Iris vội nhìn sang Inao, trông anh không có biểu hiện gì bất ngờ, vẫn là thái độ thờ ơ.
- Anh Inao, anh có thấy con thằn lằn kia không? – Iris vội vàng hỏi, tay chỉ về phía người đàn ông.
- Ừm. - Inao trả lời trong cổ họng, vẫn không hề nhìn vào cô.
- Nó đang ám người kia?
- Ừm.
- Anh có thể tiêu diệt nó không?
- Tại sao? – Inao lạnh lùng đáp.
- Chẳng phải nó là yêu quái?
Inao lập tức chuyển ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ dừng lại trên người Iris, trong đôi mắt có một chút thất vọng, một chút tức giận và thậm chí là còn có cả một chút sự ghê tởm.
- Cô cũng giống bọn họ. Đều là một lũ đạo đức giả.
- Ý anh là gì?
Iris không hiểu vì sao mình lại bị nói nặng như thế, điều đó khiến cô cảm thấy bị xúc phạm và trở nên tức giận.
- Tôi cũng là yêu quái. Đừng nên làm kẻ bao đồng can thiệp vào cuộc sống của người khác.
Giọng Inao lạnh lẽo nói ra từng câu chữ, bầu không khí bỗng chốc nặng nề rồi chìm trong im lặng. Mãi một lúc sau Iris mới lại lên tiếng:
- Người đàn ông đó có chết không?
- Tôi sẽ không nói.
Iris không thể nào hiểu được suy nghĩ của người con trai đang ở trước mặt mình. Theo cách trả lời nửa vời kia thì cô đoán rằng ông ta có lẽ sẽ chết. Inao, anh ta có lí do riêng của mình. Nhưng nếu để mặc mọi thứ mà không làm gì hết, cô sẽ ân hận đến cuối đời mất. Nhưng cô có thể làm được gì, bản thân chỉ là một con người bình thường, không hề có sức mạnh. Đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí cô. Nó là một ván cược mạo hiểm, nếu đúng thì có thể sẽ cứu được người đàn ông kia, nếu không cô cũng chưa dám nghĩ tới chuyện gì sẽ sảy ra sau đó. Iris đứng dậy từ từ đi về phía sau ghế của mình, tới chỗ của hai vợ chồng kia.
Con thằn lằn cảm nhận được một sự nguy hiểm đang đến gần, theo bản năng bắt đầu đe doạ. Những tiếng khè khè rung lên từ lớp da của cổ họng nó lại phát ra khiến Iris nổi hết gai ốc. Nó cẩn trọng quan sát từng cử động của cô gái lạ mặt đang tiến lại gần. Trên người cô ta có thứ gì đó khiến nó khó chịu. Nếu còn bước tới thêm, nó định sẽ chén sạch nguồn thức ăn này, rồi tìm kẻ khác thay thế.
- MỌI NGƯỜI CÚI XUỐNG. – Một tiếng hét đàn ông vang bất ngờ vang lên.
Cơ thể Iris đột nhiên bị ghì chặt từ đằng sau xuống sàn tàu. Tiếp theo đó là những tiếng ồn khủng khϊếp nối liền nhau, các cửa kính đều nứt toác, vỡ vụn bắn vào trong, cả khoang tàu gần như bị lệch nghiêng ra khỏi đường ray. Những tiếng la hét của con người bắt đầu thế chỗ. Tất cả bàng hoàng với sự cố đột ngột vừa xảy ra, mọi thứ đều rơi vào hỗn loạn.
Iris nhận ra người đè mình xuống là Inao. Anh ta nhanh chóng đứng dậy quan sát tình hình, một con quạ ba mắt đang vỗ cánh mạnh mẽ ở bên ngoài cửa kính, nó lao người thẳng vào trong khoang tàu, chân giơ cao sẵn cặp vuốt quặc lấy Iris. Nhưng liền bị một vật hình trụ đen dài bất ngờ chắn ngang cản trở. Hai bên bắt đầu cuộc giao chiến đã luôn phải dè chừng chuẩn bị từ lâu.
Con người bình thường không thể thấy được yêu quái, nên lúc này họ chỉ thấy Inao đang cầm một ống đựng tranh mà đánh nhau với một thứ vô hình nhưng họ không còn tâm trí để quan tâm điều kì quặc đó nữa. Tất cả đều đang kêu gào thảm thiết, tiếng khóc trẻ con, tiếng cầu cứu của người lớn "Mẹ ơi, con đau quá." "Tay tôi, tay tôi.", "Có ai đó là ơn cứu chồng tôi.",...
Tỉnh táo lại sau con chấn động, đầu Iris vẫn còn choáng voáng và đau nhức, cô lò mò ngồi dậy. Trước mặt, một người phụ nữ đang kêu gào bên cạnh một người đàn ông đã nằm gục trên ghế. Cơ thể đó đã không còn thở nữa, chân tay Iris bắt đầu run lên sợ hãi. Mục tiêu của con quạ chỉ viên ngọc bên trong cơ thể cô, là cô đã làm liên luỵ đến người khác. Cái suy nghĩ ấy liên tục xuất hiện trong đầu Iris.
Không phải như thế này, tôi không hề muốn chuyện này sảy ra. - Đột nhiên một giọng nói khác lạ vang lên, chen vào. - Đều tại cô mà người đàn ông đó chết. - Không, tôi chỉ muốn giúp đỡ họ, tôi chỉ muốn người chồng đó thoát khỏi con yêu quái kia. - Đều tại cô. Lẽ ra nên nghe theo lời Inao, đừng can thiệp vào và chỉ cần ngồi im. Đều tại cô. Người phải chết đáng lẽ là cô. Đều tại cô. Đều tại cô, đều tại cô, đều tại cô,...
Iris như người vô hồn, bàn tay vô thức cầm mảnh kính vỡ sắc nhọn dưới sàn, từ từ đâm vào cổ mình. Lớp biểu bì dần dần bị rách, các tia máu chầm chậm xuất hiện. Nét mặt không hề cảm thấy đau đớn, một chút cũng không, dường như mọi cảm nhận của các dây thần kinh đều đã bị tê liệt. Mảnh kính đang tiếp tục đi sâu hơn nữa thì đột ngột bị gạt mạnh ra bởi Inao.
- Tỉnh lại ngay.
Sau khi nghe thấy tiếng hét, ngay lập tức Iris lấy lại được ý thức, trong một lúc cô gần như lạc vào cơn mộng mị. Lúc này đây cơ thể đã cảm nhận được cơn đau rát ở cổ, nó chứng tỏ cô đã tỉnh táo trở lại. Inao tiếp tục cuộc chiến với con quạ quỷ. Iris không thể giúp được gì cho anh. Nhưng ít nhất cô nghĩ mình có thể giúp đỡ hai người vợ chồng kia. Cô khẩn trương nói với họ:
- Hãy đem chú ấy nằm xuống dưới sàn, cháu sẽ sơ cứu cho ông ấy.
- Xin hãy giúp chồng tôi.
Iris kiểm tra cơ thể người đàn ông, không có vết thương nào quá sâu, các mảnh kính vỡ cũng chỉ gây ra những vết cắt không nghiêm trọng, chưa tới mức có thể chết người. Cô gần như không thể xác định được nguyên nhân. Iris sực nhớ tới con thằn lằn, chính là do nó gây ra. Nhưng giờ cô đâu còn thời gian để tìm kiếm con vật đó, có lẽ nó đã cao chạy xa bay, cũng không còn đủ thời gian suy nghĩ ra cách thức nào mới cứu được nạn nhân chết do bị yêu quái gϊếŧ. Khi mà trái tim của ông ta đã hoàn toàn ngừng đập.
Cô nhanh chóng nới rộng quần áo và dây thắt lưng, đặt đầu người chồng ngửa ra sau, đẩy hàm dưới mở ra. Lấy tay bịt mũi ông lại rồi hít một hơi đầy l*иg ngực, ghé môi sát vào miệng thổi tràn không khí vào phổi. Iris thực hiện hai mươi lần rồi tiến hành cách thức xoa bóp tim bên ngoài, cứ lặp lại động tác hô hấp nhân tạo không ngừng. Cô tập trung đến mức hai tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở gấp của bản thân, từng phút từng giây cả hai đều phải liên tục đấu tranh với tử thần, cứ thế hai phút trôi qua, mọi thứ vẫn không hề tốt lên.
Làm sao mình có thể cứu được người bị yêu quái gϊếŧ chứ. Mình chỉ đang phí sức làm một việc vô ích mà thôi. Hãy dừng lại đi Iris. Ông ta chết rồi.
Lại là những suy nghĩ chết tiệt đó xuất hiện. Vết thương trên cổ càng lúc càng nứt toác, máu tươi theo đó mà chảy xuống, áo cô giờ đã chuyển hoàn toàn từ hồng nhạt thành màu đỏ thẫm. Cũng chính dòng chất lỏng ấm nóng ấy chạm vào da thịt của mình, Iris mới nhận ra người đàn ông dưới sàn đang lạnh dần.
- Xin hãy dừng lại, đã đủ rồi. Xin cô hãy băng vết thương trên cổ mình trước đi. – Người vợ lấy hai tay ngăn Iris lại, khuôn mặt mếu máo như một đứa trẻ.
- Nếu cả cô cũng bỏ cuộc thì ông ấy sẽ thực sự chết đấy.
Iris gạt tay bà ta ra, cô vẫn tiếp tục nỗ lực trong vô vọng, một bóng ảnh vụt nhanh qua hai người, nó cắt một đường máu trên má cô. Iris vẫn không bận tâm. Những giọt mồ hôi nhễ nhại thấm đầy trên khuôn mặt, đôi bàn tay nhuộn máu đỏ quyệt đi những giọt nước mắt đang làm nhèo đi thị giác cua mình. Iris bất lực hét lên tuyệt vọng:
- Không làm ơn đừng chết, làm ơn, làm ơn, làm ơn,...đừng chết.
Cơ thể Iris bỗng phát ra một luồng sáng trắng nhỏ từ giữa ngực rồi truyền vào người đàn ông. Như một phép màu, chỉ một lúc sau đó, trái tim ấy đã bắt đầu đập trở lại. Ông ta giật nảy người lên, cố hít từng ngụm không khí. Iris mệt lử ngồi bệt xuống bênh cạnh. Người vợ vỡ ào khóc trong vui sướиɠ, những người tụ lại xunh quanh thì đồng loạt vỗ tay hoan hô cho sinh mạng vừa được cứu về từ cõi chết và cho cả nỗ lực của Iris. Cô lấy tạm cái khăn tay của ai đó đưa cho đè lên vết thương trên cổ mình để cầm máu.
Trở lại năm phút trước, lúc đó con quạ vẫn còn đang ở bên ngoài khoanh tàu, nó luôn nhăm nhe chờ cho người con gái cách xa người con trai kia một chút. Ngay khi cô ta ra khỏi vùng an toàn, chỉ với một cái vỗ cánh, con quạ đã khiến cho mặt kính vỡ toang. Con mắt thứ ba giữ trán nó mở ra, theo những hình ảnh phản chiếu qua những mảnh vỡ đang ở trên không chi phối tâm trí Iris. Tiếp đó là những vết cào dữ tợn liên tiếp giáng xuống.
Inao đột nhiên cảm thấy một lượng yêu khí lớn ngay phía sau mình, anh nhanh chóng nhìn lướt qua kiểm tra cô gái, vội vàng ghì chặt Iris xuống sàn. Cái ống đựng kiếm dùng để chặn lại móng vuốt của con quạ cũng bị móp méo. Khi giao chiến con quạ không có biểu hiện sốt ruột, nó giống như chỉ muốn cầm chân Inao. Ngay khi nhận ra điều đó, cảm giác nghi ngờ liền dậy lên trong lòng, anh quay lại nhìn về phía sau, liền thấy Iris đang cầm một mảnh kính vỡ tự đâm vào cổ mình. Inao gạt mạnh tay Iris ra, nghiến chặt răng tức giận, lại là trò hèn hạ của con quạ.
Inao không thể tình hình này tiếp diễn, không ngần ngại rút thanh kiếm khỏi bao, chém nhanh vào kẻ địch, mặc cho có thể bị người khác chú ý. Khi thấy móng vuốt của mình lại bị chém đứt dễ dàng, con quạ vội lùi lại. Bắt lấy con thằn lằn tình cờ đang ngay phía sau lưng mình, xé đôi cơ thể nó ra rồi ăn tươi nuốt sống, lượng yêu khí sau đó được hồi phục chút ít, cái móng cũng nhanh chóng mọc lại. Con quạ lao nhanh vào Inao, dùng động tác đánh lừa xoay hẳn người sang một bên, rồi luồn ra phía sau anh, mục tiêu của nó vẫn chỉ là đứa con gái.
Yêu quái không thể chạm vào ngọc Ginko, nhưng nếu có được một lớp da thịt của con người bao quanh, sự ảnh hưởng ấy sẽ được giảm bớt phần nào. Con quạ định đυ.c thủng l*иg ngực của Iris rồi mang viên ngọc bay đi. Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa là nhiệm vụ sẽ có thể hoàn thành. Những cái móng sắc bén sắp chạm vào da thịt mềm yếu kia thì nó đột nhiên bị chao đảo, một vết chém gần như đã làm cánh của con quạ bị đứt lìa.
Tốc độ đó, làm sao hắn có thể bắt kịp, hắn chỉ là một con người được thừa hưởng một có chút dòng máu yêu quái trong huyết quản, kẻ như hắn mà lại thắng một yêu quái thuần chủng như nó sao. Móng vuốt ấy chỉ sượt được qua má đứa con gái loài người. Con quạ liền bay vυ"t ra khỏi con tàu chạy thoát, nhiệm vụ này của nó đã thất bại, đã thế cơ thể lại còn bị trọng thương. Nỗi hận này nó thề sẽ không bao giờ quên, một ngày nào đó sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Con tàu dừng lại khẩn cấp tại trạm tiếp theo, hơn hai mươi người bị thương nhưng thật may mắn không có ai thiệt mạng. Bọn họ được sơ cứu ngay tại sân ga nơi có đội ngũ y tế đang chờ sẵn, tuy nhiên không có đủ người nên một số phải tự mình xử lý. Đôi vợ chồng kia sau khi cảm ơn cũng đã lên xe cấp cứu đến bệnh viện. Trên báo mạng cũng ngay lập tức đưa tin, không một lời giải thích khoa học nào có thể đưa ra để trả lời cho thảo đáng.
- Ngửa cổ lên. – Inao nói với Iris trên tay là vật dụng y tế.
- Để tôi tự làm.
- Ngửa lên. – Inao ra lệnh.
Vết thương không sâu nhưng rất đau. Khi tiếp xúc với chất khử trùng thì xót vô cùng, Iris cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cô nhìn vào người con trai đang chăm sóc cho mình nói:
- Tôi xin lỗi.
- Về chuyện gì?
- Tôi nên ngồi im trên chuyến tàu đó. Là tại tôi nên chuyện này mới xảy ra.
- Chuyện đó không phải do cô. Tôi cũng xin lỗi vì đã nổi giận.
- Anh đâu có nổi giận gì với tôi?
- Về chuyện con thằn lằn. Tôi đã nổi giận và nói những điều không phải.
Iris đột nhiên cười khúc khích. Người con trai trước mặt cô không nhờ lại biết xin lỗi nữa cơ đấy.
- Anh thực sự định bỏ mặc đôi vợ chồng đó sao?
- Không, tôi là yêu quái nhưng cũng là con người.
Hai người nhanh chóng băng vết thương và bắt một chuyến tàu khác đi đến Shiga.
Trên bầu trời, con quạ ba mắt cố gắng với chút sức lực còn sót lại bay tới một toà nhà cao tầng. Nó khó khăn lọt qua của sổ kính của tầng thứ sáu mươi chín rồi biến thành hình người dưới dạng một chàng trai trẻ tuổi, nó vội quỳ rạp xuống.
- Thất bại rồi sao? – Một giọng nam trầm cất lên từ chiếc ghế dựa sau bàn làm việc.
- Xin chủ nhân hãy trừng phạt kẻ tôi tớ đáng xấu hổ này.
- Tadashi, ta có phải là kẻ độc ác với hạ nhân của mình không?
- Dạ không, chủ nhân là người nhân hậu nhất mà thuộc hạ biết, không là người tuyệt với nhất thế gian, không ai có thể sánh bằng.
- Ngươi hãy trị thương đi. Không có lý do để phạt cả ngươi đã làm rất tốt.
- Thuộc hạ đã hoàn toàn thất bại, xin chủ nhân hãy trừng phạt.
- Ta không muốn nhắc lại. Ngươi lui xuống đi.
- Vâng.
Bước ra khỏi cửa, hắn một cô gái đã đứng chờ sẵn, hắn nhìn cô rồi bỏ đi trong bực tức. Ý nghĩ đã khiến chủ nhân mình thất vọng làm hắn chỉ muốn gϊếŧ Inao ngay lập tức. Xé xác, móc mắt, moi ruột, ăn tươi nuốt sống, gặm đến khi chỉ còn những mẩu xương trắng.
- Thưa giám đốc, cuộc họp còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu. - Cô ngần ngại một chút rồi cũng quyết định hỏi. - Kế hoạch đã thất bại rồi ạ?
- Không mọi thứ vẫn đi đúng đường của nó, sớm thôi một phong ấn nữa sẽ bị chính tay chúng phá huỷ.
Cô không bao giờ có thể hiểu người con trai trước mặt. Một người lạnh lùng đến lãnh khốc nhưng lại có lúc cho cô thấy sự ân cần, dịu dàng. Một người lúc nào cũng chìm trong đau khổ, dằn vặt vì những chuyện mình đã gây ra trong quá khứ. Nhưng lúc nào cũng sẵn sàng dẫm đạp lên kẻ khác và toan tính cho tương lai. Cô chỉ muốn nhìn hắn này được hạnh phúc thực sự, chỉ muốn được ở bên cạnh hắn mãi mãi mà thôi.