Cô nhìn mặt thầy Cương lúc lâu, bèn lên tiếng.
“Chúng mình đi thôi anh.”
Thầy im lặng không đáp lời, chỉ lặng lẽ siết nhẹ tay Mộng Lý Na rồi bước đi, dẫn cô rời khỏi trường học. Họ sánh bước bên nhau, mỗi bước chân như mang theo sự ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay. Xung quanh có cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi lác đác trên con đường quen thuộc.
Phía sau lưng họ, ngôi trường lặng lẽ đứng yên, giờ đây chỉ còn lại một khoảng lặng vô tận, như muốn giam giữ lại mọi ký ức, mọi xúc cảm giữa những bức tường cũ kỹ. Không còn tiếng nói cười của học sinh, không còn những ánh mắt tràn đầy năng lượng. Tất cả chỉ còn lại sự tĩnh mịch, như một bức tranh cố định, nơi thời gian ngừng trôi.
Hai bóng dáng dần xa khuất, để lại sau lưng ngôi trường vẫn đứng đó, như một chứng nhân thầm lặng cho mọi thăng trầm của cuộc sống. Trong cái khoảng lặng ấy, có lẽ chỉ còn lại những suy nghĩ miên man, những cảm xúc chưa thể gọi tên, và những điều chưa kịp nói ra.
…
Ánh chiều muộn nhẹ nhàng trải dài trên con đường họ đi, hai người thong thả dạo bước, khoảng mười phút thì cũng đã đến tiệm sách Hoa Hướng Dương – một cửa hàng sách nhỏ nhưng ấm cúng nằm ở góc phố gần trường.
“Lâu rồi nó vẫn vậy, anh nhỉ?” - cô Lý Na mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
Thầy đáp lại cô bằng một nụ cười âu yếm và cái gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự yêu thương thay cho lời nói. Cô khẽ mỉm cười, rồi nắm lấy tay chồng mình, cùng nhau bước vào tiệm sách. Cánh cửa kính khẽ kêu leng keng khi họ bước vào, mở ra một không gian đầy sự ấm áp và yên bình. Trước mắt họ là những kệ sách được bày trí gọn gàng và đầy quyến rũ với đủ thể loại sách, từ văn học cổ điển đến những cuốn sách mới xuất bản, tất cả đều khiến người ta mê mẩn. Không chỉ có cô, mà những giáo viên khác trong trường cùng nhiều em học sinh từ các trường lân cận cũng đến đây để tìm sách. Tiệm sách Hoa Hướng Hóa vốn nổi tiếng không chỉ vì sự đa dạng về đầu sách mà còn vì không gian ấm cúng, gần gũi với người đọc. Khi cô bước qua từng kệ sách, cô nhận ra vài đồng nghiệp đang chăm chú chọn lựa, thỉnh thoảng lại gật đầu chào nhau với nụ cười thân thiện. Những học sinh cũng không kém phần hào hứng, bàn tán rôm rả về những cuốn sách mới ra, tay ôm chặt những quyển sách yêu thích.
Mộng Lý Na ung dung lướt qua từng kệ sách, ánh mắt dò tìm những cuốn sách quen thuộc mà cô đã ấp ủ từ lâu. Đi qua chừng ba đến bốn kệ sách, cô dừng lại trước một kệ đầy những tựa sách mà cô đang tìm kiếm. Một niềm vui nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng, cô nở nụ cười ưng ý khi tay cô chạm vào cuốn sách yêu thích. Nhẹ nhàng, cô nâng cuốn sách lên, cảm nhận bìa sách mịn màng dưới những ngón tay, như thể đang vuốt ve một điều quý giá.
Vuốt ve cuốn sách một lúc, cô Lý Na nhẹ nhàng đặt nó vào giỏ của mình, rồi tiếp tục đi xem thêm vài kệ sách khác. Những trang sách mới mở ra trước mắt, nhưng tâm trí cô lại bất chợt bị kéo về một điều quan trọng – hôm nay là ngày cô tái khám thai.
Cô dừng lại đột ngột, trong đầu xoay vòng những suy nghĩ lo lắng. Cô vội quay lại, bước nhanh về phía chồng mình, khẽ nói nhỏ:
“Anh à, hôm nay chúng ta tái khám... Mà em quên mất.” Gương mặt cô thoáng chút lo lắng, như sợ rằng họ sẽ lỡ mất cuộc hẹn quan trọng này.
Thầy Cương, trái ngược hoàn toàn với sự lo lắng của vợ, vẫn giữ vẻ ung dung, bình thản. Ông nhẹ nhàng nắm tay cô, mỉm cười trấn an:
“Không sao đâu em, chúng ta vẫn còn thời gian mà. Bây giờ tranh thủ thanh toán cuốn sách này, rồi bắt taxi đến bệnh viện là kịp thôi.”
Nghe lời chồng, cô Lý Na như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô dịu lại, nụ cười âu yếm hiện lên trên gương mặt khi cô nhìn thầy Cương. Cô cảm nhận được sự quan tâm, thấu hiểu từ chồng mình, và điều đó khiến cô yên tâm hơn nhiều. Hai người cùng nhau tiến đến quầy thanh toán, tay trong tay, tiếp tục hành trình trong ngày quan trọng của họ.