Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Bjyx] One Inch Closer

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chủ nhật mưa to.

Rõ ràng đêm trước trăng mới vừa sáng trưng, sáng sớm nay trời đã thay đổi, thời tiết mùa thu lúc nào cũng chẳng nói đạo lý.

Vương Nhất Bác không có thói quen ngủ nhiều, bình thường 8 giờ rời giường, nhưng hôm nay chậm chạp chưa dậy.

Ngoài cửa sổ mơ hồ có tiếng vang, hắn thử nâng lên mí mắt nặng trĩu, tối hôm qua ngủ thật sự quá muộn, lăn qua lộn lại đến 4 giờ sáng mới thϊếp đi.

Trời thu, hừng đông đến trễ, tấm rèm dày dặn che khuất màn mưa mờ mịt, cho nên trong phòng một mảnh tối đen, hắn sờ đến điện thoại, đã là 10 giờ hơn.

Hiệu quả cách âm của tầng kính kép rất tốt, hắn kéo rèm mới biết trời mưa, đẩy ra một khe hở, tiếng mưa to ào ào cùng giọt nước nhanh chóng tiến vào, đánh lên tay hắn nổi cả da gà. Trời lạnh nhanh quá.

Gốc hoa quế ở sân cách vách bị mưa to rửa trôi đi không ít, không ngửi thấy mùi nữa, lại có điểm đáng tiếc.

Bỏ qua bữa sáng, hắn tắm rửa xong liền vào phòng sách, thẳng đến giữa trưa mới xuống lầu.

Trời mùa thu đổ mưa không lâu, chưa đến trưa thì ngừng, chỉ còn mây âm u.

Nấu cơm bày biện lên bàn xong xuôi, dì giúp việc liền rời đi. Vương Nhất Bác mở cặp l*иg giữ nhiệt, thong thả ăn cơm.

Trong sân răng rắc vài tiếng, Vương Nhất Bác buông bát cơm không có tư vị gì xuống, đẩy cửa sổ sát đất đi ra ngoài.

Vị hàng xóm kia đeo ủng đi mưa, tay áo xắn lên trên khuỷu tay, cong lưng, tay cầm cành khô vừa mới bẻ. Sân cách vách trừ bỏ gốc hoa quế, còn lại đều là thực vật mọc dại, đến mùa thu, dây leo chết héo hết cả, nhìn dáng vẻ của người nọ, tựa hồ là muốn dọn sạch một chút.

Vương Nhất Bác đi tới rào chắn bên cạnh, người nọ lập tức đứng thẳng lưng, cười cười với Vương Nhất Bác, khóe mắt hơi nheo lại, nốt ruồi nhỏ dưới môi bị thấm ướt, dưới thời tiết mưa dầm phá lệ càng trở nên rõ ràng.

"Có kéo không?" Anh hỏi.

Ngữ khí rất bình thường, mang theo chút bất đắc dĩ mềm nhũn, Vương Nhất Bác trả lời ngay tức khắc: "Tôi đi tìm xem."

Nhưng trong nhà không có đồ nghề làm vườn. Sân của chú Triệu định kỳ có nhân công đến tu bổ, quả thật không có đồ người nọ cần.

Vương Nhất Bác vào gian nhỏ để đổi giày ở gần cửa tìm được một thùng dụng cụ, bên trong có cây kéo khá lớn, hắn đứng cách rào chắn hỏi, "Anh xem cái này được không?"

"Cám ơn." Hàng xóm nhận lấy dùng thử, có thể cắt được, nhưng không phải loại kéo chuyên biệt cho công việc làm vườn, sử dụng có chút mất sức.

"Cần tôi giúp không?" Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn chốc lát.

Động tác trên tay hàng xóm không dừng, đầu hơi cúi, Vương Nhất Bác nhìn đến hai cái má phồng lên của hàng xóm, tựa hồ đang cười.

"Cười cái gì?" Vương Nhất Bác tò mò.

"Không, cái này tôi mới dọn không lâu." Hàng xóm lại ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt dịu dàng, "Hỏi tôi một câu như vậy, lúc trước vẫn là một ông lão."

Vương Nhất Bác cũng cười, hiện tại người trẻ giống như hắn quả thật rất hiếm, mọi người đều không muốn làm chung, chỉ mỗi ông lão hàng xóm là nhiệt tình hỏi xem có cần hỗ trợ hay không.

"Lúc trước tôi cứ nghĩ nhà anh không có ai ở." Vương Nhất Bác chưa chịu đi.

"Tôi cũng nghĩ nhà cậu không có người."

"Tôi vừa dọn đến được một tháng."

Di động ở phòng khách vang lên, Vương Nhất Bác xoay người đi vào, hai phút sau đi ra, nói: "Tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh." Sau đó xuyên qua phòng khách, đi tới cổng bên kia.

Tiêu Chiến đứng thẳng lưng, nhìn Vương Nhất Bác đi từ hoa viên bên kia tiểu khu ra ngoài, thầm nghĩ, hắn không nhất thiết phải nói với anh hắn đi đâu làm gì.

Sân cỏ dại tới mùa thu héo vàng một mảnh, anh tính đem cành khô cùng một ít cỏ nhổ ra sạch, cây cỏ không cần người quản, nó có thể tự sinh tự diệt.

Trời vẫn âm u chưa sáng hẳn, đèn chùm được treo tùy tiện trên trần nhà phòng khách, ngọn đèn mờ nhạt, càng thêm vẻ trống trải, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn đến cánh cổng đen kịt ở phía cuối. Này tính là có người ở không?

Gốc hoa quế trầm mặc đứng yên, hơi nước chậm rãi khô đi, mùi hương tỏa ra. Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn ngọn cây, làm sao đã cao thế kia rồi? Anh nhớ rõ năm anh mới vừa lên lớp 7 đang là mùa thu, cây lúc đó mới trồng, còn thực gầy yếu, thân cây so với anh chỉ cao hơn chút chút, người kia cùng anh trồng cây, ngón tay bụ bẫm dính đầy bùn đất nhéo má Tiêu Chiến, nói với anh của năm 12 tuổi, "Sinh nhật vui vẻ."

Hai năm trước, gốc cây bị nhổ lên, chuyển qua sân này. Một gốc cây chừng 20 năm tuổi, thời điểm đào ra, rễ cây thô to vô cùng, lúc nâng lên phải chặt đứt không ít râu ria, công nhân khuân vác tám nhảm với nhau, cây lớn như vậy, vì cái gì phải chuyển? Không chắc đã sống được đâu.

Tiêu Chiến cũng biết, có lẽ là sống không được. Nếu đã chết, vậy thì cứ chết đi.

Cây cối kiên cường hơn con người, không chỉ sống được, mà còn sống rất tốt, một năm nở hoa một lần.

Hàng xóm của anh rất nhanh trở lại chiếc sân xinh đẹp ở cách vách, xen ngang sự thảng thốt của Tiêu Chiến.

"Tối nay qua đây ăn cua không?" Hàng xóm còn đẹp hơn cái sân hỏi anh.

"Cua gì?" (Dạ cua vợ)

Vị hàng xóm đẹp trai này diện mạo có chút lạnh lùng, làn da trắng nõn, mặc áo lông đen, thoạt nhìn cả người lông xù vô cùng ấm áp, đứng trên hoa viên được tu bổ ngay ngắn, cho dù là mùa thu, bên trong hoa viên cũng có hoa tươi. So với cỏ mọc thành bụi của anh bên này, hoàn toàn là hơi thở khác biệt.

"Mẹ tôi mới gửi tới, 16 con, một mình tôi phải ăn tới khi nào? Nhiều lắm, anh ăn giúp tôi nhé." Hàng xóm đẹp trai thực tự nhiên đưa cho anh bình nước giữ nhiệt.

Tiêu Chiến nhận lấy mở ra, uống xong một ngụm, nhiệt độ vừa phải, hơi hơi nóng, dòng nước ấm theo khoang miệng lan tràn đến cổ họng, ngay sau đó cả dạ dày cũng ấm lên.

Anh híp mắt, ngọn đèn ở phòng khách nhà cách vách hình như cũng sáng hơn bên này, vì cái gì đồ vật bên đó nhìn sơ qua đều ấm áp như vậy? Hoa viên, phòng khách, áo lông hắn mặc trên người, đều như nhau.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn phòng khách trống trải của nhà mình, đột nhiên cảm thấy cái sân này lạnh lẽo không chịu nổi.

Con người không thể cự tuyệt những thứ ấm áp, nhất là độ ấm bất thình lình giáng xuống mùa thu.

"Được, cảm ơn." Tiêu Chiến nắm nửa bình nước trong tay, "Tôi ở chỗ này làm xong liền qua."

Vương Nhất Bác chú ý tới động tác của anh, "Anh lạnh không?"

Mưa to một trận, mặt đất còn chưa khô, cây cỏ đọng nước, Tiêu Chiến đứng trên bùn đất xơ cứng, không động đậy, gió nhẹ thổi đến khiến anh sởn gai ốc.

"Vẫn ổn." Tiêu Chiến đáp lời hắn, cúi lưng đối phó với mớ dây leo.

"Tôi đi qua giúp anh." Vương Nhất Bác đang muốn bước sang.

"Không cần!" Tiêu Chiến kêu hắn, "Rất nhanh thôi."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, có lẽ hàng xóm không mấy hoan nghênh hắn tiến vào lãnh địa riêng tư của mình lắm, hơi mạo phạm rồi.

"Cậu không có ủng đi mưa, tôi làm chút nữa thôi, không mất bao nhiêu thời gian, cậu qua đây ướt hết quần áo uổng công lắm." Tiêu Chiến giải thích.

''Tôi đem cua ra rửa trước." Quả thật không có ủng đi mưa, không dùng được, cho nên Vương Nhất Bác liền chuyển đề tài.

Vương Nhất Bác gọi điện cho dì bảo mẫu nói buổi tối không cần đến nấu cơm, mở thùng, đem cua để vào bồn nước trong phòng bếp, mở tủ lạnh ngắm nghía xem có cái gì ăn được.

Hắn lôi ra mấy khối đuôi bò tươi rói, đại khái là dì chuẩn bị chế biến đi.

"Tôi không quá giỏi nấu cơm, anh có biết làm đuôi bò không?" Vương Nhất Bác đi ra sân hỏi hàng xóm.

Tiêu Chiến buồn cười, mời người ta sang ăn cơm, chính mình lại không biết làm, "Cậu cứ ngâm vào nước lạnh, lát nữa tôi qua nấu."

"Ò." Vương Nhất Bác ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Rửa cua có biết không?" Tiêu Chiến hỏi, " Dùng bàn chải chà sạch vỏ cua, nhất là phần bụng."

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn nghe ra được vị hàng xóm này đang chê cười hắn, vâng lời đi vào rửa cua.

Cua rửa xong rồi, Tiêu Chiến mới kéo đám cành khô ra ngoài.

"Anh cứ để yên đó, lát nữa tôi gọi người đến mang đi." Vương Nhất Bác nói.

"Được, tôi lên nhà tắm cái đã." Tiêu Chiến nhìn quần áo chính mình, tuy rằng mang ủng đi mưa, cũng ướt đến đầu gối.

Thời điểm Tiêu Chiến gõ cửa, Vương Nhất Bác vừa mới đun xong trà gừng ăn kèm với cua.

Tiêu Chiến đổi sang áo len màu nâu nhạt, tóc mềm mại rủ xuống, sau ót còn chưa khô.

Đổi dép lê đi vào phòng bếp, "Nhiều như vậy". Hơn mười con cua nằm trong bồn, thả bong bóng. "Ăn không hết, hấp mấy con là đủ rồi."

Anh chỉ huy Vương Nhất Bác mang chỗ cua còn lại cất vào hộp để trong tủ lạnh, luộc qua đuôi bò để loại bỏ máu loãng, rửa sạch thả vào nồi, cho thêm đại hồi, quế, hương diệp, hành cùng gừng cắt khúc vào hầm chung.

Khoai tây, cà rốt, hành tây đều không thiếu, có thể làm đuôi bò sốt vang.

"Cậu đúng là cái gì cũng có ha." Đồ gia vị đầy đủ mọi thứ, hương liệu cũng không trượt cái nào.

"Ờ." Vương Nhất Bác cầm chén đưa qua, "Uống trà gừng trước đi."

Tiêu Chiến nhận lấy, chậm rãi uống hết nửa chén.

Ánh đèn phòng bếp sáng rõ, trà gừng màu vàng nhạt lắc lư dao động trong chiếc chén sứ trắng.

Đuôi bò phải hầm thật lâu, Tiêu Chiến áng chừng đổ thêm ít nước, vặn nhỏ lửa xuống.

Thời gian còn sớm, chính là thời tiết cho phép, đèn trong nhà lại sáng, trời bên ngoài càng thêm tối sầm.

Tiêu Chiến ngồi lên sofa phòng khách, nhìn bày trí trong nhà. Đèn ở đây thực sự không tồi, sắc thái cũng vô cùng ấm áp, chỉ là hoa văn chạm trổ Âu hóa quá nhiều, rèm cửa cũng cường điệu, không nghĩ tới hàng xóm đẹp trai lại thích phong cách như vậy, không giống với diện mạo băng khiết lạnh lùng của chính chủ lắm. Tùy ý đánh giá cách thường thức của người khác là không đúng, cho nên anh không nói gì cả.

Dọn sân xong có hơi mệt, sofa thật ra cực kì thoải mái, Tiêu Chiến tựa vào một góc. Vương Nhất Bác lấy chén rót thêm trà gừng cho anh, anh dùng hai tay ủ ấm, nhiệt độ theo lòng bàn tay truyền tới, vừa rồi uống được nửa chén, cả người ấm hơn nhiều, cứ như vậy ôm cái chén tựa vào một góc sofa, thoải mái quá đi.

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, "Anh nếu muốn ngồi khoanh chân, không cần câu nệ, nơi này đâu có người khác."

Bọn họ chẳng qua mới quen nhau ngắn ngủi hai ba tiếng đồng hồ, lại một chút cũng không cảm thấy xa lạ.

Tiêu Chiến ngượng ngùng đứng dậy, vị hàng xóm này đến tên anh còn chưa biết đâu, đã muốn ngồi khoanh chân lên sofa nhà người ta rồi, còn bị người ta nhìn ra nữa.

"Tôi tên Tiêu Chiến." Rốt cuộc vẫn không dám thả lỏng đến mức độ đó, ngồi đoan chính chút, báo tên họ với người ta.

"Vương Nhất Bác."

"Năm nay trời lạnh sớm quá." Tiêu Chiến thì thào, lầm bà lầm bầm mãi, "Không có mùa thu, chỉ có mùa đông với mùa hè."

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác đáp lại anh.

Tiêu Chiến cầm chén trà gừng, uống từng ngụm nhỏ.

"Máy ảnh của cậu, tôi có thể xem qua không?" Anh chỉ vào chiếc máy ảnh trên bàn trà.

Vương Nhất Bác tháo nắp ống kính, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, chỉ cho anh thao tác bấm phím, sau đó đưa máy ảnh qua, thuận tay cầm lấy chén trà Tiêu Chiến đã uống vơi non nửa.

Tiêu Chiến hướng máy ảnh ra cửa sổ sát đất nháy thử hai phát, ống kính liền chuyển qua mặt Vương Nhất Bác, bấm nút chụp để lấy nét, nhưng khoảng quách quá gần không thể lấy rõ được, chỉ ghi lại sườn mặt mơ hồ của hắn, Tiêu Chiến bước tới bên cửa sổ sát đất, chụp sân, quay đầu xem ảnh, "Không tồi, ống kính đơn bên trong xem như có cả nhan trị lẫn tính năng đa dạng."

"Anh thích?"

"Ưʍ." Tiêu Chiến thuận miệng trả lời.

"Vậy anh giữ lấy mà chơi."

Tiêu Chiến cầm máy ảnh Fuji XT3, xoay người nhìn hắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ liền thấy buồn cười, "Được, chơi xong sẽ trả cậu."

Phòng bếp truyền đến mùi đuôi bò hầm.

Đặt máy ảnh xuống lại bàn trà, Tiêu Chiến rửa sạch đồ ăn kèm cắt thành từng khối, đun chảy một miếng bơ, cho hành tây cà rốt và khoai tây vào xào trước, vớt phần đuôi bò đã chín mềm ra, cho vào nồi gang tráng men. "Vương Nhất Bác, rượu đâu?"

Vương Nhất Bác ở tủ rượu bên ngoài lấy bừa một chai đưa qua, "Này được không?"

Tiêu Chiến hỏi hắn, "Hình như là rượu quý, có thể chọn loại bình thường chút được không?"

"Anh tới chọn một chai đi?"

Tiêu Chiến ngây người nhìn tủ rượu trong suốt chốc lát, lấy ra một chai không nhãn.

Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, cừ thật, đúng biết chọn luôn, rượu lấy thẳng từ nhà máy, đương nhiên không có nhãn. Này lấy ra nấu với đuôi bò thì quá đáng tiếc rồi, hắn âm thầm ghi nhớ niên kỉ của chai rượu, sau này sẽ mua đền cho chú Triệu.

Đổ rượu vang đỏ vào nồi, đậy nắp.

"Có thể hấp cua rồi." Tiêu Chiến ra khỏi phòng bếp, nhường lại cho Vương Nhất Bác.

8 con cua, hấp với rượu gạo vàng. Mở nắp nồi bò bỏ thêm gia vị, mùi thịt mềm ngon miệng, vị cay thơm của hạt tiêu xoa dịu cái se lạnh ngày mưa lớn.

Buổi sáng Tiêu Chiến ăn chút bánh mì, đã quá giờ trưa, bụng đói mèm, canh đuôi bò chan cơm trắng, ăn hết mới chậm rãi bóc cua.

Bữa tối ăn trong một giờ, nào thì hàn huyên, nói đủ thứ chuyện lại chẳng rõ là đối phương đang nói gì. Thẳng đến khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác mới nhớ tới, ngay cả Tiêu Chiến bao nhiêu tuổi hắn cũng không biết.

Cơm nước xong, Vương Nhất Bác giải thích rằng dì bảo mẫu sẽ đến cất dọn, Tiêu Chiến mới ngừng lại. Anh rửa tay, nói với Vương Nhất Bác, "Cảm ơn."

Anh vốn nghĩ hôm nay rửa xong cái sân, sẽ ra bên ngoài ăn qua loa một bữa, sau đó quay trở về gian phòng nhỏ đầy gió lạnh của mình.

"Không cần khách khí."

Vương Nhất Bác nghiêng người giơ tay, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến đang cầm khăn lau tay, vì vậy Vương Nhất Bác rút một tờ giấy, ở khóe miệng Tiêu Chiến lau một chút, đưa cho anh xem, "Gạch cua, lau không sạch."

Tiêu Chiến cười cười, "Cảm ơn."

Lúc cười chân mày anh giãn ra, thần thái tự nhiên, xinh đẹp tựa như đóa phù dung đúng mùa nở rộ trong hoa viên của Vương Nhất Bác.

"Đừng nhúc nhích." Vương Nhất Bác nói. Hắn miết giấy lau, dùng sức cọ lên khóe môi Tiêu Chiến.

"Bị dính rồi, có muốn rửa một chút không?" Giọng Vương Nhất Bác đè xuống rất thấp.

Hầu kết chuyển động lên xuống theo tần suất lời nói của Vương Nhất Bác. Hơi thở nóng rực phả vào cằm cùng cổ Tiêu Chiến, anh không ngăn lại.

Nói là nói như vậy, Vương Nhất Bác cũng đâu chịu tránh ra, nhìn chằm chằm khóe môi khẽ hé mở, khí lực trên tay càng lớn.

Tiêu Chiến cứ đứng như vậy mặc hắn chà xát, khóe môi cùng nốt ruồi nhỏ bên dưới đều bị cọ đến đỏ bừng.

"Sạch chưa?" Tiêu Chiến hỏi.

"Rồi." Vương Nhất Bác thu hồi cánh tay, ánh mắt vẫn không dời đi.

Tiêu Chiến mím môi, đầu lưỡi hồng nhạt mang theo ánh nước vươn ra thăm dò thử, liếʍ khóe môi một chút, lại rụt vào.

Vương Nhất Bác còn đang chắn trước người Tiêu Chiến, tựa hồ không có ý muốn để anh đi ra ngoài.

Tiêu Chiến dùng khăn tay lau lau khóe miệng, cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ, "Tôi phải về rồi."

Vương Nhất Bác nhích qua một bên, Tiêu Chiến cầm theo máy ảnh trên bàn trà, "Cảm ơn nhé, mấy hôm nữa sẽ trả cậu."

Ở ngay cách vách, không cần thiết phải tiễn, Vương Nhất Bác gọi anh, "Tiêu Chiến."

"Hả?" Tiêu Chiến đứng ở cửa, quay đầu nhìn hắn.

Vương Nhất Bác quơ quơ điện thoại, "Không có phương thức liên hệ, trả thế nào?"

Tiêu Chiến "à" một tiếng như bừng tỉnh ngộ, thêm wechat của hắn, cười hì hì, "Tôi quên mất, đi nha."

Vương Nhất Bác nhìn phòng bếp cùng nhà ăn bị hai người biến thành đống hỗn độn, tắt đèn, bấm thang máy tới tầng 3, đi cầu thang bộ lên sân thượng.

Nhưng đèn cách vách không hề sáng lên.

Tiêu Chiến ra khỏi nhà Vương Nhất Bác, đi theo hướng trái ngược. Ý cười trên mặt liền biến mất, khôi phục vẻ lãnh đạm mệt mỏi, bắt một chiếc taxi, nhanh chóng biến mất trong cơn gió rét lạnh của đêm cuối thu.

- ------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »