- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- [Bjyx] Nếu Tiêu Chiến Xuyên Không Đến 5 Năm Sau
- Chương 16: PN 1.1: Say rượu
[Bjyx] Nếu Tiêu Chiến Xuyên Không Đến 5 Năm Sau
Chương 16: PN 1.1: Say rượu
Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của Vương Nhất Bác, cũng là năm thứ 3 cậu và Tiêu Chiến chia tay.
Giống như năm 21 tuổi, cậu đón sinh nhật ở đoàn phim, vô cùng náo nhiệt. Sau khi kết thúc công việc nhân viên công tác của đoàn phim nhiệt tình tổ chức sinh nhật cho cậu. Đồng hồ điểm 0 giờ là lúc nhân viên cùng nhau nâng ly chúc mừng.
Khác biệt chính là bây giờ không còn một người tên Tiêu Chiến đếm ngược chờ đến lúc 0 giờ mà hô to "Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ!!!" nữa, người đã nghiêm túc bảo muốn là người đầu tiên chúc sinh nhật cậu, cũng là người khiến tim Vương Nhất Bác loạn nhịp.
Vì là tiệc sinh nhật nên cậu đã uống khá nhiều, hoặc có lẽ là cậu cố ý...
Mới đầu không ai phát hiện rằng cậu đã say, đến tận khi có người hỏi Vương Nhất Bác đã ước gì, cậu nói:
- Không ước, ước cũng vô dụng, tôi ước liên tục 2 năm rồi nhưng chẳng thấy gì cả.
Lúc này mọi người vẫn không phát hiện Vương Nhất Bác đang cực kì không giống thường ngày, có nhân viên trêu rằng:
- Vương lão sư ước gì thế? Khó thực hiện lắm hả? Không phải muốn trở thành người giàu nhất thế giới đó chứ?
Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu, cậu không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn vào bánh sinh nhật ngẩn người, không biết đang nghĩ gì. Không khí thoáng cái trầm hẳn, lúc mọi người còn tưởng Vương Nhất Bác không trả lời thì cậu lại đột nhiên cầm lấy chén rượu uống cạn, sau đó nghiêm túc nói:
- Tôi ước thổi xong ngọn nến này, khi mở mắt ra sẽ thấy được Tiêu Chiến.
Sinh nhật năm 24 tuổi của Vương Nhất Bác, khi thổi nến xong Tiêu Chiến không xuất hiện.
Sinh nhật năm 25 tuổi của Vương Nhất Bác, khi thổi nến xong Tiêu Chiến cũng vẫn không xuất hiện.
Vương Nhất Bác vừa dứt lời không khí liền trở lên gượng gạo vô cùng, lúc này mọi người mới ý thức được có lẽ Vương Nhất Bác đã uống nhiều rồi, họ không biết tiếp lời cậu thế nào.
Một lát sau mọi người thống nhất tranh thủ thời gian dìu cậu về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng rượu đã lên men, Vương Nhất Bác chết sống không chịu đi, ai kéo cũng không được, luôn mồm ồn ào:
- Sinh nhật của tôi còn chưa qua mà, điều ước còn chưa được thực hiện, tại sao lại kéo tôi về, tôi không về!
Mọi người cũng không còn cách nào khác, đột nhiên có người nói với Vương Nhất Bác:
- Tiêu Chiến đang ở khách sạn chờ cậu đó, cậu mau về đi!
Vương Nhất Bác vừa nghe thấy thế hai mắt lập tức vụt sáng, nhưng sau đó lại ảm đạm đi, cậu tức giận nói:
- Đừng hòng gạt tôi, tôi không có say đâu! Anh ấy căn bản không hề muốn gặp tôi! Sao lại ở khách sạn đợi tôi được!
Mọt người lại trầm mặc lần nữa, trong những người có mặt không nhiều thì ít cũng đều có nghe qua việc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chia tay.
Thật lâu sau, Vương Nhất Bác dường như không chịu nổi nữa, cậu không ngừng rót rượu uống, mọi người cũng bó tay không hết cách. Lúc này một diễn viên nam trong đoàn phim đề nghị nói:
- Nghe nói hôm nay Tiêu Chiến cũng có hoạt động ở Thượng Hải, ai có điện thoại của anh ấy không? Thử hỏi xem anh ấy có thể đến đây một lúc không?
Một nam diễn viên khác trong đoàn nói:
- Đợt trước tôi có hợp tác với anh ấy, cũng may có xin số, để tôi thử gọi xem.
Mọi người nhốn nháo đồng ý, toàn bộ đem hy vọng gửi gắm vào cuộc gọi này.
Nam diễn viên gọi thật lâu cũng không thấy ai bắt máy, lúc mọi người thất vọng quay đi thì đột nhiên có người nhấc máy nghe, đầu bên kia truyền đến thanh âm của Tiêu Chiến:
- XX, có chuyện gì hả? Sao lại gọi điện thoại cho tôi thế?
Khi mới thông điện thoại nam diễn viên kia còn hơi lo sợ, vốn cậu với Tiêu Chiến cũng không thân cho lắm, hơn nữa bây giờ còn có chút chột dạ, cậu ngắc ngứ giải thích:
- Thì... là... hôm nay là sinh nhật của Vương Nhất Bác, cậu ấy có uống hơi nhiều, sau đó liền ngồi ở đây không chịu đi, ai nói cũng không nghe, hơn nữa cậu ấy cứ liên tục gọi tên anh... Tôi chỉ là muốn hỏi anh có thể đến đón cậu ấy không? Anh nói chắc chắn cậu ấy sẽ nghe.
- Em ấy... vẫn ổn chứ? Tôi...
Tiêu Chiến còn chưa kịp nói đã bị ngắt lời
- Bọn tôi ở xxxx chờ anh nhé, anh mau tới đi nếu không Vương Nhất Bác sẽ không chịu đi đâu!
Diễn viên khác trong đoàn lập tức cướp điện thoại nhanh nhảu nói xong liền tắt máy, hoàn toàn không cho Tiêu Chiến cơ hội từ chối.
Thật ra Tiêu Chiến còn đang không biết làm sao, anh đã chia tay với Vương Nhất Bác 3 năm rồi, bây giờ anh lại dùng thân phận gì để đến đón cậu đây? Bạn bè? Bạn trai cũ? Nhưng anh không đi thì đêm nay đừng hỏng ngủ, cả đêm anh sẽ chỉ lo lắng không biết Vương Nhất Bác có về khách sạn an toàn không mà thôi.
Trải qua một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng Tiêu Chiến đành thở dài, anh tự nhủ rằng mình chỉ đến đó nhìn một cái, nhìn thấy Vương Nhất Bác an toàn về rồi anh lập tức đi ngay!
Không đến nửa giờ sau Tiêu Chiến đã chạy đến đoàn phim rồi, vừa vào đã thấy mọi người nhìn anh như nhìn cứu tinh khiến anh vô cùng xấu hổ!
- Cuối cùng anh cũng tới rồi Tiêu Chiến!!! Vương Nhất Bác ngồi ở kia kìa! Anh nhanh đi khuyên cậu ấy đi!
Nam diễn viên gọi điện thoại cho Tiêu Chiến kích động chỉ vào Vương Nhất Bác.
Theo hướng nam diễn viên chỉ, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang dùng hai tay nâng cằm yên tĩnh ngồi một chỗ, không quậy không phá, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, thoạt nhìn rất ngoan, khiến người khác chỉ muốn xoa đầu cậu mãi thôi.
Tiêu Chiến còn chưa kịp qua thì đã có người nói với Vương Nhất Bác:
- Nhất Bác! Tiêu Chiến đến rồi! Cậu mau về cùng anh ấy đi!
Người vừa mới còn ngoan ngoãn ngồi nghe xong lời này lập tức nổi cáu, cậu ủy khuất quát:
- Đừng có lừa tôi nữa, tôi sẽ giận thật đó! Đã nói là anh ấy không muốn gặp tôi rồi! Đến nhìn thấy tôi anh ấy còn không muốn nhìn!
Trong lòng Tiêu Chiến đau xót cực kỳ, lâu lắm rồi anh không tỉ mỉ ngắm gương mặt cậu, lần trước nhìn thấy cậu là ở trong một bữa tiệc, lúc đó anh có cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác nhưng đã cố tình giả vở không phát hiện ra.
Đợi Vương Nhất Bác quay đi chỗ khác anh mới cẩn thận quay đầu nghiêng mắt nhìn cậu, vậy mà suýt nữa đã bị Vương Nhất Bác phát hiện, cậu tựa như có cảm ứng lập tức quay đầu lại, chút nữa thì bắt được ánh mắt của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị dọa sợ không dám nhìn cậu nữa, ngay cả lén nhìn cũng không dám, toàn bộ bữa tiệc chỉ nhìn thẳng phía trước.
- Sinh nhật vui vẻ Vương Nhất Bác!
Tiêu Chiến cũng không kêu Vương Nhất Bác phải về khách sạn, anh chỉ đứng cách cậu vài bước nói ra câu nói mỗi năm anh đều muốn gửi tới Vương Nhất Bác.
Vừa nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến Vương Nhất Bác liền quay đầu lại, như kẻ ngốc nhìn chằm chằm vào anh, nhìn hồi lâu mới vỗ vỗ mặt mình lầm bầm:
- Chắc mình uống nhiều quá thật, xuất hiện ảo giác rồi này!
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu Tiêu Chiến có chút dở khóc dở cười, anh tiến lên trước xoa đầu Vương Nhất Bác, ôn nhu dỗ:
- Nhất Bác để trợ lý đưa em về nghỉ ngơi trước nhé? Muộn lắm rồi, mọi người cũng muốn về nghỉ rồi!
Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, nghe lời vô cùng, cậu lập tức ngoan ngoãn đồng ý:
- Vâng!!
Dáng vẻ này khác hoàn toàn với dáng vẻ ngoan cố ai kêu đi cũng không thèm nghe vừa rồi, quả thực như hai người khác nhau, khiến ai thấy đều phải kinh ngạc há hốc mồm.
Ngoài miệng Vương Nhất Bác bảo vâng, nhưng cậu vẫn cứ ngồi im đó không chịu đứng dậy, Tiêu Chiến bất đắc dĩ hỏi:
- Em uống bao nhiêu thế hả, còn đứng lên được không?
Nói xong lại lấy tay đυ.ng đυ.ng hai má đỏ rực của cậu, thật nóng.
Cảm nhận được đôi tay lành lạnh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giống như vừa tỉnh mộng, thoáng một phát liền đứng lên khiến mọi người giật nảy mình.
- Tiêu Chiến sao tay anh lạnh thế? Có phải anh thấy lạnh không? Em bảo trợ lý cầm áo khoác của em cho anh nhé?
Vương Nhất Bác đứng lên cầm lấy tay Tiêu Chiến, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Mọi người trong đoàn phim ai cũng xúc động, thậm chí còn có mấy nhân viên nữ khóe mắt đã chực trào, hóa ra Vương Nhất Bác lạnh lùng khó gần của ngày thường khi gặp Tiêu Chiến lại săn sóc tỉ mỉ như vậy, ôn nhu cẩn thận làm người khác chua xót. Vương Nhất Bác thật sự yêu Tiêu Chiến đến thảm hại rồi.
Tiêu Chiến lại không bất ngờ, dường như hai người nên là vậy, anh kiên nhẫn dỗ cậu:
- Anh không lạnh, do em uống nhiều quá mặt nóng nên mới thấy tay anh lạnh thôi, ngoan ngoãn theo trợ lý về nghỉ nhé?
Lần này Vương Nhất Bác không có đồng ý mà nhào tới ôm lấy anh, nước mắt chảy dọc theo gò má, cậu vô cùng kích động nói:
- Tiêu Chiến, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi! Điều ước của em hình như được thực hiện rồi! Mặc dù em đã thổi hết nến, đợi rất lâu rất lâu rất rất lâu, nhưng anh đã đến thật rồi này.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- [Bjyx] Nếu Tiêu Chiến Xuyên Không Đến 5 Năm Sau
- Chương 16: PN 1.1: Say rượu