiên trợn to hai mắt-
Giữa cây cối cách đó không xa, Rukia đang nắm chặt Zanpakuto trong tay, hai mắt trống rỗng mở to, mặt đầy hoảng sợ, không biết làm sao. Mà lúc này, con Hollow xâm chiếm cơ thể Kaien đang đánh về phía cô ấy!
"Ngu ngốc! Vì sao lại quay lại!" Ukitake lớn tiếng hét, lại một lần nữa nhấc đao trong tay lên giãy giụa đứng dậy chạy vội qua. Tuyệt đối... Tuyệt đối không thể lại trơ mắt nhìn một lần nữa...
Rukia nhìn khuôn mặt dữ tợn không ngừng phóng đại, bi thống và sợ hãi đồng thời nảy lên trong lòng, tựa như sóng thần gầm thét, muốn nuốt chửng lấy cô. Nháy mắt đó, cô cảm giác mình sẽ nghẹt thở đến chết.
"Hahaha~" Tiếng cười đáng sợ của Hollow vang lên bên tai, cô trơ mắt nhìn mũi đao bạc sắp đâm vào cơ thể Kaien, lại chẳng thể di chuyển. Cử động đi! Mau cử động đi! Xin mày đấy...
Mau cử động đi!
"Hồ hoả!" Nghìn cân treo sợi tóc, giữa không trung đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo linh động. Cùng lúc đó, một ngọn lửa màu xanh lam tựa như con rắn dài thẳng tắp bay đến, trong chớp mắt quấn lấy thân thể Kaien, ném ra ngoài.
'Oanh-' một tiếng, Shinigami tóc đen đã bị hung hăng đập vào cây đại thụ, lại vì phản lực mà ngã xuống đất. Nó ngẩng đầu hí lên, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, "Ai? Đáng chết! Rốt cuộc là ai!"
"Đáng giận... Là mi đi?!"
Rukia ngơ ngẩn nâng đầu, trong ánh trăng mơ hồ, cô có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu trắng dừng giữa bóng của những tán cây. Linh áp quen thuộc, lại là cường đại chưa từng cảm nhận được, cường đại đến mức làm cô cảm thấy áp bách và run rẩy. Cô lẩm bẩm mở miệng, "Kuu... Kuukyou?"
Kuukyou đi về phía trước vài bước, từ trong bóng ma của tán cây đi vào dưới ánh trăng. Ngọn lửa trên ngón trỏ vẫn còn nhảy nhót. Cô nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, liền thấy ngọn lửa u lam trói buộc 'Kaien' tựa như có sinh mệnh mà càng trói chặt hơn.
"A!!!" Con Hollow kia phát ra tiếng hét chói tai, thân thể vốn muốn đứng lên lại lần nữa ngã xuống đất. Nó hung hăng trừng thiếu nữ không nói lời nào trước mặt, khoé miệng đột nhiên gợi lên một độ cong quỷ dị. Sau đó, nháy mắt thấy được một đoàn màu đỏ nâu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao ra khỏi cơ thể Kaien, nhào về phía cô.
Kuukyou cong môi, nhẹ nhàng nâng tay, đoàn màu đỏ nâu như bị gì đó ngăn cản, không thể tiến lại gần cô, một giây sau, ngọn lửa vốn nên quấn quanh Kaien như con rắn lửa lại một lần nữa cuốn chặt lấy nó.
Đoàn màu đỏ nâu cuối cùng cũng hoảng sợ hô: "Cái... Cái gì?"
"Tuyệt đối... Không tha thứ cho mi!" Cô hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó nâng tay về phía Hollow bị trói giữa không trung, "Hadou số 33: Soukatsui!"
Ngọn lửa màu cam sáng ngời bay thẳng về phía trước, lại không đánh về phía con Hollow. Mọi người kinh ngạc, đồng thời phát hiện giữa không trung ẩn hiện một kết cấu như võng, sau đó lúc không ai kịp phản ứng đột nhiên vây quanh con Hollow ở chính giữa.
'Ầm-'
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đoàn đỏ nâu bị lưới lửa màu cam hồng vây chặt nháy mắt nổ tung. Trong khói bụi tràn ngập, ngọn lửa thiêu đốt mảnh nhỏ của đoàn đỏ nâu, rơi lộp bộp xuống đất.
Ukitake đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn cầu lửa giữa không trung, khϊếp sợ lẩm bẩm thành tiếng, "Hỗn hợp hadou số 12: Fushibi và số 33: Soukatsui, lại dùng bakudou số 26: Kyokkou bao trùm, khiến nó không thể bỏ trốn, lại cẩn thận kéo dài tạo thành dạng lưới... Sao? Đứa trẻ này... đã học được đến vậy từ khi nào?"
Kuukyou phủi phủi tro bụi không tồn tại trên người, đi đến ngồi xổm bên người Kaien đang thoi thóp: "Nha, anh Kaien, còn sống chứ??
Kaien nhìn cô, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười suy yếu, "Anh đã... Sắp chết... Nhóc tốt xấu... Cũng an ủi anh chút chứ..."
"Còn lâu ý!" Cô cười nheo mắt, hai hàng nước mắt trong suốt nơi khoé mắt cũng vì vậy mà trượt xuống, "Tuyệt đối sẽ không!" Cô duỗi tay tụ tập linh lực, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương trên người Kaien, "Anh Kaien sẽ không sao đâu!"
"Khụ khụ!" Kaien ho khan, muốn nâng tay lau đi nước mắt của cô, bất đắc dĩ lại chẳng có chút sức lực, "Đồ ngốc, có gì phải khóc!"
"Em mới không ngốc!" Kuukyou không dám nhìn khuôn mặt dính máu tươi của hắn, cúi đầu hét, giọng nói mang theo nồng đậm nức nở, "Rõ ràng anh Kaien mới ngốc ý! Chẳng lẽ anh không biết, chết rồi thì hết sao!" Cô vừa trị liệu miệng vết thương cho hắn, vừa nâng tay hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, "Em tuyệt đối sẽ không để anh biến mất như Ran đâu!"
Tuyệt đối không muốn nhìn thấy bất kỳ ai chết trước mặt cô nữa!
Kaien giật mình, biểu tình trên mặt trở nên phức tạp, nhất thời không nói thành lời. Kuukyou ngẩng đầu nhìn về phía Rukia đã lấy lại tinh thần, đang nôn nóng chạy tới, "Rukia, mau đi gọi đội trưởng Unohana đến đây! Em chỉ có thể cấp cứu, muốn cứu anh Kaien chỉ có thể nhờ đội trưởng Unohana!"
Bước chân của Rukia dừng một chút, "Chị hiểu rồi!" Nhanh chóng đồng ý, cô ấy lập tức quay đầu, một khắc không ngừng phóng về phía đội bốn. Chỉ là mới vọt được vài bước, cô ấy lại một lần nữa dnừg lại, ngẩng đầu không thể tin nhìn hai thân ảnh rơi xuống phía trước, lẩm bẩm, "Đội... Đội trưởng Unohana?"
Kuchiki dẫn theo Unohana Retsu nhảy xuống, "Đội trưởng Unohana, chính là nơi này! Xin ngài nhất định phải cứu Kaien-sama!"
Unohana nhìn Kuukyou và Kaien cách đó không xa, sắc mặt ngưng trọng gật đầu, "Ta hiểu rồi."
Hạt mưa lớn bất ngờ rơi xuống, che trời lấp đất, che đi vầng trăng, tựa như muốn rửa sạch máu tanh đầy đất.
Kaien đã được đội trưởng Unohana đưa về đội bốn cấp cứu, Rukia và Kaori đều đi theo. Mà Ukitake cũng vì phát bệnh nên cũng bị đưa đi đội bốn. Kuukyou không đi theo. Tuy họ đều hy vọng cô cũng đi cùng, nhưng cô đột nhiên cảm thấy rất mệt, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
Chờ đợi mịt mờ, mới là đáng sợ nhất nhỉ?
Cho nên, cô lắc đầu, mỉm cười với họ: "Em sẽ chờ đến lúc anh Kaien tỉnh lại mới đến thăm anh ấy."
Tất cả mọi người rời đi, rừng cây rộng lớn chỉ còn lại một mình cô. Sợ hãi giống như nước mưa che trời. Cô cuộn người, gắt gao ôm chặt bản thân, cảm giác toàn thân đều đang rét run.
Một bóng người đột nhiên từ phía trước vọt lại. Kuukyou đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình yếu ớt không phòng bị tiến vào đôi mắt màu hổ phách. Mái tóc đen của thiếu niên đã bị nước mưa xối ướt sũng, mềm mại dán trên trán, làm hắn trông có vẻ hơi chật vật, lại không thể che đi khí chất trời sinh của hắn.
Hinata thở hồng hộc đứng trước mặt cô, vẻ mặt khẩn trương nói: "Không sao chứ, Kuukyou-chan? Những người khác đâu?"
"Họ đều đến đội bốn rồi." Kuukyou nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói đang hơi hơi run rẩy, "Em không dám đi, nên ở lại. Sao Tetsu-kun lại đến đây?"
"Anh nghe nói chuyện của đội mười ba, lại vừa lúc đi ngang qua, cảm nhận được linh áp của em nên tới đây." Thân ảnh của cô đơn bạc đến tựa như có thể biến mất trong mưa. Hinata rốt cuộc không nhịn được, ôm cô vào lòng, "Không sao, đã không sao rồi."
"Nhưng mà... Nhưng mà chị Miyako đã... Em không biết... Em nên làm gì bây giờ... Thật đáng sợ..." Kuukyou gắt gao kéo lấy vạt áo của Hinata, âm thanh nức nở bị nước mưa đánh đến ngắt quãng, "Tetsu-kun, em nên làm gì bây giờ?"
Hinata không đành lòng nhắm mắt, khoé miệng mang theo một độ cong nhợt nhạt, "Giờ Kuukyou-chan chỉ cần khóc ra là được."
Kuukyou ngây thơ ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt, "Khóc?"
"Đúng vậy." Hinata mỉm cười gật đầu, "Nhưng mà... Sau khi khóc xong, nhất định phải mỉm cười." Nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười đó, cô đột nhiên cảm thấy khổ sở không biết tại sao, sự bi thương và vô thố đồng thời ập vào lòng. Rõ ràng là một thiếu niên tốt như vậy, nhưng mà cô chú định không thể đáp lại tâm ý của hắn. "Em... Rất xin lỗi, Tetsu-kun, em..."
"Đừng nói nữa, Kuukyou-chan, anh biết. Anh biết hết, vậy nên... Không cần nói nữa, không sao cả." Thiếu niên nhìn cô, mỉm cười nhàn nhạt, "Anh chỉ cần có thể nhìn em là được, Kuukyou."
Cô rốt cuộc không thể nhẫn nại vùi mình vào lòng Hinata, lớn tiếng khóc, "Xin lỗi! Rất xin lỗi!"
[Xin lỗi, chị Miyako! Xin lỗi, anh Kaien! Nếu lúc ấy em đuổi theo, nếu lúc ấy em ngăn chị lại, nếu lúc đấy em không suy xét nhiều đến vậy, chị Miyako sẽ không phải chết, anh Kaien cũng sẽ không bị thương nặng đến vậy!]
[Xin lỗi, Tetsu-kun, anh tốt như vậy, nhưng em lại không thể cho anh gì cả!]
[Vì sao... Vì sao lúc này anh lại không ở bên em... Toushirou...]
.......
"Cám ơn anh, Tetsu-kun."
"Không cần khách khí."
Đáng giận!
Nhìn hai người ôm nhau nơi xa, thiếu niên hung hăng nắm chặt hai tay. Nước mưa theo sợi tóc bạc không ngừng nhỏ giọt, dừng trên mặt, lại từ từ trượt xuống theo hai má. Cậu nhăn chặt mày, chỉ cảm thấy ngực buồn đến không thể thở. Chua xót và không cam lòng quẩn quanh trong lòng, trong đầu, kéo giật như ngay sau đó l*иg ngực sẽ vỡ ra.
Kuukyou......
Dù ngay khi nhận được thông báo đội mười ba xảy ra chuyện đã lập tức đuổi tới, dù biết cô nhất định sẽ xuất hiện ở hiện trường, dù đã nghĩ đến đủ loại khả năng... Nhưng mà, vì sao bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này? Vì sao trái tim lại đau như thế, đau đến tột đỉnh?
Tiếng khóc của thiếu nữ dần bị tiếng mưa bao phủ, Toushirou hung hăng đấm thân cây bên cạnh, ngay sau đó tuyệt nhiên quay đầu thả người nhảy lên. Haori màu trắng thấm đẫm nước mưa xẹt lên một độ cong nặng nề, trong màn mưa, chữ 'Thập' ấy cuối cùng càng lúc càng xa.
Tác giả có lời muốn nói: Cho nên nha, bạn nhỏ Tetsu cuối cùng vẫn bị xác định là 'nam phụ bi tình' trong truyền thuyết.
Viết chương này làm tôi... Thương tâm lao phổi.
Mấy chương tới sẽ tương đối ngược, nhưng sẽ tốt lên ngay thôi!