Một năm rưỡi trước.
Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế hình vòng cung ở bãi cỏ phía nam, không dám vào chỗ vạt rừng thưa vì sẽ dễ bị tìm thấy, cũng không nhốt mình trong căn phòng với những tấm gỗ lót sàn vuông vức. Từ lúc trời còn chưa sáng, tôi đã lẻn ra ngồi đây, dưới làn mưa lân râm, với Cora và tiếng chim bầu bạn. Chiền chiện ca – tiếng ca tuyệt vọng, bi thương ấy – ngân lên rồi lại ngân lên. Tôi đồng thời vừa muốn bịt chặt đôi tai để không phải nghe tiếng hót ấy nữa, vừa muốn nó cứ ngân lên bất tận. Bởi lí trí và trái tìm giằng co quyết liệt như vậy, tôi không hề nghe thấy tiếng bước chân đang giẫm trên trảng cỏ, vừa lúc tôi lại cúi xuống vuốt ve Cora, nên cũng chẳng nhìn thấy Henry nốt. Cho đến khi bóng anh phủ trùm lên tôi.
- Anh đã tìm em mãi. – Những lời ấy dù dịu dàng thốt ra vẫn không giấu được hàm ý trách cứ.
Trái tim tôi đột ngột đập mạnh. Lớp lông mềm mượt của Cora bỗng nóng rẫy dưới ánh mặt trời. Tôi không dám ngước lên nhìn anh. Càng không biết nên hành xử thế nào cho phải.
- Kate?
Tôi tiếp tục cúi gằm mặt.
- Hửm?
Henry cúi xuốn ngang tầm tôi, nhưng ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào Cora.
- Tối qua, - Giọng anh khẽ cất lên như một tiếng thủ thỉ dịu dàng. – Lúc anh đi tìm em… anh thấy em bỏ về, anh gọi em, nhưng em không chịu quay lại.
Tôi đột ngột đứng phắt dậy, bước ngang qua tránh anh.
- Sylvia có đi cùng anh không? – Tôi lớn giọng hỏi.
- Sylvia ư? – Henry chau mày khó hiểu. Qua khóe mắt, tôi thấy anh dợm tiến về phía mình. – Sao lại liên quan tới…
- Ồ, bạn ấy kia rồi! –Thật lòng, trong đời mình, tôi chưa bao giờ nhẹ nhõm khi thấy Sylvia như lúc này. Bạn đang đi ra từ phía nhà tôi, trên tay cầm thứ gì đấy. Tôi vẫn không dám nhìn vào Henry. Đúng hơn là không thể.
Bỗng nhiên anh bước quan chắn trước mặt tôi rồi cúi mặt xuống, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh. Hôm nay đôi mắt ấy mang sắc đen thăm thẳm, còn tóc anh nom như thể đã bị vần vò cả buổi sang.
- Em làm sao thế hả Kate? Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên em lại bỏ về? – Tôi hốt hoảng lùi bước, nhìn thấy vẻ sửng sốt khắc rõ trên gương mặt anh.
Tôi nhay nhay môi, tim nện nặng nề, khó khăn thốt lên điều cần nói.
- Có một việc em muốn tuyên bố với hai người. Anh và Sylvia. – Nói đoạn, tôi rướn cổ lên nhìn từng bước chân của Sylvia, thầm ước sao những bước chân ấy có thể rảo thêm chút nữa. Đồng thời, ánh mắt nóng rực của Henry cũng khiến tôi không thể phớt lờ.
- Sylvia! – Tôi hét tướng lên.
Bạn ấy cau mày.
- Mình muốn nói với bạn điệu này! – Sylvia vẫn giữ nguyên vẻ cau có, và khi bạn ấy đến gần hơn một chút, tôi phát hiện trong mắt bạn ấy thấp thoáng một tia lửa giận.
- Sao vậy, Kitty?
Chẳng buồn sửa lời bạn ấy, tôi xoa xoa ngón tay lên chân mày, hít một hơi thật sâu hòng gom góp chút dũng khí cho trái tim nhỏ bé của mình.
- Mình nghĩ mình nên nói với hai bạn… - Tôi ngừng lại, nhận thấy vẻ mặt của cả hai thoáng đanh cứng, chút dũng khí vừa cóp nhặt được lập tức biến mất tăm. Nghĩ bụng thốt ra những lời ấy mới lố bịch làm sao. Nhưng tôi bắt buộc phải nói, càng sớm càng tốt.
Song trước khi tôi kịp mở miệng lần nữa, Sylvia đã hung hổ chen ngang:
- Sao mô hình Blackmoore lại bị vậy?
Henry lập tức lia mắt sang tôi. Tôi mở to mắt nhìn Sylvia, nỗi kinh hoàng đυ.c vào lòng tôi một cái lỗ sâu hoắm.
- Mình vào phòng tìm bạn, - Bạn ấy nói tiếp. – Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi nuốt nước bọt.
- À… ừ…Cái bình hoa ngã vào nó. – Tôi ấp úng đáp, mắt liếc sang Henry. – Nó chỉ bị… bị sứt một… miếng… nhỏ xíu thôi. – Rồi không chịu nổi khi nhìn vào ánh mắt anh nữa, tôi ngoảnh mặt đi, hít sâu một hơi. – Nhưng em có chuyện quan trọng hơn muốn nói. Em quyết định sẽ không kết hôn. Em muốn ở vậy và tận hưởng thú vui phiêu lưu giống cô Charlotte.
Nơi cổ tôi nóng rẫy. Các ngón tay vặn xoắn vào nhau.
- Ồ, tin mới đây. – Giọng Sylvia nghe có vẻ vui vui. Còn Henry, tôi chẳng dám nhìn để biết biểu cảm của anh. – Mình mang đến cho bạn loài hoa bạn thích nhất này. Hoa mẫu đơn lấy từ bữa tiệc tối qua đó.
Hương thơm từ những nhành hoa héo xộc vào tận óc còn nồng hơn cả tối qua, khi tôi đứng bên dưới một chậu mẫu đơn. Sylvia nói đúng. Cho đến trước tối qua, mẫu đơn vẫn là loài hoa tôi yêu thích nhất. Nhưng lúc này đây, hương thơm của nó chỉ khiến dạ dày tôi cuộn trào lên. Nó mang phong vị của nhục nhã. Của chối bỏ. Của đớn đau, tan tác, cào xé, ngột ngạt. Tôi lập tức quay đi và giơ tay đẩy những nhành hoa mềm oặt, héo rũ, tàn tạ và tỏa hương nồng nặc ra xa.
- Làm ơn mang chúng đi đi.
- Sao vậy?
Tôi há miệng hít không khí vào phổi, cố để đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút. Song, đầu lưỡi lập tức nếm được vị hoa mẫu đơn đậu lại. Cố nuốt xuống, chỉ cảm thấy nó mắc nghẹn lại, chắn ngang giữa dạ dày và khoang miệng. Nồng nặc, hăng gắt đến tuyệt vọng.
- Mình thấy khó ở. Đó là lý do vì sao mình rời khỏi bữa tiệc sớm. Mình khó ở trong người. – Đôi môi run run khiến tôi phải chạm ngón tay lên để kiềm giữ nó, kiềm giữ cơn run rẩy trong lòng. – Mình xin lỗi.
Kế rồi, tôi lao đi, lướt qua mắt là bóng sơ mi trắng và quần dài đen của Henry, những bông hoa nằm rải rác dưới chân anh, viền váy xanh màu trời của Sylvia, và sắc cỏ. Cỏ mỗi lúc một vụt qua nhanh hơn, thành một vệt sáng xanh biếc, đến con đường đá sỏi, một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng tôi đứng trước cửa sau nhà mình. Nó bị đóng kín vào mỗi mùa hè. Tôi dồn lực vào vai đẩy mạnh đến khi tấm rèm màu rượu bên trong quất lên mặt, rồi trước mắt lại lướt qua những bức họa trên tường, ô cửa kính mờ ảo, thành lan can mơ hồ thúc vào be sườn và những bậc thang bằng gỗ láng mịn. Sau khi lướt qua mười bốn bậc thang, và ba căn phòng, tôi đến phòng mình nằm ở trong cùng. Cửa phòng vẫn để mở. Mô hình Blackmoore nằm chỏng chơ trên nắp rương phía cuối giường tựa một thứ vật tối tăm hỏng hóc. Lỗ hỏng trên mái nom hệt như một cái miệng há to đầy giận dữ.
……………
Suốt nhiều năm qua, chiều nào tôi và Sylvia cũng cùng ngồi trong thư viện với Henry. Bạn ấy sẽ vờ chuyên chú đọc sách cho đến khi tôi và Henry hoàn toàn tập trung vào bài vở thì ngả người xuống đánh một ‘giấc ngủ gật’ – bạn ấy thích gọi vậy, và không gì còn làm phiền đến tôi và Henry nữa. Không sự can thiệp của phu nhân Delafield, anh George – người đang bận rộn với hành trình vĩ đại của mình, hay Sylvia – người đã thôi không học với gia sư nữa. Thói quen ấy diễn ra trong nhiều năm đến nỗi tôi chưa bao giờ nghi ngại lấy một giây.
Nhưng hôm nay – bốn ngày sau buổi dạ vũ – tôi lại chần chừ trước cửa thư viện, cố bình ổn nhịp tim đang đập loạn của mình. Henry đã yên vị trên bàn học, với những cuốn sách và tập giấy rải đầy trên bàn. Anh liếc mắt lên khi Sylvia thả mình xuống trường kỷ kèm tiếng thở dài thườn thượt.
- Em buồn chán đến vậy đó hả, Sylvia? – Anh bật hỏi, giọng lẫn vẻ cáu bẳn mà tôi rất ít khi nghe thấy.
- Đâu nào. Em là hạnh phúc khi gặp anh đấy chứ, anh trai yêu quý. – Syliva nở nụ cười rạng rỡ với anh, nhưng anh không hề đáp lại.
Ánh mắt anh bắt gặp tôi lúc này đang phân vân trước ngưỡng cửa, đuôi mày nhướng lên, xẵng giọng hỏi:
- Em có định vào hay không?
Vẻ thách thức trong cái nhướng mày và giọng điệu cộc lốc của anh giúp tôi nhanh chóng đưa ra quyết định. Tôi bước thẳng vào trong.
- Có.
Anh đẩy sách của mình sang bên, dọn cho tôi chỗ trống trước chiếc ghế tôi vẫn thường ngồi. Dù mang theo tâm trạng nặng nề, tôi vẫn quyết định đến đây. Giữ lại thứ thuộc về mình. Bởi tôi có một cảm giác sâu sắc rằng, nếu không cố gắng níu giữ, tôi sẽ mãi mãi đánh mất thứ quan trọng ấy. Rõ ràng phu nhân Delafield muốn tôi tránh thật xa con trai bà để bà đỡ phải bận lòng. Nhưng nơi này không có phu nhân Delafield. Hơn nữa, bà có thể ngăn tôi kết hôn với Henry không có nghĩa là có thể cấm tôi làm bạn với anh.
- Anh đang đọc gì vậy? – Tôi hỏi khi vừa ngồi vào bàn.
Anh ấy giơ lên một cuốn sách bọc da.
- Faustus của Goethe.
- Tiếng Đức à?
- Naturlich. – Giọng điệu cộc lốc của anh khiến tôi gai hết cả người.
* Naturlich (Tiếng Đức) = lẽ dĩ nhiên, tự nhiên.
- À. Naturlich, - Tôi lặp lại với vẻ cay đắng.
Anh đặt quyển sách xuống rồi nhìn tôi.
- Có gì sai à?
- Anh được dâng mọi thứ đến tận miệng. Anh có sẵn gia sư dạy tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Latinh, và được học những thứ mà có lẽ em sẽ không bao giờ biết đến. Vậy nên đừng tỏ ra mọi thứ đều là ‘lẽ tự nhiên’ như vậy.
Henry bắt giữ ánh mắt tôi, đôi con ngươi màu xám phản chiếu một cuộc giằng co dữ dội, tưởng chừng như lúc nào anh cũng có thể lớn tiếng phản bác. Tôi cam đoan mình đã nhìn thấy trong đôi mắt ấy nhen nhóm lên một ngọn lửa chiến – ngọn lửa của sự giận dữ, của dồn nén, và cảm xúc dâng trào. Không khí ghìm gàng căng thẳng bởi sự tức giận của cả tôi và anh. Tôi thấy dưới quai hàm anh một thớ cơ nảy lên, đôi môi bặm chặt khiến một vết nhăn hiện lên trên má. Tôi nhìn chăm chằm vào vết nhăn ấy, khát khao mãnh liệt được giơ tay chạm vào má anh.
Tôi cúi mắt, hít sâu một hơi hòng dằn xuống cơn xúc động cho đến khi sự thôi thúc không còn khiến tôi đau thắt nữa. Sau đó tôi khẽ khàng hạ giọng:
- Em xin lỗi. Anh đã quá tốt với em mà em còn chọc anh tức giận như vậy.
Anh vươn tay ra, nắm cổ tay tôi. Tôi giật mình ngẩng lên.
- Đừng nói anh như kiểu thiên thần bác ái vậy, Kate. – Anh gằn giọng. – Em biết mọi điều anh làm không phải chỉ vì lòng tốt mà.
Tôi trân trối nhìn anh.
Anh buông tay tôi ra, ngả lưng ra, vò vò tóc. Sau đó, anh lắc đầu rồi khẽ buông lời:
- Xin lỗi em.
Giữa chúng tôi đã tồn tại quá nhiều điều không nói nên lời. Nhưng điều này thì có thể, vì vậy tôi đáp:
- Em cũng xin lỗi.
Thật vậy, tôi muốn xin lỗi vì mọi thứ. Xin lỗi vì nỗi nhục nhã mẹ đã gây ra, xin lỗi vì tai tiếng xấu xa của chị gái, và xin lỗi vì đã trót yêu chàng trai sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Henry chà tay lên mặt, rồi đứng lên đi đến trước cửa sổ, hướng mắt ra ngoài một lúc lâu – đến nỗi tôi đã thôi không đợi anh trả lời nữa mà rút quyển sách đầu tiên trên chồng sách của mình ra đọc. Song chỉ vừa mới đến trang thứ 2 về cuộc đời Mozart thì Henry quay lại bàn và cầm sách lên.
- Em có muốn biết về Faust không? – Anh mỉm cười đề nghị.. – Anh sẽ dịch cho em nghe.
Tôi gấp quyển sách của mình lại, đáp:
- Vâng.