Vương Nhất Bác nhân lúc nghỉ giữa cuộc họp, tay khẽ mở điện thoại. Màn hình sáng lên, rất nhanh lại tắt ngóm.
Hạng mục tiến triển không quá thuận lợi.
Chính quyền địa phương rất có thành ý, nhưng mắc kẹt ở vấn đề chính sách. Đang là thời kỳ chuyển dịch cơ cấu quy hoạch, chỉ tiêu không đủ, cho dù tiến hành ngay cũng không theo kịp kế hoạch cấp đất ban đầu.
Vương Nhất Bác còn trẻ, nhưng hiểu được đạo lý ăn một miếng không thể lập tức mập lên. Ban quản lý khuôn viên hạng mục mời cấp trên của phòng tài nguyên tới cùng nhau họp bàn, Vương Nhất Bác đại diện quý công ty bày tỏ thành ý, ý tưởng phương án có thể điều chỉnh, đối với đại quy hoạch cũng vậy, mời viện kế hoạch của tỉnh tham gia, cùng công ty tham thảo phương án thiết kế, làm sao phân cấp để thực hiện, chính phủ phải cam đoan cấp đất đúng hạn, bắt kịp thời gian khởi công của hạng mục đầu tiên.
Trì hoãn không nổi.
Thực sự là trì hoãn không nổi.
Sân cách vách vẫn tối đen, Tiêu Chiến một tuần chưa xuất hiện. Mới quen không lâu, không có lý do để truy hỏi người ta tại sao không về nhà.
Gốc hoa quế trầm mặc chấp nhất tản ra hương thơm, ánh đèn trong sân nhà Vương Nhất Bác chiếu sáng một nửa thân cây, nửa còn lại cành lá đều chìm trong tối đen.
Hôm nay Vương Nhất Bác có tiệc xã giao, ăn chưa được bao nhiêu, toàn uống rượu. Mầy ngày liền đều ăn bên ngoài, cua còn dư trong tủ lạnh có khi đã chết ngắc rồi, lại tới cuối tuần, dù sao cũng phải ăn đến.
Nhưng hắn chỉ có một mình. Tối nay ăn ở nhà, không có hứng thú đối phó với mấy con giáp xác kia.
Vương Nhất Bác từ cửa sổ phòng sách nhìn thoáng qua cách vách đen kịt, hàng xóm khi nào mới đến ăn cua với hắn?
Không đến mức lừa hắn ôm máy ảnh chạy mất đó chứ.
—"Không biết bọn cua để được bao lâu." Vương Nhất Bác nhắn vào ô chat trên điện thoại, không chào hỏi lịch sự, bâng quơ nhắn đúng một câu.
—"Cậu còn chưa ăn à?" Tiêu Chiến trả lời thực sự nhanh.
—"Không có thời gian ăn." Mùa thu năm nay trời đổ mưa dầm rõ lâu, thứ sáu vẫn âm u lạnh lẽo, chú Triệu hẹn hắn thứ bảy qua nhà ăn cơm.
—"Lại muốn tôi ăn hộ cậu?"
—"Anh có ăn không?"
—"Chủ nhật đi."
Vương Nhất Bác đi xuống lầu, dì bảo mẫu còn đang dọp dẹp.
"Cua này còn sống không?" Hắn hỏi.
Dì bảo mẫu mở tủ lạnh xác nhận, "Còn sống đó."
"Dì mang về đi."
"Thế này không tiện lắm." Dì nói.
"Dì chưa ăn cơm chiều đúng không? Bây giờ mang về nhà hấp là vừa đẹp, cứ để đó lỡ ngày mai chúng nó chết thì uổng lắm."
"Cảm ơn cậu chủ." Dì bảo mẫu cười cười, "Con tôi tối nay về, nó thích ăn lắm."
Vương Nhất Bác gật đầu, "Dì mau mau về đi, cuối tuần không cần đến đâu."
—"Được, chủ nhật tôi ở nhà." Hắn trả lời tin nhắn của Tiêu Chiến, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, nhờ mua giúp 8 con cua, ngày mai mang đến tận nhà cho hắn.
Hắn cũng không muốn làm phiền trợ lý, nhưng hắn rất ít khi tự đi mua đồ, về nước hai năm, thiếu cái gì mẹ Vương lập tức mua thêm cái đó, hắn ngay cả alipay còn không có, không đặt hàng online. Hôm sau phải qua nhà chú Triệu, không có thời gian mua trên đường đi.
Nhà chú Triệu có một cặp trai gái, năm đó thời điểm hai vị ba ba còn chưa xuất ngũ, hai nhà chung một sân, bọn trẻ đều chơi đến là vui vẻ, con nhà chú Triệu không nhỏ hơn Vương Nhất Bác bao nhiêu, vừa mới tốt nghiệp, để đông vui hơn chút, Vương Nhất Bác cả ngày thứ bảy đều ở nhà chú Triệu, về tới nhà mình đã là 10 giờ hơn, cách vách vẫn một mảng tối thui.
Trợ lý sáng sớm đã mang cua đến, Vương Nhất Bác tháo dỡ thùng đồ, đem cua cất vào tủ lạnh.
Tiêu Chiến tới rất đúng giờ, 11 giờ sáng.
Cửa mở ra, Tiêu Chiến mặc áo khoác thuộc da ấm áp, biểu tình trên mặt so với áo lông còn ấm hơn, "Biết cậu không nấu được cơm, tôi đến sớm chút."
Vương Nhất Bác vẫn là bộ dạng băng khiết lạnh lùng, chân mày lại cong lên, "À, đang định nhờ anh."
"Ông chủ, bấm giờ tính phí nha, điều kiện nhà tôi anh cũng biết, không được khất nợ tiền lương của dân công, bằng không tôi mới chẳng thèm làm." Tiêu Chiến lại cười.
"Được, cho anh thêm tiền boa." Vương Nhất Bác get được trò nhập vai của Tiêu Chiến, thuận miệng đáp lời.
Vẻ mặt Tiêu Chiến rất ôn hòa, cho dù là đùa giỡn đến mặt mày hớn hở, cũng vô cùng dịu dàng.
Vương Nhất Bác dùng bàn chải chà rửa cua, "Anh gần đây không về nhà?"
"Ừm, đi công tác, hôm qua mới về." Tiêu Chiến mở tủ lạnh ra xem bên trong có gì.
"Anh làm nghề gì thế?"
"Cậu đoán xem." Tiêu Chiếc lục được xương sườn, "Có ăn được cay không?"
"Không ăn được nhiều." Vương Nhất Bác nói, "Không sao đâu, anh nấu theo khẩu vị mình là được."
"Vậy thì chua ngọt." Tiêu Chiến đóng tủ lạnh.
"Tôi đoán thế nào, một chút thông tin còn không có."
"Tôi là người làm công đó, ông chủ ngàn vạn lần đừng nợ lương tôi nha."
Hai người nói chuyện phiếm câu được câu chăng, nấu cơm xong, Vương Nhất Bác hỏi, "Muốn uống rượu không?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Cơm ăn được một nửa, Vương Nhất Bác mở điện thoại nhận cuộc gọi, tay hơi bẩn, trực tiếp mở loa ngoài, giọng phụ nữ mềm mại cất lên, nói muốn tới đây chơi. Tiêu Chiến ngồi ở đối diện, dùng kéo thong thả cắt càng cua, đem thịt bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt. Vương Nhất Bác nói tới nói lui đều là không chịu cho người ta đến, "Em muốn đi chơi". "Không được". Cứ như thế ấu trĩ lặp đi lặp lại mấy lần.
"Được rồi, bạn anh đang ở đây."
"Bạn nào thế? Em xem xem."
Tiêu Chiến gật đầu với hắn, cách màn hình vẫy tay chào hỏi, khóe miệng cong lên một nụ cười tiêu chuẩn.
Đối diện lập tức không có tiếng gì nữa.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thoáng qua, em út nhà mình vẻ mặt kinh ngạc lại còn thẹn thùng, cô bé được cả nhà cưng chiều chỉ giỏi làm nũng, lần này lại thức tỉnh gia giáo, bỡ ngỡ dè dặt cười. "Chào anh."
"Tập trung học hành, chờ được nghỉ sẽ mang em đi chơi." Thanh âm Vương Nhất Bác trở nên nghiêm túc, "Cứ quyết vậy đi."
"Anh ơi..." Em gái kéo dài giọng ra làm nũng.
Tiêu Chiến nhíu mày.
"Tắt máy." Vương Nhất Bác ngắt cuộc gọi.
Màn hình vừa tối xuống, liền nhận được tin nhắn thoại, Vương Nhất Bác dùng đốt ngón tay ấn mở, là em gái gửi tới, "Anh cứ coi chừng!!!"
Vương Nhất Bác không tự giác cau mày, úp điện thoại xuống.
"Trông đáng yêu lắm." Tiêu Chiến không chú ý tới động tác của hắn, tay không dừng, vẫn đang đại chiến ba trăm hiệp với càng cua.
Vương Nhất Bác lau tay, không cảm xúc liếc Tiêu Chiến một cái, "Em gái tôi, mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành."
Tiêu Chiến "phốc" một tiếng phá lên cười, "Vương Nhất Bác, cậu sẽ không cho rằng tôi..."
Tiêu Chiến cười không ngừng nổi, không đợi Vương Nhất Bác nói gì, đã đứng lên chạy đi rửa tay.
Vương Nhất Bác bị anh cười đến quẫn bách, "Anh đừng cười nữa."
Hắn cũng hối hận, vì sao lại nói ra câu đó.
Lúc sau Tiêu Chiến rốt cuộc không cười nữa, chỉ dùng một loại biểu tình thú vị nhìn Vương Nhất Bác.
So với tuần trước không khác biệt lắm, rượu vang đỏ uống hết nửa chai, Vương Nhất Bác đem cất vào tủ rượu, hỏi Tiêu Chiến, "Muốn uống thêm gì nữa không?"
Tiêu Chiến không trả lời hắn.
Vương Nhất Bác đi ra, phát hiện Tiêu Chiến ngồi trên sofa, nghiêng người ngủ mất tiêu.
Ghé sát vào nhìn, hốc mắt Tiêu Chiến mơ hồ lộ ra màu xanh đen, rõ ràng là ngủ không đủ.
Trong lòng Vương Nhất Bác gợi lên cảm giác kỳ quái, như là bị vuốt mèo không nặng không nhẹ cào qua hai cái, hời hợt không đến nơi đến chốn, mang lại cảm giác dồn nén không thể gọi tên. Chờ hắn lấy lại tinh thần, hắn đã ngắm Tiêu Chiến ngủ được một hồi lâu.
Vương Nhất Bác đem chân Tiêu Chiến đặt lên sofa, tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một ngọn đèn tường tỏa sắc vàng ấm, lên lầu lấy thảm lông dê, đắp cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngủ rất say, đến 11 giờ, anh cũng không trở mình, ngực phập phồng rất khẽ, nhịp thở đều đều.
Có nên đánh thức anh ấy không.
Không gọi anh dậy, chẳng lẽ để anh ngủ trên sofa cả đêm sao. Nhưng Vương Nhất Bác không muốn đánh thức Tiêu Chiến, mèo nhỏ trên đầu quả tim thong thả nghịch ngợm tâm trạng hắn.
Tiêu Chiến tỉnh dậy trước nửa đêm.
Phòng khách mờ tối, Tiêu Chiến nhất thời quên mất mình đang ở đâu, đồng hồ đeo trên cổ tay trái hiển thị sắp qua 12 giờ đêm. Thảm lông dê mềm mại bao lấy anh, uống mấy ngụm rượu, tỉnh lại có chút khát.
Anh khẽ nhúc nhích, cánh tay vừa nâng lên, sau sofa đã truyền đến thanh âm của Vương Nhất Bác, "Tỉnh?"
"Xin lỗi nhé, tại mệt quá." Tiêu Chiến ngồi dậy.
Vương Nhất Bác ngồi bên bàn tròn ở góc phòng, màn hình laptop không quá sáng, bị hắn gập xuống.
"Muốn uống nước." Tiêu Chiến nói.
Chưa bật đèn, Tiêu Chiến híp mắt. Tiếng dép từ phòng khách kéo tới phòng bếp, lại từ phòng bếp đi ra đứng trước mặt anh. Tiêu Chiến nhận cốc nước, nhắm mắt uống hết. Ánh mắt còn khô khốc, anh buông cốc, đứng lên, "Cảm ơn, tôi phải về rồi."
"Đã trễ thế này." Vương Nhất Bác đứng sang một bên, tiếp theo hẳn là nên nói gì đó, nhưng hắn không biết phải nói gì.
"Ò." Tiêu Chiến vươn vai ngáp một cái, "Về nhà ngủ tiếp."
Ánh sáng mờ mịt, phác họa thân hình cao gầy, cần cổ thon dài của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đột nhiên có một loại dự cảm.
"Tiêu Chiến, có phải anh làm quy hoạch thiết kế không?"
Tiêu Chiến ừ một tiếng, vừa ngủ một giấc, kính áp tròng khiến mắt anh không thoải mái, cứ phải híp mắt, vẻ mặt Vương Nhất Bác anh không nhìn rõ, cũng không biết Vương Nhất Bác vì sao lại hỏi như vậy.
"Chạng vạng, anh sẽ lên sân thượng chụp ảnh đúng không?"
Tiêu Chiến bỏ qua hốc mắt khó chịu, biểu tình có chút kinh ngạc.
Vương Nhất Bác mở album ảnh trong điện thoại, lướt đến ảnh chụp bóng người kia, "Đây là anh sao?"
Ánh sáng di động chiếu lên khuôn mặt sắp tựa sát vào nhau của hai người, Tiêu Chiến cười rộ lên, "Vương Nhất Bác, cậu chụp lén tôi."
"Tôi không phải cố ý."
Màn hình điện thoại tối đi, Tiêu Chiến chọc ngón tay xuống, ánh sáng lại phát ra.
Tiêu Chiến vẫn buồn cười, lặng lẽ nhìn hoa văn gạch men trong ảnh chụp, hễ tối một cái lại bị anh chọc sáng lên.
Đêm đã khuya, nên trở về nhà.
Vừa vặn bên này lại có người hình như không có ý định để cho anh về.
Tiêu Chiến thoáng quay đầu, đem mí mắt sắp rũ xuống nâng lên, nhìn thẳng Vương Nhất Bác, "Tại sao không xóa đi?"
Vương Nhất Bác không trả lời được, hắn không nghĩ tới vấn đề này, chưa từng nghĩ tới có muốn xóa hay không.
Thấy hắn không trả lời, Tiêu Chiến lại hỏi, "Vương Nhất Bác, cậu muốn cái gì?"
Di động tắt ngóm, phòng khách chỉ còn ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tường, lông mi Tiêu Chiến khẽ run rẩy, không giống thẹn thùng hay sợ hãi.
Vương Nhất Bác vươn tay, đỡ lấy sau ót Tiêu Chiến.
Đường nét trên khuôn mặt Tiêu Chiến ẩn hiện trong bóng tối, hai tròng mắt ngân ngấn ánh nước, cánh môi mới vừa được thỏa mãn cơn khát, ướŧ áŧ no đủ.
Cùng nam nhân hôn môi, là chuyện Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ qua.
Cổ họng khô cạn, không biết xúc động từ đâu mà đến.
Trước mặt người này, hắn không có thời gian cẩn thận cân nhắc là nam hay nữ. Đầu óc Vương Nhất Bác chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất, muốn hôn anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không.
Môi Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi Tiêu Chiến, sau đó cắn nuốt tất cả hô hấp của anh.
Điện thoại bị ném sang một bên, Tiêu Chiến thuận thế quấn lấy cổ Vương Nhất Bác. Xúc cảm mềm mại ấm áp rất nhanh biến thành nóng bỏng trằn trọc mà mυ"ŧ vào, đầu mũi Vương Nhất Bác cọ tới cọ lui trên mặt Tiêu Chiến, khí nóng phảng phất qua lại, hơi thở xa lạ nóng rực làm Tiêu Chiến bắt đầu khẽ run rẩy.
Vương Nhất Bác một tay giữ gáy Tiêu Chiến, tay còn lại dùng lực ôm trụ lấy thắt lưng anh, ép sát lại người mình.
Tiêu Chiến hình như không biết hôn, đến thở cũng quên, khoang miệng bị Vương Nhất Bác chiếm đóng, rất nhanh liền bị nghẹn đỏ cả mặt, Vương Nhất Bác ôm lấy thân thể đứng không vững của anh, cánh môi hơi tách ra một chút, cắn lên môi dưới của anh.
Dưỡng khí một lần nữa trở lại l*иg ngực, Tiêu Chiến kịch liệt thở dốc, hai tay còn quấn trên cổ Vương Nhất Bác, trán tựa vào vai Vương Nhất Bác, anh mở mắt ra, trong tầm mắt là l*иg ngực rắn chắc cùng cánh tay đang đỡ lấy anh của Vương Nhất Bác, còn có khuôn ngực phập phồng khát khao dưỡng khí của chính anh.
Tiêu Chiến thở hổn hển chốc lát, đột nhiên cười thành tiếng, giữa phòng khách tĩnh lặng càng thêm vang vọng.
Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, hỏi: "Cười cái gì?"
Đuôi mắt Tiêu Chiến cũng bị mυ"ŧ đỏ, ngấn nước, lông mày khẽ nhíu lại, nhịn xuống chóp mũi chua xót, trước lúc Vương Nhất Bác kịp phát hiện, như là tập kích, cả người nhào lên, ngăn chặn khóe môi đang muốn nói chuyện của Vương Nhất Bác.
Ôm càng lúc càng chặt, Tiêu Chiến đứng không nổi nữa, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến nằm sấp trên người mình, hai chân kề sát, ôm lấy ót Tiêu Chiến tinh tế hôn môi, Tiêu Chiến nhắm tịt mắt, để mặc bầu không khí mơ hồ cuồng nhiệt nuốt chửng anh.
Bàn tay tham lam của Vương Nhất Bác lần mò vào vạt áo Tiêu Chiến, vuốt ve thắt lưng anh, lực đạo nhịn không được càng lúc càng mạnh, đυ.ng đến khối thịt ở hõm eo, cả người Tiêu Chiến liền run lên một chút, đuôi mắt nhiễm hồng tràn ra ướŧ áŧ, cổ thon gầy, cánh tay cũng không kìm được, yếu ớt bám lên vai Vương Nhất Bác.
Hôn môi dường như không đủ, Vương Nhất Bác xoa xoa thắt lưng Tiêu Chiến, bụng dưới cách một lớp quần cùng Tiêu Chiến dính sát lại một chỗ.
Trán Tiêu Chiến đổ một tầng mồ hôi mỏng mịn, má nóng lên, hai người đều hô hấp không xong. Vương Nhất Bác nương theo ánh sáng đèn tường, mải miết ngắm nhìn gương mặt Tiêu Chiến, tựa hồ xác nhận, trước mắt thực sự là một người con trai, hạ thân kề sát một chỗ nổi lên phản ứng cũng chính xác nói cho hắn biết, đây là nam nhân. Nhưng khuôn mặt này khiến hắn phải ngắm đi ngắm lại nhiều lần, ngửi được mùi da thịt của anh, lưng Vương Nhất Bác giống như bị điện giật nổi lên một tầng tê dại, từ vai và cổ chạy dọc lên da đầu.
Yết hầu Vương Nhất Bác khẽ động, ngửa đầu ngậm lấy môi Tiêu Chiến. Môi lưỡi nóng bỏng quấn vào nhau mang theo tiếng mυ"ŧ mát, hạ thân cọ xát, khóe miệng Tiêu Chiến phát ra tiếng rêи ɾỉ hàm hồ, chọc hắn ngứa ngáy.
Bàn tay nhịn không được từ thắt lưng sờ xuống dưới, Tiêu Chiến có chút từ chối, nghiêng đầu làm cho cánh môi hai người tách ra, thở gấp.
"Tôi... Ngày mai còn phải đi làm."
Làm thế nào lại phát triển đến mức này, hai người đều mang vẻ mơ hồ không tỉnh táo.
"Ừm." Vương Nhất Bác thấp giọng đáp lời anh, hôn mạnh lên trán anh một cái.
L*иg ngực Vương Nhất Bác còn dính chặt lấy anh, phập phồng theo hô hấp.
Hạ thân cũng kề sát, nóng rực không dễ bỏ qua.
"Tôi... Tôi phải về nhà." Tiêu Chiến nói.
"Ừm." Một bàn tay Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, tách ra một khoảng nhỏ, ngửa đầu ngắm gương mặt anh.
Tiêu Chiến rũ mắt nghĩ nghĩ, chân vừa mới động, liền bị môi lưỡi Vương Nhất Bác xâm nhập dây dưa.
Mồ hôi Tiêu Chiến túa ra càng nhiều, hai tai đều phiếm hồng, môi bị mυ"ŧ đến sưng đau, bả vai không nhịn được mà run rẩy, Vương Nhất Bác mới chịu buông ra, môi anh đã bị hắn mυ"ŧ đỏ ửng sưng lên, Tiêu Chiến vươn tay chạm vào một chút, xúc cảm tê dại, lớp da nóng bên ngoài đã muốn hỏng mất.
"Có thể đừng về không?" Vương Nhất Bác lật người đè lên anh.
"Không được, tôi phải về nhà tắm rửa thay quần áo." Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Còn phải tháo kính áp tròng, khó chịu lắm."
Vương Nhất Bác đem mặt chôn xuống hõm vai Tiêu Chiến, hít sâu mấy hơi, sau đó đứng dậy, kéo Tiêu Chiến lên, chỉnh lại quần áo lộn xộn trên người anh.
"Xe của tôi còn để ở công ty."
"Sáng mai tôi chở anh đi làm." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, tiễn anh đến tận cửa nhà cách vách.
Tiêu Chiến ừ một tiếng, mở cửa đi vào.
Vương Nhất Bác về đến nhà, đã không còn sớm nữa.
Hắn tắm rửa xong đi ra, đèn cách vách cũng sáng lên.
Vương Nhất Bác mở cửa sổ phòng ngủ, hương hoa quế nhè nhẹ tiến vào. Hắn cố gắng khắc chế cảm giác muốn lao sang nhà hàng xóm.
Tiêu Chiến, ngủ ngon, nhưng tôi phải ngủ thế nào đây?
Hóa ra loại chuyện tâm tình rung động này, cũng giống thời tiết mùa thu, đều không nói đạo lý.
- ----------------