Lần thứ hai đặt chân đến thành phố của anh, em rất vui vì đã đường hoàng có được anh. Hôm nay là tết Đoan Ngọ, hai người thức dậy từ sáng sớm.
Tiêu Chiến chỉ đánh răng rửa mặt đơn giản, xong xuôi liền bắt đầu thu xếp hành lý, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, Vương Nhất Bác vẫn đang lề mề trong phòng ngủ.
Tiêu Chiến lấy hơi định bụng bước vào sẽ dạy dỗ cho một trận rồi.
"Này, em đang làm gì thế... Khụ khụ... Vương Nhất Bác! Em bày trò mèo gì vậy hả?"
Lúc này chàng trai nọ đang đứng trước gương ngắm nghía bản thân từ trên xuống dưới, không biết lấy đâu ra một bộ Âu phục trang trọng, trên cổ áo sơ mi trắng còn thắt thêm một cái nơ lớn, đầu tóc chải chuốt vuốt keo bóng bẩy, trên người chắc phải xịt cỡ hai lọ nước hoa, đứng cách xa mười mét cũng bị hun cho tối tăm mặt mày.
Hắn vô cùng đắc ý pose một dáng, toe toét cười để lộ hai hàm răng trắng sáng.
"Anh Chiến, trông em có đẹp trai không?"
Tiêu Chiến trợn mắt.
"Đẹp cái đầu em ấy! Em ăn mặc như này định đi thảm đỏ hả?"
Hắn hiên ngang chỉnh lại vạt áo.
"Đây là lần đầu tiên đến thăm bác trai bác gái cơ mà, em muốn thể hiện mình chững chạc vững vàng một tí, nhỡ đâu hai bác chê em nhỏ tuổi quá không chịu cho anh kết hôn với em thì biết làm sao!"
Tiêu Chiến tủm tỉm dựa vào khung cửa.
"Nhưng mà em mặc kiểu này đi gặp ba mẹ anh, không sợ họ xem em như tên buôn người đem bán anh đi mất à?"
Chàng trai như bị tạt gáo nước lạnh.
"Vậy phải làm sao đây, hay là em đi mượn ba em một bộ quần áo? Như thế thì vừa chững chạc vừa vững chãi hơn đúng không?"
Tiêu Chiến đá vào mông hắn một cái.
"Đừng có xàm nữa! Bình thường mặc thế nào thì cứ thế ấy! Mau đi tắm đi, anh lấy đồ cho em!"
Mặc lên một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, vò rối mái tóc ngắn bồng bềnh, Tiêu Chiến mới thở phào một hơi.
"Được rồi, coi như trở về là Nhất Bác của anh rồi đó, lên đường!"
Xuống khỏi cao tốc, bàn tay cầm vô lăng của Vương Nhất Bác đã bắt đầu run lên rồi, Tiêu Chiến cười đến gập cả bụng.
"Anh bảo này, tham gia thi đấu cũng chưa thấy em căng thẳng như vậy bao giờ, chỉ gặp ba mẹ anh thôi mà, xem em sợ chưa kìa!"
Chàng trai xấu hổ bĩu môi, thật tình dễ thương muốn chết, Tiêu Chiến tức khắc mềm lòng.
"Được rồi được rồi, xuống xe đi, để anh lái."
Đứng trước cửa nhà soi gương lại ba lần, hít thở sâu mấy hơi, cuối cùng Vương Nhất Bác mới gom hết dũng khí gõ cửa, một người phụ nữ mặt mũi rất hiền từ chạy ra tiếp đón.
"Đợi mãi cũng về rồi, ban nãy ba con còn bảo mẹ gọi điện thoại hỏi xem hai đứa đến đâu rồi, đây chính là Nhất Bác nhỉ, con trai tuấn tú quá! Sao lại xách theo nhiều đồ thế này, Tiểu Tán con cũng thật là! Không quan tâm gì hết, để người ta xách nhiều đồ như vậy, vô lý quá..."
Tiêu Chiến bất lực cắt ngang lời mẹ nói.
"Mẹ à, tốt xấu gì cũng cho bọn con vào nhà trước rồi hẵng dạy dỗ con được không!"
"Ôi trời! Con xem đi mẹ hồ đồ luôn rồi! Mau vào đi vào đi con!"
Ba Tiêu đang loay hoay bận rộn trong bếp còn chưa kịp buông cái sạn xuống đã vội chạy ra đón.
Vương Nhất Bác đứng thẳng tắp, kính cẩn nghiêng mình cúi chào.
"Thưa bác trai bác gái ạ, con, con là Vương Nhất Bác."
Nghe hắn nói lắp, Tiêu Chiến suýt phì cười thành tiếng.
"Tốt, tốt! Cứ nghe Tiểu Tán nhắc con suốt, hôm nay gặp được người thật rồi, khôi ngô tuấn tú lắm! Tiểu Tán à, kỹ năng chụp ảnh của con kém quá, Nhất Bác đẹp hơn trong ảnh nhiều!"
Nghệ thuật gia nào đó bị nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp không được vui lắm, làm mình làm mẩy đi chơi với Kiên Quả, để lại một mình Vương Nhất Bác đứng ngớ người tại chỗ.
"À! Đúng rồi! Bác trai, đây là máy mát xa ba con tặng cho bác, cố ý dặn con đem tới đây, còn có chút sản phẩm dinh dưỡng anh hai con chuẩn bị để tặng cho bác gái, với cả vài món đặc sản chỗ chúng con nữa ạ, không biết hai bác thích ăn gì, nên mỗi thứ mua một ít..."
Mẹ Tiêu vội xua tay.
"Không cần tốn kém vậy đâu, nhà bác ăn uống đạm bạc, không quen dùng những thứ này, các con bình yên sống qua ngày, hai đứa hạnh phúc thì bác với ba nó cũng vui lây rồi."
Vương Nhất Bác lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc.
"Bác trai bác gái, con biết anh Chiến rất có hiếu, nguyện vọng lớn nhất của anh ấy chính là mong hai bác được khỏe mạnh an vui, nên con cũng muốn hiếu thảo với hai bác, đây là tấm lòng của con, hai bác tuyệt đối đừng từ chối ạ."
Nhìn thấy hốc mắt mẹ đỏ hoe, Tiêu Chiến vội ôm lấy bà.
"Con đói quá à, mẹ xem xem ba nấu đồ ăn xong chưa mẹ?"
Sau đó quay đầu ghé vào tai chàng trai nhẹ giọng nói.
"Miệng ngọt phết!"
Vương Nhất Bác trộm hôn lên má anh.
"Lời thật lòng đó."
"Nhất Bác ăn đi con, nếm thử món cá ba nó làm, Tiểu Tán thích món này nhất đó, còn thịt khô là tự tay bác làm, còn cả bánh ú này nữa, gói riêng cho con đấy, thích ngọt hay thích mặn nào? Bác bóc cho một cái..."
...
Đêm đã khuya, Tiêu Chiến nằm trên giường lướt Weibo, nhìn Vương Nhất Bác cứ đi qua đi lại trước mặt thật sự rất buồn cười.
"Này! Ăn không nổi thì đừng cố chứ, để bây giờ lại khó tiêu!"
"Vậy sao được? Hức~" Vương Nhất Bác xoa cái bụng căng tròn, "Đó là do bác gái chính tay gắp cho em, không thể để thừa dù chỉ một miếng."
Tiêu Chiến rũ mắt, anh biết, có lẽ hôm nay lớn ngần này rồi, mới lần đầu tiên có người lớn trong nhà gắp đồ ăn cho hắn, tình thương như thế, hắn không nỡ lãng phí chút nào.
Anh vỗ nhẹ lên chỗ giường trống bên cạnh.
"Qua đây nào, cún con!"
"Tuân lệnh! Anh Chiến có gì sai bảo?"
Tiêu Chiến ôm lấy eo hắn, nhè nhẹ vuốt ve.
"Có muốn đổi sang cách thức vận động khác kịch liệt hơn không?"
Chàng trai tròn mắt.
"Anh nói thật hả? Phòng ngủ nhà anh cách âm tốt không?"
Tiêu Chiến cười gian.
"Em có thể chặn miệng anh mà."
Chàng trai giật mạnh tấm chăn trùm lên cả hai người.
"Ái, Vương Nhất Bác em nhẹ chút đi!"
"Còn điều gì muốn nói không? Nói nhanh đi! Lát nữa là anh không có cơ hội nói đâu!"
"Còn một câu!"
"Câu gì?"
"Cún con của anh, Đoan Ngọ an khang!"