Chương 5

Áo khoác cùng máy ảnh đều chưa trả cho hắn, hoa quế cũng rơi rụng đi nhiều.

Hôm đó là tối thứ tư, còn chưa đến cuối tuần, Tiêu Chiến nhắn tin cho Vương Nhất Bác, "Có thể đến đón tôi không? Tôi uống rượu, không lái xe được."

Đã nói là thích lúc nào tùy ý gọi lúc đấy mà.

Thời điểm Tiêu Chiến từ nhà hàng đi ra, xe của Vương Nhất Bác đã đậu ở phía đối diện. Anh phất tay chào đồng nghiệp, nói có hẹn với bạn, sau đó chạy sang đường, chui luôn vào ghế phó lái.

Vương Nhất Bác đang đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại, chờ Tiêu Chiến ngồi ổn định mới chậm rãi khởi động xe.

"Không được, dung tích vẫn không thể cao hơn 1.5." Vương Nhất Bác vừa đánh tay lái vừa nói.

Đầu dây bên kia nói gì đó, hắn mặt không biểu tình, "Giá sàn đã thương lượng xong, 1.5 là hạn mức cao nhất. Đúng là thấp hơn, chúng tôi đã nhượng bộ như vậy, đến lúc báo cáo phương án có qua nổi phê duyệt không? Ai cam đoan?"

Tiêu Chiến cúi đầu nghịch cổ tay áo, hôm nay anh mặc chính là áo khoác lông dê màu nâu nhạt của Vương Nhất Bác, buổi tối uống rượu mơ, dây lên tay áo, chỉ để lại vệt mờ mờ, nhưng vẫn ngửi được hương rượu.

"Sửa." Vương Nhất Bác nói đúng một chữ, sau đó cúp máy.

Hắn quay đầu nhìn đuôi mắt phiếm hồng của Tiêu Chiến, "Uống bao nhiêu?"

"Một chút xíu." Tiêu Chiến giơ tay áo qua, "Lại bị dính rượu."

Vương Nhất Bác bắt lấy tay trái anh, nhéo một cái, "Không sao."

"Vương Nhất Bác, hôm nay tôi không về đó đâu." Tiêu Chiến thu tay lại.

"Vì sao?"

"Thực ra bình thường tôi không ở đó, không tiện lắm, cũng không có quần áo để thay."

Vương Nhất Bác chưa hỏi, Tiêu Chiến đã nói cho hắn đáp án. Quả thực, anh không hề sống ở căn nhà đó.

"Vậy ở nhà tôi?" Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, "Không được, cũng chẳng phải nhà tôi."

Thựa ra không sao cả, ngủ phòng khách là được. Chỉ là Vương Nhất Bác không nỡ để Tiêu Chiến ngủ phòng khách.

"Hả?" Là câu cảm thán, không phải nghi vấn.

Hai người từ lúc quen nhau, nói chuyện luôn không có cảm giác xa lạ, lại không thể thản nhiên hỏi việc riêng tư.

"Nhà của trưởng bối." Vương Nhất Bác chủ động nói, "Bạn của ba tôi."

"Sao cậu không ở nhà mình?"

"Tôi vừa mới đến, chưa kịp có nhà."

Tiêu Chiến buồn cười, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Lời này thực sự rất mơ hồ, nghe cứ như có ý câu dẫn.

Tiêu Chiến nói xong lập tức mím môi, thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi mình.

Chờ đèn đỏ. Ngón trỏ phải của Vương Nhất Bác gõ nhẹ lên tay lái.

Trong xe đang phát nhạc.

I can't live Tôi không thể sống nổi

If living is without you Nếu đời này thiếu vắng em

I can't live Tôi không thể sống nổi

I can't give anymore Tôi không thể cứ cho đi như thế mãi

......

*[Without you - Harry Nilsson]

Bài hát cũ từ đời anh trai, so với tuổi của hai người họ thì cách xa nhiều rồi, đây là bản cover lại của Harry Nilsson, giọng hát tình cảm lại day dứt, ca từ không quá thích hợp với thời đại mới của họ.

Đèn giao thông bắt đầu nhấp nháy, đèn đỏ sắp tắt, đêm nay có cơn mưa nhỏ, cần gạt nước cứ vài giây chuyển động một lần, Tiêu Chiến híp mắt, lại là dáng vẻ cô độc đó.

Tim Vương Nhất Bác đập thôi cũng không xong, hắn nhạy bén cảm giác được, tâm trạng Tiêu Chiến không giống ngày thường.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đèn tín hiệu, thời điểm đèn vàng sắp biến thành màu xanh, dán mắt lên phía trước, nhẹ giọng nói, "Đến chỗ tôi đi."

Giọng anh mơ hồ, hệt như đèn đường nhấp nháy không thể nắm bắt, như con người anh, thỉnh thoảng lại có chút yếu mềm.

Rõ ràng là gương mặt đẹp đẽ sinh động như vậy.

Nơi Tiêu Chiến ở là căn hộ nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách, được cho thuê.

Mở cửa đi vào, một bên tường là cửa sổ sát đất, không kéo rèm che hết, xa xa là ánh đèn ở rìa ngoài trung tâm triển lãm thể thao.

Không có thời gian cho Vương Nhất Bác ngắm kỹ, hắn bị Tiêu Chiến đẩy ngã vào sofa.

Tiêu Chiến cưỡi lên người hắn, nhào người tới, không bật đèn, anh cắn trúng cằm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị anh cắn đau, đè thấp cằm xuống ngậm lấy môi Tiêu Chiến.

Môi lưỡi giao triền, tiếng nước bọt hòa lẫn với hơi thở nặng nề nóng rực, Tiêu Chiến nằm sấp lên người Vương Nhất Bác, bị hắn tước đoạt hô hấp, rất nhanh liền chịu không nổi thò tay xuống dưới, cả người đều đè lên ngực Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vươn hai tay bóp lấy má Tiêu Chiến, chặt quá, anh không thở được.

Ngón tay dọc theo thắt lưng vói vào trong, vừa đυ.ng đến hõm eo, Tiêu Chiến lại khẽ run rẩy. Vương Nhất Bác tốt bụng nhấc anh lên một chút, anh mới thở được mấy hơi, hắn lại tiếp tục dùng sức vuốt ve, Tiêu Chiến nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ thật mỏng, như là bị chính mình dọa sợ, lập tức lấy tay bịt kín miệng.

Vương Nhất Bác gỡ tay anh ra, hôn vừa mạnh vừa sâu. Đến lưỡi cũng dùng sức, bàn tay vuốt ve từ thắt lưng xuống khe mông Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng thẳng người, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, điều chỉnh tư thế, dùng sức nhấc Tiêu Chiến lên, hạ thân kề sát, thứ cứng rắn nóng rực cọ xát giữa hai chân Tiêu Chiến, tay vói vào nắn bóp mông thịt của anh, ấn xuống, dùng sức đỉnh lên.

Biểu tình của Tiêu Chiến đã phải dùng loạn thất bát tao để hình dung, hô hấp dồn dập, ôm cổ Vương Nhất Bác, cả người chảy nước, rêи ɾỉ không khống chế được, cho dù gắng sức khắc chế, vẫn có tiếng nức nở nho nhỏ tràn ra từ cổ họng, khắp người chỗ nào cũng mềm nhũn không có lực, cứ dính chặt vào Vương Nhất Bác.

"Vương... Vương Nhất Bác...." Hầu kết của Tiêu Chiến bị mυ"ŧ vào, không có khí lực chống cự.

"Hửm." Thanh âm Vương Nhất Bác vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, lại thêm chút kích động trầm thấp, Tiêu Chiến nghe mà cả vai lẫn gáy đều run lên.

Quần áo anh rất nhanh bị hắn lột ra, da thịt nóng bỏng tiếp xúc với không khí liền nổi lên một tầng da gà.

"Ôm chặt tôi." Vương Nhất Bác nói. Hắn nâng mông Tiêu Chiến bế cả người lên, tay Tiêu Chiến quấn quanh cổ hắn, chân kẹp chặt, không khí lạnh đối lập với nhiệt độ cơ thể Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến không nhịn được phát run, yếu ớt leo lên người Vương Nhất Bác, trong tai đều là tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

"Căng thẳng?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi. Tiêu Chiến ôm hắn càng chặt hơn.

Trong nhà không có đồ bồi trơn, không có áo mưa.

Không để ý Tiêu Chiến phản đối, đèn phòng ngủ được Vương Nhất Bác bật lên.

Hạ thân bị cố định, hai chân tách ra ôm lấy eo Vương Nhất Bác, hai vai Tiêu Chiến dùng sức tì lên giường.

Trong lúc đồ vật cứng rắn của Vương Nhất Bác cọ cọ dưới mông Tiêu Chiến, thứ đó của anh được hắn nắm lấy nhanh chóng co rúm, Tiêu Chiến không có sức, chốc lát đã biến thành bộ dáng mông lung đẫm lệ, mông vểnh lên càng lúc càng lợi hại, cơ hồ không dừng lại được, đầu óc đều trống rỗng, Tiêu Chiến nức nở một tiếng, lòng bàn tay Vương Nhất Bác liền ướt.

Vương Nhất Bác cúi người xuống ngậm môi Tiêu Chiến, ngón tay dính chất lỏng màu trắng đυ.c tiến vào lỗ nhỏ, chậm rãi khuếch trướng cho anh.

Tiêu Chiến đến đùi cũng bắt đầu run, cố gắng hé mắt nhìn Vương Nhất Bác, hai má anh ửng hồng lên, dính đầy nước mắt, thoạt nhìn vừa mê hoặc vừa đáng thương. Lỗ nhỏ mềm đi, Vương Nhất Bác liền tách ra, cứ vậy lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn ác tính.

Hắn vừa dùng sức, Tiêu Chiến liền phát ra tiếng thở dốc rêи ɾỉ mỏng manh, nước mắt sinh lý cứ tràn ra mãi, ủy khuất trừng mắt với Vương Nhất Bác, thẳng đến khi sợi dây lý trí của hắn đứt phựt, thắt lưng căng chặt, không để ý anh giãy dụa, một hơi đỉnh vào.

"Chậm... Chậm một chút... a..." Tiêu Chiến chịu không nổi xin tha.

Vương Nhất Bác đã nghe không vào nữa, bóp eo Tiêu Chiến nhanh chóng luật động. Tiêu Chiến dần dần thích ứng, kinh ngạc phát hiện chính mình đang cương cứng.

Hai chân ép lên đến đùi, hai cánh mông bị hắn dùng sức nhào nặn, tuyến tiền liệt được hắn thao trúng, một giây, hai giây... Tiêu Chiến cảm thấy trước mắt mình trắng bệch, cái gì cũng không nhìn rõ.

"Vương Nhất Bác.... Vương Nhất Bác... " Anh van xin, "Đừng... Đừng mạnh như vậy, tôi là lần đầu tiên..."

Vương Nhất Bác giật mình, buông anh ra, lật anh nằm sấp xuống, thay đổi tư thế khác thoải mái hơn, như cũ ra vào.

Tư thế như vậy lại càng dày vò anh, xúc động khác lạ không hề biến mất, cũng không hề dừng lại. Đợi cho Tiêu Chiến đạt đến cao trào, chịu không nổi mà rêи ɾỉ, Vương Nhất Bác lại lật anh qua, Tiêu Chiến đã không còn chút khí lực nào, yếu ớt nằm một chỗ, ánh mắt ướŧ áŧ, hốc mắt cũng khóc đỏ cả lên. Vương Nhất Bác vẫn duy trì động tác, cúi xuống hôn hôn anh, tư thế này khiến thắt lưng Tiêu Chiến nhẹ nhàng lơ lửng, bị kí©h thí©ɧ mà phát run, khóe miệng chảy nước, đều bị Vương Nhất Bác liếʍ đi hết.

Vương Nhất Bác xuyên xỏ rất mãnh liệt, tiến vào sâu quá làm Tiêu Chiến có chút ăn không tiêu, mấy lần sâu không chịu nổi, lại chẳng phân biệt được là sợ hãi hay là thấy sướиɠ, Tiêu Chiến thét chói tai, xúc cảm cả người đều dồn xuống mông, vai cùng thắt lưng mềm đến rối tinh rối mù, tay trái túm lấy vai Vương Nhất Bác, bị đâm không chịu được, móng tay dùng sức bấm vào. Vai Vương Nhất Bác bị véo ra vệt hồng, động tác cũng chẳng thèm nhẹ đi, ngược lại càng lúc càng mạnh, ngay cả lúc bắn, Vương Nhất Bác cũng là vừa bắn vừa xuyên xỏ, côn th*t cứng rắn lần sau đâm sâu hơn lần trước, mạch đập nảy lên liên hồi, Tiêu Chiến muốn ngất xỉu luôn.

Đợi đến khi hoàn toàn dừng lại, chân tay hai người đã lộn xộn quấn lấy nhau, dịch thể trên người Tiêu Chiến không thể phân rõ là của ai với ai, Vương Nhất Bác chưa chịu lui ra ngoài, cứ dính lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nháy mắt liền mất đi tri giác, ý thức mơ hồ, sướиɠ muốn chết đi luôn rồi.

Vương Nhất Bác còn cắm trong người anh, Tiêu Chiến bị đè ép, động vài cái, chất lỏng trong cơ thể liền chảy ra ngoài, mặt sau dính nhớp, nước bên trong cứ chảy mãi, rối tinh rối mù hết cả lên.

Anh "ưm" một tiếng, Vương Nhất Bác gặm cắn cổ anh, "Có đau không?"

Tiêu Chiến hé miệng thở hổn hển, trái tim còn đang kịch liệt đập mạnh không ngừng, một hồi lâu sau, hô hấp rốt cuộc mới thông thuận.

Ánh đèn của tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ chớp lên, ban nãy đóng không kỹ, bức rèm hơi hơi lay động. Hai người dính chặt lấy nhau, Vương Nhất Bác nói muốn đi tắm, Tiêu Chiến đến ngón tay cũng lười nhúc nhích.

Mồ hôi trên người cùng cảm giác dinh dính giữa hai chân thật lâu vẫn không tiêu tan, hai má còn nóng bừng, Tiêu Chiến thử nhấc chân, nhỏ giọng oán giận, "Nặng quá..."

Vương Nhất Bác đem chân dịch ra một chút, vẫn đè lên anh.

"Nặng chết đi được..." Tiêu Chiến bất mãn, cả người anh đều mệt muốn chết. Hóa ra làm cùng đàn ông lại mệt như vậy, làʍ t̠ìиɦ đều là mệt đến thế sao.

Vương Nhất Bác không để ý anh lười nhác chống cự, đem anh ôm lên. Nhà Tiêu Chiến không có bồn tắm lớn, chỉ có thể đỡ lấy anh dùng vòi sen rửa sạch.

Sàn nhà tắm thảm không nỡ nhìn, thay quần áo xong nằm xuống lần nữa, mí mắt Tiêu Chiến đã muốn dính vào nhau.

"Cậu có tin không, bài hát lúc ở trên xe ấy, một người, không có một người khác, thật sự không sống được sao?" Lát sau, Tiêu Chiến tưởng chừng đã đi vào cõi thần tiên, đột nhiên hỏi.

"Tôi không biết." Vương Nhất Bác thành thật trả lời. Chưa từng có loại cảm giác này.

"Tôi không tin." Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười, "Nhưng tôi lại không dám không tin."

Vương Nhất Bác hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

Hai người da thịt thân cận, không hề ngăn cách, Vương Nhất Bác lại nhất thời tưởng tượng ra khoảng cách giữa hai người chính là khoảng cách của hai cái sân thượng kia, không xa thêm mấy mét, không gần hơn một tấc.

Người hắn ôm trong lòng hệt như ánh nắng chiều lúc chạng vạng thường ngày, bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.

Người trong ngực đã thở đều, Vương Nhất Bác nghĩ anh ngủ rồi, xoay người dậy tắt đèn, nằm xuống giường, cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng anh.

Tiêu Chiến cuộn người, nhào lên ngực hắn, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy môi mình nóng lên, Tiêu Chiến đã kịp hôn môi hắn mấy cái rồi, hôn xong lại đòi ôm, dùng thanh âm mơ ngủ nói, "Ngủ thôi, Vương Nhất Bác."

Hơi thở của Vương Nhất Bác rất ấm, nhẹ nhàng khoan khoái, Tiêu Chiến ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn, vừa nhắm mắt đã chìm ngay vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau đương nhiên là không thể đi làm, thời điềm xin nghỉ, đồng nghiệp nói, "Cậu cảm nặng rồi đấy, nghỉ ngơi cho tốt đi, giọng khàn chả nghe thấy gì hết."

Tiêu Chiến mang theo chút xấu hổ cùng giận dữ lập tức cúp máy.

Bình thường tăng ca, hoặc có khi phương án cần sửa gấp, thức suốt đêm làm cũng được, Tiêu Chiến rất ít khi xin nghỉ, lần đầu bởi vì cảm mạo mà xin phép, nhưng lại không phải cảm mạo.

Vương Nhất Bác chỉ biết làm bữa sáng đơn giản, nấu một bát mì, Tiêu Chiến cũng không ghét bỏ, húp hết cả nước.

Anh ngồi nằm thế nào cũng không thoải mái, đành phải úp người lên sofa.

Vương Nhất Bác gọi vài cuộc điện thoại, nhặt quần áo dưới sàn nhét vào máy giặt, tóc hắn rũ xuống, mặc quần áo ngủ của Tiêu Chiến, nhìn giống học sinh trung học, vừa nghe điện thoại vừa cúi người bấm nút máy giặt.

"Tôi đi mua thuốc." Vương Nhất Bác quay vào thay quần áo.

"Mua bim bim cho tôi, vị khoai tây."

"Mấy tuổi rồi hả?" Vương Nhất Bác cười anh, "Còn gì nữa không? Tôi mua luôn."

"Tôi gửi định vị cho cậu, cậu đến cửa hàng này mua bánh sừng bò cho tôi nha." Tiêu Chiến tìm vị trí trên điện thoại.

Vốn đã không thèm khách khí với hắn, làm xong một trận, sai vặt càng thuận miệng.

"Uống cái gì? Cà phê?"

"Trà hoa quả, nước mơ đi." Tiêu Chiến tròn mắt trông mong.

Vương Nhất Bác vỗ nhẹ mông anh mấy cái, Tiêu Chiến gào lên, hốc mắt đã hơi ươn ướt, ủy khuất lườm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy anh đẹp không chịu nổi, nắm lấy cằm anh hôn xuống, mãi sau buông ra mới hỏi, "Anh bao nhiêu tuổi?"

"29 tuổi."

Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn anh.

"Chẳng khác nào sinh viên mới tốt nghiệp."

"Thật đó, tôi lấy chứng minh nhân dân ra cho cậu xem luôn." Tiêu Chiến mới không nói dối.

Vương Nhất Bác thực sự cầm ví anh lên rút chứng minh thư ra xem, Tiêu Chiến không nghĩ tới hắn sẽ xem thật, "ối" một tiếng, "Đừng nhìn ảnh chụp, ngốc lắm. Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Tôi 23. Sinh nhật đúng là ngày 5 tháng 10 này."

Tiêu Chiến hừ một tiếng, "Cậu ít hơn tôi nhiều thế?"

Vương Nhất Bác đưa chứng minh thư của mình cho anh, Tiêu Chiến xem thật kỹ, "Đúng này..."

Vương Nhất Bác sáp tới gần, cố ý đè thấp giọng gọi anh, "Ca ca."

Tiêu Chiến cả người run lên, là loại run rẩy sợ hãi không thể khống chế, nhíu mày, "Đừng gọi tôi như vậy."

"Vì sao thế? Ca ca." Vương Nhất Bác tưởng anh đang ngượng ngùng.

Sắc mặt Tiêu Chiến quả thực không tốt, mặt mũi trắng bệch, "Thật đó, đừng gọi như vậy."

Vương Nhất Bác xoa xoa ót anh một chút, "Được."

Lúc trở lại, Vương Nhất Bác mang về mấy hộp gỗ, là món ăn ở một nhà hàng bán đồ Trung, khắp cả nước đều có đại lí, Vương Nhất Bác ở nhà từng nếm qua một lần, chuyển đến đây cũng ăn đi ăn lại, chung quy vẫn là đầu bếp thì nấu ngon hơn.

Tiêu Chiến nằm sấp dùng laptop làm PPT, ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác đến công ty.

Trước khi cửa mở, Tiêu Chiến đã chậm rãi mò qua, ôm lấy thắt lưng Vương Nhất Bác, chôn mặt vào cổ hắn làm nũng. Vương Nhất Bác diện mạo quạnh quẽ, giọng nói cũng lạnh, thời điểm nói chuyện nhu hòa trầm thấp, khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất ấm áp, bàn tay Vương Nhất Bác cũng luôn ấm áp. Quan trọng hơn là, Vương Nhất Bác thoạt nhìn chính là bảo bối được yêu chiều mà lớn lên, không trải qua biến cố gì đau khổ, cho nên lúc nào cũng phát ra năng lượng tích cực. Tiêu Chiến luôn muốn hỏi, quần áo của hắn vì sao nhìn qua lại ấm áp như vậy, ấm đến mức anh muốn cởi xuống mặc lên người mình. Ngay cả đêm qua, Vương Nhất Bác lái xe xuyên qua màn mưa, Tiêu Chiến cũng cảm thấy hắn cứ như ánh mặt trời, chở anh đến vùng biển ấm áp.

Tiêu Chiến cọ mặt vào hõm vai Vương Nhất Bác, hít lấy mùi hương của hắn.

Vương Nhất Bác xoa ót anh, hôn dỗ dành anh mãi, anh mới chịu buông ra.

Tiêu Chiến nghỉ ở nhà một ngày, hôm sau đi làm.

Quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác nhanh chóng chuyển từ mơ hồ thành mập mờ khó nói rõ.

Tiêu Chiến thường tăng ca, cho nên hai người cuối tuần mới gặp nhau, hàng ngày đi làm cũng không thường xuyên liên hệ, Vương Nhất Bác nếu nhìn thấy Tiêu Chiến trên sân thượng, sẽ gửi tin nhắn cho anh, bắt anh đoán, hắn đang ở trong cái cửa sổ nào.

Tối thứ sáu, Vương Nhất Bác nếu không bận gì, lập tức đến nhà anh.

Ở một chỗ lâu ngày, Tiêu Chiến dần trở nên dính người, lúc thì leo lên lưng Vương Nhất Bác, lúc thì úp mặt xuống bụng hắn, có thể ngủ cả buổi chiều.

Vương Nhất Bác thích cảm giác Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn.

Ánh mắt Tiêu Chiến lúc nhìn hắn luôn rất sáng, lại nấu ăn ngon. Lịch nghỉ của dì bảo mẫu cố định vào cuối tuần.

Trên giường lại càng phối hợp, bị làm không chịu được cũng sẽ không cự tuyệt, nhiều lắm chỉ mắng hắn hai câu, không thì khóc, nhưng mà ngoan vô cùng, lát sau mệt quá liền ôm Vương Nhất Bác ngủ.

Vương Nhất Bác mới phát hiện ra một mặt khác thú vị hơn của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lúc mắng chửi người đặc biệt đáng yêu.

- --------------------

Biết tuổi nhau rồi nên chương sau sẽ đổi xưng hô, lúc ngọt được thì phải tranh thủ:)