Chương 4

Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ?

-

Sắc đêm kéo theo tấm màn đêm buông xuống, mẫu đơn trong sân rụng hết thảy, lá tre bên cạnh tảng đá cảnh rơi lả tả, quanh năm suốt tháng một màu xanh than, bóng cây mông lung trong ánh đèn mờ ảo, dường như sắp đổ mưa.

Thế mưa vào cuối thu ở kinh thành như thách đố, đài dừng chân thuỷ tạ (1) trong sân ẩm ướt nhỏ giọt, thậm chí cả trong phòng cũng ẩm thấp, đám người hầu đã sớm chuẩn bị Trương Thuật Phục Linh xông thư phòng, lại quét dọn sạch sẽ mấy đám hoa kia.

"Hoa rụng như chém đầu", Vương Nhất Bác tuy không quan tâm, nhưng người trong phủ luôn thay hắn kiêng kị.

Tưởng Tri Toàn mượn ánh trăng quay đầu, khom người chắp tay thi lễ, phút chốc không nhận được hồi đáp, liền tự mình đứng dậy, nhìn về phía Vương Nhất Bác ở cửa thư phòng.

Khác với buổi triều sớm, lúc này hắn đã thay thường phục, nhưng vẫn một màu đen, cổ áo thêu hoạ tiết hoa mẫu đơn, vô ý khó tránh khỏi liếc mắt nhìn bệ bậc đá sạch sẽ, nhướng mắt rủ mày chẳng qua toàn là lãnh ý.

"Nếu bệ hạ biết Thừa chỉ (nhận lệnh) bên người hắn, vội lúc trăng tối gió to bái kiến riêng quyền thần, đến lúc đó Tưởng học sĩ có thể sẽ phạm tội tày trời, không có cách nào cầu xin."

Ngữ khí của Tưởng Tri Toàn bình đạm, đáy mắt sâu xa che giấu nụ cười gượng: "Hôm nay Vương gia...đυ.ng chạm quá mức, đã bỏ qua lễ nghi quân thần."

"Làm sao, vội vàng đến trước mặt bổn vương để luận tội bổn vương?"

Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng, không hề quan tâm đến lời nói của Tưởng Tri Toàn.

Tưởng Tri Toàn mỉm cười, không hề tức giận, cũng không hoảng sợ, chỉ nhẹ giọng khom người nói: "Vương gia, hạ quan luôn muốn khuyên ngươi một câu, giang sơn chính là tài sản riêng của họ Triệu, vòm trời lật không nổi gợn mây gì, đế tinh lại càng thêm an khang. Nói đến cùng, Vương gia cũng là cữu cữu của bệ hạ, trong tình cảnh như vậy, Vương gia sao không chọn nhân tình mà bỏ qua bất hoà? Quyền bính, là thứ sẽ hại người."

"Quyền bính không phải vật sống, không có trái tim và thất khiếu, cũng sẽ không há miệng cắn người, nếu cầm lên cảm thấy đau, cũng chỉ vì thân hoa có gai mà thôi."

Tưởng Tri Toàn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác: "Vương gia, gai hoa làm hại người, cũng rất đau."

"Vậy là Tưởng học sĩ không đủ cường đại rồi."

Vương Nhất Bác nhìn lại y, dưới ánh trăng, một thân hào hoa phong nhã đứng trong sân, lá rơi bóng cây đổ, gió thổi phần phật bóng người lay động y bào.

"Gai hoa dù có sắc, cũng là thân cây cỏ, không bằng sâu bọ, càng không bằng đao kiếm, nếu người cầm hoa có giáp trụ trên thân, trong lòng bàn tay lạnh lẽo, vậy gai hoa còn có thể đâm xuyên kim loại sao?"

Trong gió đêm, Tưởng Tri Toàn đứng dưới cây ngọc lan, nhìn đôi con ngươi vô vị của Vương Nhất Bác, lại có những lời không nói ra được.

Người trước mặt mười sáu tuổi đã được phong Nhϊếp chính vương, tính đến nay, hắn chẳng qua cũng mới nhược quán. Vài tháng trước lúc niêm yết danh sách người thi đỗ kỳ thi mùa xuân, dáng vẻ khoan khoái của đám học sinh đô thành giương roi thúc ngựa cười nói về chuyện trước đây và sau này, y dường như chưa bao giờ nhìn thấy ở trên người Vương Nhất Bác.

"Nếu khoác lên mình áo giáp, Vương gia có thể đêm đêm yên giấc ở trên giường sao?"

"Trước khi làm quan, bộ giáp lạnh lẽo của bổn vương đã mặc nhiều năm, cũng chưa có ngày nào vầng mắt thâm quầng, lời này của Tưởng học sĩ, hỏi nhầm người rồi đi?"

Vương Nhất Bác bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tri Toàn, không hề gợn sóng mỉm cười:

"Sau khi nắm binh quyền trong tay người không thể ngày ngày an giấc rốt cuộc là ai, Tưởng học sĩ trong lòng chẳng lẽ không biết sao?"

Tưởng Tri Toàn che giấu cảm xúc phức tạp không rõ trong mắt, giọng nói ổn định, khom người thi lễ: "Hạ quan ngu dốt, Vương gia đánh giá cao hạ quan rồi."

Vương Nhất Bác không nhìn y nữa, chỉ khẽ cười một tiếng: "Tưởng học sĩ ở gần hắn như vậy, bổn vương còn cho rằng, ngươi biết rất rõ chứ."

Tưởng Tri Toàn không đáp lời, Vương Nhất Bác cũng chẳng nán lại thêm, để lại một bóng lưng ra bộ đuổi khách, sải bước vào thư phòng.

Tiêu Chiến ngồi trên sạp, nhìn Vương Nhất Bác sải bước đi vào, hơi cúi đầu hành lễ: "Vương gia..."

"Ừm." Vương Nhất Bác đáp lại qua loa, ngồi phía sau trác án, nhìn lướt qua vài bản dự thảo thưởng phạt mà phụ tá trong phủ đưa lên, cầm bút khoanh tròn vài chỗ, lại lấy ra một tờ giấy mới, lặng lẽ bắt đầu chép lại.

Trong phòng không có âm thanh gì, lư hương phả hương khói lam, lá ngọc lan rơi ngoài phòng bị thổi tới thềm cửa, nội nhân khom người nhặt lên phát ra vài tiếng động, Vương Nhất Bác đặt bút xuống, người tuỳ ý xông ra ngoài cửa kinh hãi quỳ xuống xua xua tay, ra hiệu bọn họ không sao, sau lại nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về Tiêu Chiến ở trên sạp đối diện.

Người này một thân lí y màu trắng thuần, sau khi vệ sinh thân thể, cần cổ trắng nõn như ngọc, khuôn mặt sạch sẽ kia càng mê hoặc chúng sinh hơn so với lần đầu Vương Nhất Bác gặp trong ngục, không như nữ nhân, nhưng lại có một loại mị hoặc. Trong đôi mắt lấp lánh ánh nước trong veo kia còn có một vài khắc nghiệt, như một con thú nhỏ, Vương Nhất Bác nhìn thấy sự phòng bị cùng móng vuốt sắc bén, cũng nhìn thấy nỗi uất ức và sợ hãi, nhưng dù là loại cảm xúc nào, cũng không đè nén được hận ý lộ liễu.

Hắn nhìn Tiêu Chiến, lần đầu tiên cảm thấy, hoa sen ra khỏi nước biếc, cũng có thể làm mị dược.

Y sư ngồi ở bên sạp, thay Tiêu Chiến dùng túi thuốc ấm đắp lên cổ tay.

Lúc Vương Nhất Bác cướp Tiêu Chiến từ trong ngục ra, gân chân y đã đứt quá lâu, không thể nối lại, chỉ có gân tay còn có thể miễn cưỡng phát triển tốt, y sư nói, sau này tuy không thể thành thạo như người thường, nhưng cũng không cản trở việc cầm đồ vật hay bút viết. Chỉ đáng tiếc, y không còn đi lại được nữa.

Dường như nhận ra ánh mắt chuyên chú của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có chút quẫn bách ngẩng đầu, cẩn thận dè dặt cân nhắc rất lâu, lại như thể sợ chọc giận Vương Nhất Bác, vì vậy hỏi một cách thăm dò: "Vương gia, người vừa nãy...Tưởng...?"

"Tưởng Tri Toàn, y phụ trách Thừa chỉ, tuỳ tùng của bệ hạ."

"Hoá ra là Bí thư lang (2)." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Gần nhất với lòng quân, nhưng cũng là xa nhất."

Tay Vương Nhất Bác khựng lại, nhìn về phía ánh mắt hơi sáng lên của Tiêu Chiến, lập tức lắc đầu bất lực, một lúc sau lại cười lên:

"Lần đầu gặp ngươi lá gan đã lớn, đến giờ ngồi trên sạp ngủ của bổn vương, nhưng cũng không biết tiết chế."

Tiêu Chiến đang định đáp lời, y sư bên sạp nhỏ đã đặt túi thuốc vào trong hộp thuốc, đứng dậy khom người: "Hôm nay đến đây thôi, công tử nhớ kỹ, không được chạm vào vật lạnh, cũng không thể cầm vật nặng, thuốc này phải đắp liên tục trong một tháng, hạ quan ngày mai lại đến."

"Được...đa tạ."

Mãi đến khi y sư rời đi, Vương Nhất Bác mới mở miệng: "Buồn ngủ sao?"

"Hả?" Tiêu Chiến ngẩn ra nhìn hắn.

"Sinh các (gian sinh hoạt) ở phía sau Lương Viên đang trống, bổn vương đã bảo bọn họ đi dọn dẹp rồi, có lẽ còn phải đợi thêm một lúc. Nếu ngươi buồn ngủ, thì nghỉ ngơi ở chỗ này của bổn vương, đợi bọn họ thu dọn xong, lại phái người đánh thức ngươi."

Tiêu Chiến né tránh ánh mắt: "Tiểu nhân còn tưởng..."

"Tưởng cái gì?"

"Không có gì, Vương gia hao tổn tâm trí rồi." Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn cổ tay cổ chân của mình bị quấn vải bông, dây thừng bên trên có hơi đột ngột, y run rẩy đầu ngón tay, chạm nhẹ vào đó.

Vương Nhất Bác nhìn một hồi, cũng không lên tiếng nữa, Tây Nam mang theo công văn bước vào, lại đem dự thảo trừng phạt của Vương Nhất Bác vừa mới viết cất đi, giờ mới mở miệng hỏi: "Vương gia, trình giao cho bệ hạ, hay là cho..."

"Bồ Lương hồi kinh rồi?"

"Vâng, vừa mới về." Tây Nam cúi đầu đáp lời.

"Ban đêm mở cổng cung, vị chỉ huy sứ Kinh vệ này uy phong thật lớn, tấu chương tháng trước trên Ngự sử đài có một nửa là luận tội hắn, bổn vương đang đàn áp những chuyện này, nhưng đám tổ tông kia lại sinh ra không ít oán trách đối với bổn vương."

Vương Nhất Bác mỉm cười trào phúng, đưa tay nhéo nhéo mi tâm của mình:

"Bồ Lương trở về rồi, vậy thì trực tiếp đưa cho hắn đi, sáng sớm mai liền gửi đến cho Kinh vệ chỉ huy sứ ti."

"Vâng." Tây Nam dọn chiết tử đi, nhìn nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, mỉm cười khuyên giải: "Vương gia lo lắng làm gì, Bồ Lương cho dù có thế nào, cũng vẫn là...một con chó."

Vương Nhất Bác mở mắt: "Chó cũng phải nhìn chủ, sợi xích trên cổ hắn thế nhưng buộc ở Cung Tuế An, bổn vương có thể làm thế nào? Lại nói...Tây Nam, chính sợi xích của bổn vương, không phải cũng nằm trong tay Thái hậu sao?"

Tây Nam giật mình, vội vàng quỳ xuống: "Tây Nam lỡ lời, xin Vương gia trách phạt."

"Đứng lên đi, giật mình sửng sốt, như một đứa trẻ vậy."

Vương Nhất Bác mỉm cười, đưa tay đỡ y đứng dậy:

"Bổn vương không kiêng kị điều gì, vốn chính là chó trong tay Thái hậu, có gì mà không dám nói cho người khác? Chẳng qua, sợi xích này...dù sao cũng phải cắt đứt."

Sương rơi trong đêm bị cơn mưa bất chợt làm gián đoạn, nhuỵ hoa rơi xuống mành nước, gió thổi rừng trúc lung lay muốn gãy, lá ngọc lan lại lần nữa bị cuốn lên trên bậc đá, cơn gió đêm đẫm nước mưa luôn có vị chát của gian khổ, thổi qua sợi tóc trước trán Tiêu Chiến, cũng thổi qua đôi mày đang nhíu của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng dậy, đóng chặt cánh cửa sổ chạm khắc đối diện Tiêu Chiến, hoa văn khắc mẫu đơn liếc mắt đã thấy toàn bộ, Tiêu Chiến thờ ơ nghe tiếng mưa rơi một lúc, một loại đau đớn đột ngột không thể cảm nhận rõ ràng đang âm ỉ nổi lên bên trong thân thể, miệng lưỡi đều phát đắng.

"Bồ Lương...là Thái hậu..."

"Phải." Vương Nhất Bác không hề lảng tránh, trong mắt ngược lại tràn đầy thẳng thắn:

"Con người có rất nhiều mặt, tuy nói không rõ ai là người của ai, nhưng Bồ Lương quả thực đang hành sự vì Thái hậu. Hôm nay lúc bổn vương nhập cung đã hỏi Thái hậu, Bồ Lương đích thực là do bà ta phái đi Hoài Châu, về phần vì sao, Thái hậu không muốn nói với bổn vương, chính là ý tứ không để bổn vương biết được."

Hắn bước lên trước, ngồi ở mép sạp, kéo chăn bông để che vết thương ở cẳng chân Tiêu Chiến: "Trước hãy dưỡng thương cho lành, ngày mai bổn vương bảo La Sinh nói chi tiết về tình hình buổi triều trước đó cho ngươi."

"...La Sinh?"

"Phải, hắn tuy không ngày ngày đi theo bổn vương như Tây Nam, nhưng cũng đã ở trong phủ từ nhỏ, trước đây hắn là thư đồng của bổn vương, hiện tại là Thường thị (hầu hạ) trong Vương phủ, hiện giờ Vương phủ nhiều người, hắn rảnh rỗi không có gì làm, bổn vương bảo hắn đi theo ngươi đến sinh các. Luôn phải có một người hầu hạ."

"Được." Tiêu Chiến không khước từ, lại kéo kéo chăn.

"Chỉ An, mọi chuyện sẽ tra ra thôi." Vương Nhất Bác không nhìn y nữa, chỉ vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, đứng dậy đi ra ngoài: "Thái hậu cường quyền, nhưng ngươi đã là phụ tá Vương phủ, tiện cho việc đồng hành với bổn vương."

"Vương gia đi đâu vậy?"

"Đi xem chiết tử, ở đây chong đèn sáng, sợ làm phiền ngươi nghỉ ngơi."

Vương Nhất Bác quay người, chỉ chỉ vào cơn mưa đêm bên ngoài, nhẹ giọng nói:

"Mưa lớn, đêm nay ngủ ở đây đi, ngày mai hẵng chuyển đến sinh các. Bổn vương kêu người đến hầu hạ ngươi nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến cắn cắn môi, răng thỏ vυ"t qua thoáng chốc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy Vương gia thì sao?"

Vương Nhất Bác bật cười: "Nhϊếp chính vương phủ nhiều viện như vậy, bổn vương không chỉ có một cái giường ngủ này. Yên tâm mà ngủ đi."

Nói xong, hắn không đợi câu trả lời của Tiêu Chiến nữa, bước qua ngưỡng cửa, nhanh chân biến mất ở góc hành lang nghe mưa (2), chỉ để lại mình Tiêu Chiến trong phòng, cùng với sự mệt mỏi toàn thân đã bị rút cạn và hận ý, sống lưng đổ sụp, nhẹ như bẫng ngã lên sạp, cuộn thân thể thành một đoàn, không nghe không thấy trận hồng thuỷ nhân thế ở ngoài phòng, buông trôi bản thân càng chìm sâu hơn vào trong mộng.

Y nghe thấy có người vào phòng, nghe thấy tiếng nước trong chậu đồng, nghe thấy tiếng hạ màn trướng, nghe thấy âm thanh đốt hương, cũng nghe thấy có người ngồi xổm trước sạp, nhẹ giọng gọi cái tên mới của y, "Chỉ An công tử."

"Công tử, công tử tỉnh dậy đi, không thể ngủ thế này được, công tử..."

Nhưng y quá mệt rồi, không mở mắt nổi, cứ vậy mà ngủ mê man, trực tiếp rơi thẳng vào vực sâu.

Trong một phòng ngủ khác của Nhϊếp chính vương phủ, Vương Nhất Bác lảo đảo bước vào, cả người đổ lên người Tây Nam.

"Nhanh, chuẩn bị thuốc!" Tây Nam cúi đầu lau mồ hôi lạnh trên thái dương Vương Nhất Bác, nhìn người đang đau đến cả thân run rẩy, chau mày thấp giọng phân phó cho người hầu, rồi dìu Vương Nhất Bác lên giường.

"Tây Nam, bịt miệng bọn họ lại." Vương Nhất Bác đau đến mức nắm chặt nhăn cả đệm chăn, đáy mắt đỏ bừng, cổ họng dằn lại tiếng thở hổn hển: "Chuyện bổn vương trúng độc nếu truyền đến tai người khác, trực tiếp...đánh chết!"

"Vâng, ti chức đã biết."

Tây Nam đắp chăn cho Vương Nhất Bác, nhìn nội nhân hầu hạ Vương Nhất Bác uống thuốc xong, mới khom người lui ra ngoài.

Trong phòng đèn tắt, hắn mang theo cận vệ phòng thủ ở cửa viện, sự lo lắng trên mặt cả đêm đều không ngơi nghỉ.

***

Tiêu Chiến đã sống ở sinh các được nửa tháng.

Phía sau Lương Viên, đài nghỉ thuỷ tạ, phần bên ngoài sinh các chạm trổ hoa văn tinh xảo, thang gác được Vương Nhất Bác lệnh người phá bỏ, xây dựng lại một con dốc xoay, thuận tiện cho xe lăn của Tiêu Chiến có thể đi đến lầu hai lầu ba.

La Sinh tướng mạo gầy gò, mặt mày đều mềm mại nhu hoà, trong khoảng thời gian này đến nay hầu hạ không xảy ra sai sót nào, người lại thông minh, đã phân tích kỹ lưỡng cho Tiêu Chiến về thế cục trong triều.

Dâng tù binh đã qua, chiến sự ở núi Quyện Tước xem như hoàn toàn kết thúc, nhưng quân viện trợ vẫn chưa hồi kinh, tuyết bắt đầu rơi ở phía Bắc Tân Cương vào hôm trước, đợi đến khi đồng cỏ trải dài nghìn dặm, dê bò cóng chết, để cướp giật lương thực, Bắc Địch không chắc liệu sẽ lần nữa cưỡi ngựa lên núi Quyện Tước hay không, đều là biến số không định được.

Triệu Hoà Dụ không nhắc lại chuyện để Lý Hoan hồi kinh báo cáo nữa, nhưng bất cứ ai cũng nhìn ra được, mối quan hệ hiện nay của bệ hạ và Nhϊếp chính vương có chút xé rách da mặt vì mấy chuyện binh quyền, Thái hậu khuất sau bình phong, cũng không biết đóng vai trò gì.

Tóm lại nửa tháng này đến nay, Triệu Hoà Dụ ngẩng mặt lên, vẫn luôn không thấy thiên nhan bớt giận.

Nội nhân trong phủ nói, đêm nay trong cung thiết đãi yến tiệc, nghe nói hoàng đế lại nhắc tới mấy chuyện này, Thái hậu vẫn một vẻ không đếm xỉa đến, Vương Nhất Bác mấy lần say rượu, sau khi khước từ, cũng không quan tâm đến thiên nhan, trực tiếp rời khỏi chỗ quay về phủ.

"Vương gia lại làm cho bệ hạ tức giận rồi."

La Sinh đẩy Tiêu Chiến vào trong viện, nhìn sắc trời tối sầm lại, mỉm cười: "Công tử, tiểu nhân cũng không đến yến tiệc kia, bệ hạ tức giận hay không, vẫn luôn đoán không ra."

"Vừa rồi nghe thấy có người truyền tin, Tưởng học sĩ lại đến rồi?"

"Vâng, Tưởng Thừa chỉ có lòng bình ổn thiên hạ, luôn nghĩ đến đến việc tương kính tương thân giữa quân thần, Vương gia và bệ hạ đến cùng vẫn là thân thích, nhân tình và lễ pháp tuy là hai chuyện khác nhau, nhưng Tưởng Thừa chỉ vẫn hy vọng, quan hệ của bệ hạ và Vương gia có thể xoa dịu."

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Y đến rồi, vậy...Vương gia cũng về rồi sao?"

"Vâng, nhưng công tử có chuyện cần tìm Vương gia sao? Vương gia mấy ngày trước bận rộn công vụ, hôm nay có lẽ sẽ đến gặp công tử."

"Không có, không có gì." Tiêu Chiến thở dài, lắc đầu.

"Sau khi mặt trời lặn sương dày, sinh các ở gần hồ trong viện, hơi ẩm tích tụ, công tử vẫn là quay về phòng đi, trong phòng đã hun hương, rất khô ráo."

La Sinh bước đến, cầm thảm trong tay phủ lên chân Tiêu Chiến.

"Không cần." Tiêu Chiến cúi đầu sờ sờ tranh thêu mẫu đơn trên thảm, mím môi, nhẹ giọng nói: "Sương đêm ẩm ướt, gió cũng tốt, nán lại chút trong sân, có thể thần thanh khí sảng hơn."

La Sinh nhìn lướt qua sườn mặt Tiêu Chiến, rủ mắt, lặng lẽ cong môi.

"Ngươi cười cái gì?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chỉ An công tử, tiểu nhân không có."

"Ta nhìn thấy hết rồi." Tiêu Chiến lại cúi đầu, khẽ khẩy đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: "Ta muốn ở một mình một lát."

"Vâng, tiểu nhân cáo lui."

La Sinh khom người lùi lại mấy bước, quay đầu đi vào phòng, sau khi bước qua ngưỡng cửa thì khựng lại, chầm chậm quay đầu, nhìn bóng lưng có thể lạnh đến bốc hơi sương như đỉnh núi rầu rĩ kia ngồi trên xe lăn trong sân, khẽ gọi: "Công tử."

"Làm sao vậy?" Giọng nói của Tiêu Chiến vẫn nhàn nhạt róc rách, trong trẻo nhưng không lạnh lẽo.

La Sinh mỉm cười: "Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ."

("Nếu không vì chuyện của quân, sao còn đắm mình trong sương.")

Tiêu Chiến không đáp lời, vẫn bất động như cũ.

Y nhớ đến lúc Tiêu Minh Viễn từ quan, mình cũng từng trêu chọc câu này với cha, chẳng qua, quân của Tiêu Minh Viễn, là công chủ thiên hạ ngồi trên long ỷ đài ngọc bảo ở Điện Nguyên Phụng, mà quân của y thì...

Vương Nhất Bác mang theo hơi rượu bước vào viện, bước chân dừng lại, ánh mắt giao nhau, nhìn thẳng người ngồi trên xe lăn tai ngoài đã ửng đỏ, núi xanh tịch mịch xa xăm phía sau cảnh phố kinh đô đều bị xem thành một khúc cong đồi xanh nước biếc, lấp đầy sắc trời.

——————

(1) Thuỷ tạ là nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.

(2) Bí thư lang là chức quan có nhiệm vụ đính chính lỗi sai, chuyên quản việc thu thập và hiệu đính sổ sách.

(3) 听雨廊 chỉ đình nghỉ mát hay hành lang, cái hiên để nghe mưa, ngắm mưa.

Chúc mọi người 8/3 vui vẻ nhó🌹