Tác giả: Di Lệ
Ở hiện thế gần một tuần, cuối cùng về tới Seireitei.
"A~~" Kuukyou duỗi cái eo lười, vẻ mặt thoả mãn, "Quả nhiên không khí ở đây là tốt nhất mà!"
Toushirou nhìn cô một cái, kéo cửa đội xá đội mười ra, "Ngu ngốc!"
"Đã bảo đừng nói em ngốc mà!"
"Nha, Kuukyou! Đội trưởng! Hai người đã về rồi!"
Kuukyou còn chưa kịp thể hiện sự phẫn nộ của mình thì đã bị một bóng dàng màu vàng quất tấn công. Thân ảnh kia thoăn thoắt vụt qua người, nhanh chóng trốn sau lưng cô. Sau đó, một thiếu niên tóc đen nhàn nhã bước tới, nụ cười loá mắt trên mặt trước sau như một, "U, đội trưởng và Kuukyou-chan đã trở lại?" dừng một chút, nụ cười trên mặt hắn càng sâu, "Nhưng mà, đội phó, công việc hôm nay vẫn phải hoàn thành chứ nhỉ?"
Rangiku nhô đầu ra từ sau lưng Kuukyou, tươi cười đầy mặt, "Ai nha, Tetsu à, cậu xem đội trưởng cũng về rồi, cậu không cần phải vất vả như vậy."
Hinata nhướn mày, tốt tính cười, "Nhưng mà, đội phó còn phải làm nốt công việc chưa làm xong hôm qua đi chứ. Tôi không muốn bị đội trưởng trách phạt đâu."
Toushirou nhìn hai người một cái, hiển nhiên đã đoán được nguyên nhân, lại vẫn chưa nói gì, ôm tay nhìn họ anh tới tôi đi.
"Đội trưởng tốt như vậy, sao có thể trách phạt cậu được chứ!" Nói tới đây, Rangiku xoay đầu đưa mắt ra hiệu cho Toushirou, "Đúng không, đội trưởng?"
Toushirou lạnh nhạt nhìn cô ấy, khoé miệng hơi cong, tiêu sái xoay người, "Kuukyou, đi thôi."
"A?" Kuukyou ngẩn người, khó xử nhìn Rangiku đang kéo ống tay áo mình, "Nhưng mà......"
Toushirou không quay đầu, chỉ là giọng nói lại truyền đến, "Không cần quan tâm cô ấy, giao cho Hinata là được. Hay là... Em muốn một mình báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với tổng đội trưởng?"
"Á?" Kuukyou bất mãn hét một tiếng, vội đuổi theo, "Toushirou sao có thể như vậy!"
Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng hét thảm kinh tâm động phách của Rangiku, "Này! Đừng mặc kệ chị như vậy chứ!!!"
[Có một số việc, quả nhiên nên đi hỏi một chút nhỉ?]
Nghĩ như vậy, Kuukyou do dự tới cửa đội năm. Thật ra cô cũng không muốn nhìn thấy người kia. Cô sợ hãi, từ sau khi biết được chân tướng, cô đã bắt đầu sợ hãi hắn.
"Ara ara, đây không phải Kuukyou-chan sao?" Lúc cô đang suy xét có nên đi vào hay không, phía sau bất ngờ vang lên giọng Kansai quái dị, "Kuukyou-chan đang đi tìm đội trưởng Aizen sao?"
[Ichimaru Gin?]
Thân thể cô cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, không dấu vết rời đi, "Đội trưởng Ichimaru sao lại ở đây?"
"Ara, vốn anh cũng đến tìm đội trưởng Aizen đấy." Ichimaru Gin duỗi tay gãi tóc mình, có chút hoang mang nhìn cánh cửa đội năm, sau đó lại cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Nhưng đội trưởng Aizen hình như không ở đây đâu~"
"Không ở đây?" Không thể nói là tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm, Kuukyou cúi đầu nghĩ nghĩ, đang định rời đi, lại nghe thấy giọng nói của Ichimaru Gin thấp thấp vang lên, "Không biết Kuukyou-chan có từng nghe đội trưởng Aizen nhắc đến chuyện này không..."
Nghe vậy, cô đột nhiên dừng bước. Cô giương mắt nhìn Ichimaru Gin, bóng ma nhàn nhạt, đồng tử người đó phiếm ánh sáng xanh bạc lạnh lẽo, khoé miệng vẫn ngậm nụ cười quỷ dị. Hắn kề sát vào cô, giọng nói nhẹ nhàng như dụ hoặc, "Nghe nói đội trưởng Aizen vốn muốn thí nghiệm xem có thể để Hollow nhập vào Gigai hay không, nhưng mà..." Hắn dừng một lát, đứng thẳng dậy, cười tủm tỉm nhìn qua, "Nghe nói là thất bại nha~ Hơn nữa cuối cùng hình như nó còn trốn thoát~"
[Cái... Gì?]
Kuukyou khϊếp sợ nhìn hắn, không xác định nhíu mày, "Anh nói... Thật sao?"
"Ara," Ichimaru lại hợp đôi tay vào trong ống áo, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình, "Kuukyou-chan nghĩ sao?"
[Nếu là thật...... Đáng giận!]
Kuukyou âm thầm cắn răng, trong lòng đột nhiên cảm thấy không cam lòng. Nỗ lực áp xuống phẫn nộ trong lòng, cô nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi rời đi trước, "Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến em. Nếu anh Sousuke không ở đây, em đi trước." Đi được vài bước, cô ngừng lại, hơi nghiêng đầu hỏi, "Vì sao muốn nói chuyện này cho em?"
"A... Vì sao nhỉ?" Ichimaru Gin nhún vai, đột nhiên như nhớ ra gì đó, vỗ trán một cái, giơ tay ném một thứ qua, "Đón nè~"
"Hả?" Duỗi tay nhận đồ vật bay tới, Kuukyou mở tay thì thấy, "Bánh hồng?"
"Ừ ừ," Ichimaru Gin cười gật đầu, "Anh mới làm, cho em đó~"
"A, cảm ơn. Nhưng sao luôn chỉ có một cái?"
"Ara, vốn không ngờ sẽ gặp Kuukyou-chan mà~" Ichimaru Gin gãi tóc, "Lần sau anh đưa thêm là được~"
Kuukyou nhìn hắn một cái, thở dài. Cô thật sự không hiểu được người này, có khi nhìn rất đơn giản, có khi lại rất phức tạp. Nhưng mà, chỉ cần hắn không cản trở cô thì không sao cả. Cô vẫy vẫy tay, "Em đi đây, tạm biệt."
"Ừ, tạm biệt~ Kuukyou-chan~" Nhìn thiếu nữ dần biến mất trong bóng đêm, Ichimaru Gin đứng đó, tiếng lẩm bẩm tựa như cười nhẹ, lại tựa như thở dài, "Vì sao lại nói cho em nhỉ~ Đại khái là vì... Anh rất nhàn đi~"
Thời tiết cuối thu đã hơi lạnh. Khí lạnh tràn khắp nơi, lại tươi mát và sảng khoái. Kuukyou nhìn văn kiện trong tay, thật cẩn thận đẩy cửa lớn đội một.
Tuy không phải là lần đầu tiên đến nơi này, nhưng không khí dị thường nghiêm túc của đội một vẫn có thể khiến cô không tự giác cẩn thận hơn.
Đội xá đội một là một toà kiến trúc bằng gỗ điển hình, phòng ốc cổ xưa nơi nơi tản ra mùi gỗ tùng và mùi đàn hương, có chút kỳ quái, lại không khó ngửi. Lòng bàn chân đạp lên sàn nhà bằng gỗ, tiếng cộp cộp thanh thuý có tiết tấu vang lên. Cô rất thích âm thanh này, vì nó rất êm tai.
Nâng tay gõ gõ cửa văn phòng, Kuukyou thoáng nâng giọng nói, "Tam tịch đội mười Shitsusaku Kuukyou. Giờ có thể vào không ạ?"
Tiếng cửa bị mở từ trong ra, một người đàn ông mặc shihakusho đen khoác áo khoác trắng gật đầu nghiêng người nói: "Tam tịch Shitsusaku, mời vào."
"Cám ơn, đội phó Sasakibe." Mỉm cười gật đầu, Kuukyou nhấc chân đi vào phòng chấp vụ đội một, lập tức đi đến bàn làm việc đội một, đặt văn kiện trong tay qua, "Thưa tổng đội trưởng, đây là báo cáo nhiệm vụ lần này."
Yamamoto duỗi tay nhận, lướt qua một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, gật gật đầu nói: "Vất vả rồi, tam tịch Shitsusaku."
"Không có gì." Kuukyou chớp mắt, nhìn Yamamoto chống gậy đứng sau bàn làm việc, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc của mình, "Tổng đội trưởng định ra ngoài sao ạ?"
"Đúng vậy. Ta đang chuẩn bị cùng Choujirou đến tiệc trà của đội một." Dừng một chút, Yamamoto nhìn cô, từ tốn nói, "Tam tịch Shitsusaku nếu có hứng thú, có thể đi cùng ta."
Thật ra nếu là tiệc trà bình thường, Kuukyou sẽ không có hứng mấy, nhưng nghe là tiệc trà mà đội một nổi tiếng nghiêm cẩn tổ chức, nên cô không khỏi tò mò, đi theo Yamamoto và Sasakibe.
Đi theo sau Yamamoto, bước trên con đường trước giờ cô chưa từngbước qua. Cô đột nhiên nhớ tới năm đó lúc cô mới lạc đến đội một. Lúc ấy cô còn chưa từng sợ hãi điều gì.
Bởi vì vô tri, nên không sợ.
Vì không có gì vướng bận, nên càng không sợ.
Tiệc trà được tổ chức ở một đạo tràng lớn. Dù sao đây là hoạt động mà toàn thể đội viên đội một đều tham gia, tất nhiên không thể tổ chức ở trong nhỏ.
Lúc đến nơi, mọi người đều đã đến đông đủ. Chỉ còn lại ba bàn không có người. Hai bàn ở thủ vị, một bàn khác lại đơn độc đặt một bên, tựa như là cố ý chuẩn bị cho người nào đó.
Ách... Đây không phải là chuẩn bị cho cô chứ? Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau gáy Kuukyou. Mà ngay lúc này, đã có người đến một vị trí khác bên kia bàn con.
Yamamoto và Sasakibe trước sau ngồi ở vị trí thủ vị. Kuukyou nhìn mọi người, có chút câu nệ ngồi ở chiếc bàn con mới thêm vào.
Tiệc trà chính thức bắt đầu. Các đội viên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Yamamoto nhàn nhã nhấp ngụm trà, biểu tình ôn hoà khó được.
Kuukyou duỗi tay cầm miếng điểm tâm thả vào miệng. Cô hơi hối hận vì đi theo đến đây. Đội một không hổ là đội một, ngay cả tiệc trà cũng nghiêm túc như vậy. Cô nhìn quanh, đang nghĩ xem nên lấy cớ gì chuồn đi, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ thiên chân, "A? Không phải là Kuukuu-chan sao? Cậu cũng tới đội một ăn điểm tâm à?"
[Kuukuu-chan?]
Vừa nghe thấy xưng hô quỷ dị này, khoé miệng Kuukyou không tự giác giật giật. Sau đó, cô quay đầu, thấy một cái đầu màu hồng nhạt. Lúc này, đội phó đội mười một đang chuyên tâm nhìn trà bánh trước mặt, căn bản không rảnh để ý đến cô.
"Yachiru cũng tới?"
"Vì hôm nay là tiệc trà mỗi tháng một lần của đội một nha!" Yachiru bớt chút thời gian ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, khoé miệng còn dính vụn điểm tâm, "Tớ nói cho cậu nghe nè, điểm tâm của đội một ngon lắm đó! Mỗi lần Yachiru đều tới nha!"
Nói đến đây, cô không khỏi nhớ tới lời Rangiku từng nói: Đội trưởng và đội phó của đội mười một đều là dân mù đường, nhưng so sánh với nhau thì bệnh của đội phó đỡ hơn. Vì Yachiru có một trường hợp sẽ không lạc đường, đó chính là – đến nơi có điểm tâm hoặc kẹo ngọt!
"A, ăn xong rồi!" Chỉ lát sau, mặt bàn trước mặt Yachiru đã tanh bành. Cô bé thò qua, nhìn trước mặt Kuukyou vẫn còn không ít điểm tâm và trà bánh, vô tội ngẩng đầu nói: "Kuukuu-chan không ăn sao? Vậy cho Yachiru được không?"
Kuukyou có chút bất đắc dĩ gật đầu, cong môi cười, "Cậu ăn đi."
"Kuukuu-chan thật là tốt!" Yachiru hoan hô một tiếng, nhanh chóng quét sạch số điểm tâm còn lại, sao đó lau miệng, vỗ bụng đứng dậy, "No quá~ Được rồi! Yachiru cần phải đi~ Kuukuu-chan thì sao?"
"Tớ?" Kuukyou chỉ mình, sau đó phản ứng lại, "Ừ, tớ cũng đi."
"Vậy chúng mình cùng đi thôi!" Yachiru vui vẻ kéo tay cô, chạy về phía cửa đạo tràng, "Kuukuu-chan muốn đi đâu? Yachiru chỉ đường cho!"
Không cần! Kuukyou không hề nghĩ ngợi muốn từ chối, thì đã bị Yachiru kéo đến cửa lớn đội một, "Yachiru, chúng ta cứ đi như vậy sao? Không báo cho tổng đội trưởng một tiếng à?"
"Không sao đâu nha~" Yachiru quay đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ, "Ông đầu trọc biết!"
[Ông đầu trọc?!]
Kuukyou ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt là ý cười không thể che giấu.
May mà kịp thời kéo lại Yachiru, cuối cùng cô thuận lợi về đến đội mười. Lúc gần đi, Yachiru rất nhiệt tình mời cô đến đội mười một chơi, chỉ là lại đi về hướng hoàn toàn ngược lại.
"Lần sau rảnh thì tớ đến, giờ tớ về đội trước." Kuukyou vẫy tay tiễn Yachiru, rảo bước đến cửa lớn đội xá, nhưng kỳ quái là, bên trong giờ không có ai.
Tuy hôm nay là ngày nghỉ của đội mười, nhưng tất cả mọi người đều không ở đội xá thì cũng quá đáng nhỉ? Mệt cô còn bị Toushirou giục đến đội một giao văn kiện.
Kuukyou có chút nghi hoặc mếu máo, quen cửa quen nẻo đi vào phòng chấp vụ của đội trưởng, nhưng nơi đó vậy mà cũng chẳng có ai. Góc trái bàn làm việc còn có một chồng văn kiện chỉnh tề, có vẻ là đã xử lý xong.
[Không nói chị Rangiku, ngay cả Toushirou cũng không thấy?]
Cô chớp chớp mắt, cảm nhận linh áp của Toushirou, lúc này mới phát hiện dường như cậu đang ở giữa đạo tràng phía tây. Hơn nữa, không chỉ có cậu, còn có Rangiku, Hinata, và các đội viên khác.
[Sao lại qua hết bên đó?]
Rất xa đã thấy bên trong đứng đầy người, một vòng lại một vòng, vây cửa lớn chật như nêm. Kuukyou đứng ngoài cùng nhón chân, lại chẳng nhìn thấy gì cả, đành kéo một đội viên phía trước dò hỏi, "... Bên trong xảy ra chuyện gì sao?"
"Là đội trưởng và tứ tịch đang luận bàn Zanjutsu đấy!" Người phía trước quay đầu, mặt đầy hưng phấn, "Không ngờ tôi vừa vào đội đã có thể nhìn thấy cảnh tượng xuất sắc như vậy! Thật là quá may mắn!" Tầm mắt hắn dừng trên mặt cô một chút, vừa định quay đầu đi, lại đột nhiên xoay về, ngay sau đó kinh ngạc hét to, "Tam... Tam tịch?"
Tiếng hét lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người. Đám người càng sôi trào lên.
"Ấy ấy! Tam tịch tới rồi! Vậy càng chơi vui! Mọi người mau nhường đường! Nhường đường!"
"Này này! Noda, đừng có vui sướиɠ khi người ta gặp hoạ thế, chẳng lẽ mi vẫn còn muốn bị tam tịch dùng Raikoho đập cho lần nữa?"
"Đây là 'vui sướиɠ khi người ta gặp hoạ' à? Đây là 'vẻ mặt quan tâm' nhá! Còn nữa... Chuyện đó đừng có mà lặp lại, Sakahashi! Đến đến, đánh đố đi! Tetsu và đội trưởng, mi cược ai thắng?"
"Này..."
.......
"Này! Tetsu! 'Kuukyou-chan' nhà mi đến nè, phải biểu hiện cho tốt nhá!"
"Zanjutsu tuyệt quá! Không hổ là đội trưởng mà! Cố lên!"
.......
[Đám gia hoả này........]
Kuukyou đầu đầy vạch đen chen vào đám người, vừa đứng vững đã bị người đè. Rangiku không ngừng chớp mắt với cô, trong đôi mắt màu tím không giấu được nét giảo hoạt và trêu đùa, "Kuukyou-chan à~ Đội trưởng và Tetsu đang đấu kiếm đấy~ Em nói xem ai sẽ thắng?"
[Đương nhiên là Toushirou nha!]
Trong đầu phản xạ có điều kiện đưa ra trả lời, nhưng lại cảm thấy không nên không cho Hinata mặt mũi như vậy, vì thế Kuukyou nhìn đạo tràng: "Em sao biết được? Đương nhiên phải xem xong rồi nói."
Ánh mặt trời từ ngoài cửa gỗ chiếu vào, giữa sàn đấu kiếm rộng lớn, hai thiếu niên dùng đao gỗ giao chiến, đều là một bộ mồ hôi đầm đìa. Từ góc độ này nhìn qua, có thể nhìn rõ nụ cười trên mặt Hinata, trước sau như một ôn hoà mang theo tràn đầy tự tin, sườn mặt Toushirou vẫn kiên nghị như cũ, lại có thể cảm nhận được rõ ràng nụ cười kiệt ngạo bên môi. Mặt mày cậu thoải mái giãn ra, đôi mắt xanh lam lập loè ánh sáng chói lọi.
[Toushirou... Dường như rất vui.]
Kuukyou ngẩn người, sau đó không nhịn được nở nụ cười. Toushirou như vậy, cô mới chỉ thấy lúc Kusaka còn sống. Lúc ấy, cậu cũng mỉm cười như vậy, như là có thể giao lưng mình cho Kusaka, ngay cả tín ngưỡng của mình cũng có thể phó thác.
Kiên định và vui sướиɠ như vậy.
Nháy mắt này, cô đột nhiên có một ý tưởng.
Địa vị của Kusaka trong lòng Toushirou không thể bị thay thế, nhưng mà, có lẽ cuối cùng cũng sẽ có một người, có thể giống Kusaka, làm 'bạn bè', đáng giá cậu phó thác sau lưng mình.
Mà cô, vẫn sẽ luôn bảo vệ cậu. Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu.