Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 2 - Chương 3: Năm tháng tươi sáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Di Lệ

Chào đón tương lai đến, để quá khứ rời đi.

Mùa hè năm nay cực kỳ nóng. Dù mặt trời đã ngả về tây, nhưng không khí nóng bức vẫn không ngừng theo những cơn gió nóng úp lại.

Kuukyou lười biếng nằm trên hành lang dưới mái hiên, không muốn cử động, nói chính xác phải là không còn sức mà động. Đỉnh đầu vẫn là một nửa mái hiên một nửa bầu trời. Tiếng ve vẫn râm ran bên tai.

Hinamori và Toushirou mỗi người bưng một mâm dưa hấu đi tới. Hinamori vui sướиɠ gọi, "Dưa hấu tới rồi đây! Mau tới ăn nào, Kuukyou!"

Nghe vậy, Kuukyou lập tức vực lại tinh thần, nhanh như chớp bò đến bên chỗ họ đặt trái cây, cầm một miếng dưa hấu, ngoạm miếng to, vẻ mặt thoả mãn.

[Ôi, mát quá đi!]

Toushirou lạnh lạnh nhìn cô một cái, "Sao thấy đồ ăn lại có tinh thần thế?"

Hức. Kuukyou mếu máo, tay dính nước viết trên sàn nhà, 'Bắt nạt em không thể nói à! Shi~ro~chan!'

Trán Toushirou xuất hiện một chữ thập to đùng, nhanh chóng ngẩng đầu khỏi miếng dưa. Kuukyou thấy tình thế không tốt, vội cầm quạt hương bồ lên chắn-

[Ơ? Không thấy gì vậy?]

Cô trộm nhô đầu ra, chỉ thấy Toushirou nhìn cô, trên trán là hai chữ thập đỏ, Hinamori ở sau đang che miệng cười hổn hển.

'bụp bụp bụp bụp bụp-'

"A, làm gì thế! Shiro-chan!" Hinamori vừa dùng tay chặn lại 'đạn' hạt Toushirou phóng ra, vừa oán giận, trên mặt lại là nụ cười vui vẻ, "Dừng lại mau!"

Nháy mắt ấy, Kuukyou đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.

[Vì sao cảm thấy giữa hai người căn bản không có vị trí của mình chứ?]

Nhìn hai người bên cạnh nháo thành một đoàn, cô lắc lắc đầu, dùng sức vứt ý tưởng kỳ quái này ra ngoài.

[Thật là, hai người họ làm chị em lâu rồi mà!]

Cô nâng mắt lên, lướt qua mặt cỏ rộng lớn nhìn ra xa, ở phía tây mặt trời như trái cầu lửa nhuộm hồng đám mây, những dãy núi phản lại ánh sáng dường như phủ lên một tầng sáng màu cam hồng.

"Này!" Đầu đột nhiên bị gõ một cái, "Đừng có phát ngốc!"

'Đau~~~' Kuukyou ôm đầu, uỷ khuất nhìn qua, 'Đừng có đánh đầu em chứ~!'

"Hừ!" Toushirou chẳng để tâm hừ một cái, lại vùi đầu ăn dưa hấu.

"Đã bảo không được bắt nạt Kuukyou mà?" Hinamori véo mặt cậu, "Shiro~chan~"

"Ngô... Bỏ tay ra mau!" Toushirou không chút khách khí đập rớt ma trảo của Hinamori, duỗi tay lấy miếng dưa hấu cuối cùng-

Đâu mất rồi?

Cậu cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mâm đã trống không. Ngẩng đầu, Kuukyou đang ôm miếng dưa hấu, nở nụ cười vui sướиɠ khi người gặp hoạ mà nhìn cậu, sau đó cắn một miếng lớn-

"Shitsusaku Kuukyou----!"

"Sao vậy?" Hinamori kéo Kuukyou từ trong phòng ra, "Đẹp đúng không?"

"Haha," bà cười gật đầu, "Kuukyou vốn đã rất đẹp, mặc bộ đồ này lại càng đẹp."

Kuukyou nhìn bộ kimono trên người. Đây là một bộ kimono ngắn tay điểm thêm những bông hoa anh đào, đai lưng hồng nhạt vừa lúc hợp với những bông hoa nhỏ. Vì phối với bộ đồ, Hinamori còn giúp cô buộc tóc bằng một chuỗi ngọc màu hồng nhạt.

"Này! Shiro-chan!" Hinamori bất mãn nhắc nhở Toushirou, "Đánh giá của con trai thì sao?"

"Xuỳ, phiền quá!" Toushirou quay mặt đi, "Cũng được."

Hinamori hiển nhiên không hài lòng với đánh giá này, duỗi tay vò rối mái tóc bạc của Toushirou, "Shiro-chan thật là!"

"Đừng gọi tui là Shiro-chan!" Toushirou không chút khách khí đập rớt tay Hinamori, "Momo đái dầm!"

"Đợi đến lúc em cao như chị, chị sẽ gọi tên em nha!" Nói xong, Hinamori chưa đã thèm vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, quay đầu kéo tay Kuukyou, "Kuukyou, chúng ta ra ngoài chơi đi! Đêm hội hè ở đây rất náo nhiệt đó nha!"

Kuukyou vui vẻ phấn chấn nắm tay Hinamori chạy ra ngoài. Hinamori hôm nay mặc một bộ kimono ngắn tay màu xanh nhạt điểm hoa trắng, mái tóc đen dài dùng một cái kẹp kẹp lên sau đầu. Nhìn qua càng thoải mái thanh tân hơn ngày thường.

"Thật là, cần phải vui vẻ như vậy sao?" Toushirou khoanh hai tay ở trong ống tay áo, nhìn Kuukyou và Hinamori đang vui sướиɠ chạy đằng trước, biệt nữu quay đầu đi chỗ khác, "Chậc."

"Hit-kun à....." Bà sờ sờ đầu cậu, "Lúc ăn hội thì cứ chơi với họ nhé!"

Đây là lần đầu tiên Kuukyou trải qua toàn bộ lễ hội ở Rukongai. Dưới sự dẫn dắt của Hinamori, họ gần như ghé thăm từng cửa hàng trên phố.

'A, chờ một chút.' Kuukyou giữ chặt Hinamori đang định đi sang quầy khác, nhìn chằm chằm vật phẩm trước mặt, chỉ chỉ nhìn Hinamori đang khó hiểu, 'Đây là gì?'

"A?" Hinamori nhíu nhíu mày, "Cái này là mặt nạ đó!" sau đó bừng tỉnh, "Kuukyou thích à?"

'Vâng.' Kuukyou gật mạnh đầu, lộ ra nụ cười xán lạn thuần khiết.

"Oa, đáng yêu quá~!" Hinamori lộ ra biểu cảm 'không chịu nổi', hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

"Hai người đang làm gì thế?" Lúc Toushirou theo kịp thì thấy Kuukyou từ từ nghiêng mặt qua, mặt nạ hồ ly đeo nghiêng trên mặt mạ thêm một tầng sáng vàng của đèn l*иg, hợp với sườn mặt duyên dáng của cô, có vẻ nhu hoà đến lạ.

Mặt cậu không tự giác hơi đỏ.

"Shiro-chan, em thật chậm!" Mặt Hinamori đột nhiên phóng to trước mắt cậu, "Cẩn thận bọn chị bỏ em lại đó!"

"Khụ khụ," Toushirou giả vờ ho hai tiếng, bất đắc dĩ nhìn Hinamori, "Dựa gần quá rồi."

"Được rồi, được rồi!" Hinamori xoa đầu cậu, vẫy vẫy tay với bà, "Bà ơi, ở bên này!"

Trước quầy hàng vớt cá vàng có vẻ cực kỳ náo nhiệt. Người đứng chen chúc, nhưng so với người đến để chơi, người đến xem vẫn chiếm phần lớn.

Ngô...... Hinamori nhìn võng giấy đã rách trong tay, không tình nguyện mếu máo, "Lại hỏng rồi..."

"Xuỳ." Toushirou vui sướиɠ đứng bên cạnh cười cợt, "Ai bảo chị ngốc vậy làm chi!"

"Shiro-chan!" Hinamori tức giận hét, "Có bản lĩnh thì em thử xem?!"

"Thử thì thử!" Toushirou xắn tay áo, khıêυ khí©h nhìn Hinamori một cái, "Ai sợ ai?!"

'Chờ một chút! Chờ một chút!' Kuukyou vội vàng giơ tay lên cao, đôi mắt mèo sáng lấp lánh, 'Em cũng muốn chơi!'

"Hả?" Hinamori kinh ngạc, "Vừa rồi không phải Kuukyou nói không muốn chơi sao?"

'Giờ muốn chơi mà!' Kuukyou nghịch ngợm cười, 'Vì có vẻ chơi rất vui~!' Sau đó quay đầu chờ mong nhìn Toushirou, 'Toushirou chơi rất giỏi đúng không? Dạy em với!'

Toushirou bị vẻ mặt sáng lấp lánh của cô doạ, cảm thấy sau đầu không tự giác rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh to đùng, "Được... Được rồi."

Toushirou nhận võng giấy còn hỏi ông chủ, "Ông chủ, có mấy xiên tre nhọn không?"

Xiên tre? Kuukyou chớp chớp mắt, quay sang nhìn Hinamori, hai người đều nghi hoặc.

"Cho nhóc." Ông chủ đưa xiên tre cho Toushirou, giọng điệu lại không phải quá tốt.

Toushirou nhíu nhíu mày, không nói gì, xoay người đi tới. Nhưng Kuukyou lại thấy nháy mắt đó, đôi mắt xanh lam sáng ngời ấy hơi tối tối.

"Cái này của em." Toushirou đưa võng giấy trong tay cho Kuukyou, sau đó dùng cái xiên tre chọc mấy lỗ nhỏ.

"Này!" Thấy hành động ấy, Hinamori gấp đến suýt nhảy dựng lên, "Em làm vậy không phải rách võng sao!"

"Câm miệng! Momo đái dầm!" Toushirou tức giận trừng Hinamori một cái, "Nghe tui nói!" Sau đó cậu đến bên ao ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bỏ võng vào nước, "Chọc mấy lỗ nhỏ đó sẽ giảm lực cản khi thả võng giấy xuống nước, nhưng vẫn phải cẩn thận, phải đặt bát ở gần một chút, còn có, lúc nhấc lên phải nhanh! Như này này-!"

'Ào ào' một tiếng, một con cá vàng đuôi hồng nhảy nhót tung tăng nhảy vào trong chén, sau đó nhìn đông nhìn tây.

"Hừ, thấy chưa?" Toushirou khoe khoang đong đưa cái chén có con cá vàng trước mặt Hinamori, "Cái này gọi là có bỏ ra mới có thu lại, Momo đái dầm ngu ngốc!"

'Oa, thật lợi hại!' Kuukyou kinh hỉ mở to hai mắt, không nhịn được vỗ tay, 'Toushirou thật thông minh!' Sau đó vội chạy đến cạnh ao, vén tay áo lên, làm theo lời Toushirou dạy.

[Nhẹ nhàng thả xuống, sau đó, nhanh chóng nhấc lên!]

'Ào ào' một con cá vàng đuôi hồng đong đưa nhảy vào trong chén, bọt nước bắn lên loé ra ánh sáng vàng cam dưới ánh đèn.

'Yeah, thành công!' Kuukyou làm một biểu tượng thành công với Hinamori, nhếch miệng cười, nụ cười cực kỳ giống chiếc mặt nạ cô đang đeo, 'Hì hì!'

"A! Thật là!" Hinamori oán trách nhìn Kuukyou, "Ngay cả Kuukyou cũng cười nhạo chị!" Lời còn chưa dứt đã tự bật cười trước.

'Phanh-' 'Bộp-' trong bóng đêm đột nhiên sáng bừng lên. Pháo hoa nhiều màu nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Oa, là pháo hoa!" Hinamori dừng bước, đôi tay chắp lại đặt trước ngực, "Thật đẹp~" như là nhớ tới gì đó, cô ấy cúi đầu vui vẻ hưng phấn giới thiệu với Kuukyou, "Đây có thể coi là tiết mục đặc sắc nhất mỗi đêm hội hè nha! Mỗi năm đều sẽ bắn pháo hoa vào ngày này, nghe nói là nhà Shiba làm... Kuukyou, em làm sao vậy?"

'A dạ, không có gì.' Kuukyou nhìn những đoá hoa không ngừng bay lên nở rộ trên bầu trời, lắc đầu, 'Chỉ là... Có chút hoài niệm thôi.'

Hinamori chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt bị pháo hoa nhiễm hồng của cô, sau đó bừng tỉnh, "Em đang nhớ người thân trước kia sao? Nhưng mà," cô ấy ôn nhu đặt tay lên đầu cô, "Giờ bọn chị chính là người thân của Kuukyou nha! Vậy nên, đừng thương tâm, Kuukyou."

Kuukyou nhìn cô ấy, thấy nụ cười như đoá bách hợp trắng thuần khiết ấy, sau đó nhìn thấy bà đang hiền từ nhìn các cô, quay đầu thấy Toushirou ở sau cô, thấy pháo hoa nở rộ đầy trời.

Cô nheo mắt nở nụ cười thật tươi. Nhắt mắt đó, ánh sáng pháo hoa phảng phất đều rơi trên người cô, rơi trên mặt cô, còn cả chiếc mặt nạ hồ ly ấy.

"Vâng." Cô nói.

Tác giả có lời muốn nói: Ta đã trở về! Tân niên của mọi người thế nào?

Mặt nạ hồ ly (Quả nhiên đeo nghiêng rất đẹp~)
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chú ý: Không phải nói Kuukyou, nói người trong ảnh đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »