🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng Tiêu Chiến cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, ngồi một góc duỗi đôi chân dài mở điện thoại. Kết quả chỉ mới không nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một tí, đã bị người kia tới tìm. Tiêu Chiến theo ống quần vén lộ cặp chân trắng tuyết ngước nhìn lên, thấy cậu vươn tay ra, có chút còn chưa phản ứng kịp: "Làm sao thế?"
Thiếu niên quơ quơ một một đôi bàn tay to lớn không xứng với gương mặt tinh xảo, lòng bàn tay chìa ra một sợi chun buộc tóc, mở miệng cất giọng nói có chút khàn, chậm rì rì oán thán: "Nóng quá."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhận sợi chun rồi vứt điện thoại vừa cầm đến sang một bên: "Ngồi xổm xuống."
Vương Nhất Bác liền nhanh nhẹn ngồi xổm giữa hai chân anh. Vị ca ca không biết bổ não cái gì, bị tư thế kia dọa sợ, lập tức cao giọng: "Đổi! Xoay lại!"
Tiêu Chiến buộc cho cậu một cái đầu quả táo.
*Đầu quả táo đây.Tóc cậu vừa mềm vừa dày, mũi cao thẳng, mặt mày tinh xảo, làn da trắng nõn, Tiêu Chiến buộc tóc cho cậu xong hốt hoảng cảm giác như mình đang chăm một cô con gái. Thiếu niên luyện tập không ngừng nghỉ cả ngày trời nhắm hai mắt dựa vào người anh cậu, bên này có gió thổi nè, rõ ràng là trong hoàn cảnh rất ồn ào, mà hai người tự lập kết giới, như trích ra được một mảnh đất trời an tĩnh.
"Maknae nhà chúng ta cớ làm sao phải tìm tiểu ca PD cột tóc, ta không phải đã nói với hắn trước kia ta từng là nhà tạo mẫu tóc à, đừng nói đầu quả tóc, đầu bánh quai chèo ta cũng buộc được cho hắn nhé."
"Chắc vì tiểu ca pd đẹp hơn lão tam nhà cậu đó. Nhất Bác là phường nhan khống."
"... hứ, nhân viên công tác chương trình tuyển tú lại còn đẹp hơn ta, ta xuất đạo được mới lạ."
"Được rồi." Buộc xong Vương Nhất Bác còn ăn vạ trên người anh không đứng dậy, Tiêu Chiến duỗi tay dùng sức vỗ vỗ sau cổ cậu, "Được rồi! Đi uống nước! Môi khô hết rồi."
Tiểu Vương thật ra có cách khác nhuận môi, nhìn môi anh cậu nóng lòng muốn thử, bị Tiêu lão sư cực kì hung dữ liếc một cái nhìn thấu, mở lớn hai mắt trừng lại cậu.
"Không có cửa đâu, uống xong nước lăn về tập tiếp!"
Quan hệ của hai người ngày càng chuyển xấu, tình huynh đệ khiêm cung sớm đã thành gió thảng mây bay.
Nhất Bác quay lại trở về đội không bao lâu, đã thấy Tiêu Chiến nhận một cuộc điện thoại, rời khỏi phòng.
Ánh mắt cậu đuổi theo bóng dáng người kia, rõ ràng căn bản không nghe được ai đang gọi tới, nhưng lại nảy sinh một trực giác thực đáng sợ.
Xong một lớp nhỏ rồi, vẫn chưa thấy Tiêu Chiến quay về, Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm đến bên cửa sổ, nhìn xuống thân ảnh thon dài đang đứng dưới bóng cây bên ngoài. Tiêu Chiến vẫn đang nói chuyện điện thoại, không đội mũ đeo khẩu trang, từ khoảng cách rất xa cũng có thể nhìn thấy anh đang cười.
Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng không có độ ấm, kéo rèm xuống, đầu không quay lại.
Tiêu Chiến ngẩng đầu về hướng cửa sổ, ngữ khí ôn hòa nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Vương Nghị, cậu cũng biết tớ vẫn nhớ tình bạn cũ."
"Chỉ là cậu đã không còn là người lúc xưa, tớ cũng không còn ở trong tâm cảnh cũ nữa."
"Chuyện với tớ với cậu, tính ra là tớ làm cậu chịu thua thiệt."
"Bởi vì cũng không phải cậu là người rời đi trước."
"Tớ nghĩ lại một chút cuối cùng mới rõ, chính là tớ rời đi trước."
"Từ trước khi nhìn instagram của cậu, tớ đã thay lòng rồi, cho nên việc này, là tớ làm cậu chịu thua thiệt."
"Ước định kia của chúng ta, bỏ đi."
"Cậu thấy thế nào?"
Đầu bên kia nói gì đó, làm anh thấy hơi buồn cười, còn lắc đầu: "Vương Nghị, cậu vẫn chưa rõ sao? Đấy là cuộc sống của chính Vương Nhất Bác, cậu không có quyền đưa ra bất kì quyết định gì thay em ấy."
"Ngược lại tớ khuyên cậu, thay vì can thiệp vào cuộc sống của chúng tớ, chi bằng tỉnh lại một chút, mở mắt ra nhìn cuộc sống của chính mình đi."
"Cậu có khả năng không xứng nói những lời đó về Nhất Bác, vì em ấy so với cậu cứng cỏi hơn, cường đại hơn, cũng hiểu mình muốn gì hơn cậu."
"Cho nên Vương Nghị à, không cần quấy rầy cuộc sống Nhất Bác, cũng đừng để tớ lại phát hiện, câu nói những lời ngu xuẩn như thế về em ấy."
Anh bình tĩnh lặp lại: "Cậu đã hiểu chưa?"
Tiêu Chiến trở lại phòng tập, thấy các tuyển thủ đều không có ở đây, chỉ có một thầy quay camera đang điều chỉnh thử mấy. Hỏi tới mới nhớ, hôm nay phải tiến hành mặc thử trang phục cho đoạn phim tuyên truyền của các tuyển thủ.
Đoạn phim tuyên truyền này, đội của Tiêu Chiến mang đến còn phải phụ trách một bộ phận. Bởi vì là đề tài xuyên không, nên mỗi tuyển thủ cần hai bộ quần áo, một bộ hiện đại, một bộ là cổ trang của một thời kì lịch sử nào đó.
Tiêu Chiến dứt khoát đi ăn cơm, cảm xúc của anh không tốt lắm, cần bình tĩnh lại một chút.
Chờ ăn xong một chiếc kem ngọt ngào, tâm tình tốt hơn chút, mới chầm chậm đến phòng hóa trang. Đi hơi lề mề, đến nơi Nhất Bác đã hóa trang mặt và làm tóc xong, đang chờ quay phim tuyên truyền.
Kỳ thật lúc Tiêu Chiến đến là lúc tạo hình của Nhất Bác vừa hoàn thành, chỉ là anh không ngờ bộ chế bào thời Minh màu lam ngọc này mặc lên người cậu sẽ đẹp đến thế. Chế phục trang trọng gần như đã làm nhạt đi cảm giác thiếu niên trên người cậu, vừa thanh quý vừa quy phạm, trông như một người quân tử vừa thượng triều xuất quan vậy.
Tiêu Chiến nhất thời không chuyển kịp từ hình tượng Tiểu Bo đầu quả táo mới vừa xong, chần chừ một lúc mới đi qua. Vốn dĩ Vương Nhất Bác đang nghẹn một bụng tức định không thèm để ý anh, thấy anh tới liền làm mặt cao lãnh, kết quả Tiêu Chiến đến trước mặt cậu cũng chẳng nói lời nào, trực tiếp tự nhiên nửa quỳ xuống sửa đai lưng cho cậu.
Cảnh này cũng được chiếu một đoạn ngắn vào phim tuyên truyền, thực sự chỉ chiếu vèo qua, lại bị các cô gái truy tinh mắt sắc như dao, vừa liếc thấy đã nhanh chóng chụp màn hình.
【"Bobo của ta mặc chế phục thời Minh cũng đẹp như vậy, ngôn từ thiếu thốn, ta đi mua hai thùng sữa chua để bỏ phiếu đây!"
"Tiểu ca PD sửa sang quần áo mặt che kín mít còn quái lạ cảm thấy rất đẹp trai nha!"
"Gì? Tiểu ca ca này ta có ấn tượng nhé! Ném khẩu trang đi, mang mặt lại đây xem nào!"
"Giá trị nhan sắc này thật sự tồn tại sao? Ta có thể pick pd đưa đi xuất đạo được không?!!"
"Ta... ta cắn được rồi..."
"Mỹ nam cổ trang ánh mắt nhu hòa cúi đầu nhìn tiểu kiều thê, á lộn, tiểu ca ca đang nâng khăn sửa túi cho mình. Quần áo cũng không cùng niên đại tại sao hình ảnh lại hài hòa như vậy á á á á á!"
"Ta nói... Nhất Bác cao lãnh như vậy có bao giờ lại dùng ánh mắt này mà nhìn người khác? Ta lại nhìn ra một trời sủng nịch ta thật đúng là cpn quá độ rồi!"
"Ngọt qué!!!!" 】
Sau này Tiêu Chiến thân phận thường dân còn lên hotsearch một lần. Người trong tiết mục tuyển tú cũng chỉ lên hotsearch có mấy cái, trong đó duy nhất có anh không phải tuyển thủ dự thi === #pdsoáinhất. Nội dung hotsearch đều là một vài hình ảnh của anh cắt ra từ ảnh chụp trong nhóm, hầu hết vẫn là đeo khẩu trang đội mũ.
Top comment bên dưới là "Vì cớ làm sao cứ mỗi một bức ảnh chụp anh pd lại đều có Bác nhi nhà ta?"
Nơi nào có Chiến, nơi đó có Bác.
"Mai em công diễn thi đấu rồi."
"Thế nên? Đấy là lí do em ấn anh lên cửa toilet?"
Tiêu Chiến giận nhe răng, Vương Nhất Bác người này dường như không nói không rằng, lập tức động thủ, bế anh lên cũng không cần phải thuận tay như vậy chứ! Một chút cũng không xem anh là ca ca!
Nhưng Vương Nhất Bác cũng chẳng sợ anh giả vờ hung dữ: "Thế nên, anh đến cổ vũ em đi!"
Tiêu Chiến lập tức qua loa nói cho xong: "Vậy em cố lên! Tốt, bỏ anh..."
Không nghe được câu mình muốn nghe, Vương Nhất Bác quyết định không nghe nữa.
Trước lạ sau quen, lần này hôn môi không có cắn đến chảy máu nữa.
Tiêu Chiến vớ được cơ hội thở dốc liền mở miệng mắng người: "Lại hôn! Lại hôn! Em chơi xong chưa Vương Nhất Bác!" Nói xong liền tung thỏ quyền cho người này một chưởng vào ngực.
Một đấm này thực chất không đau tẹo nào, chỉ là khoảng thời gian gần đây Vương Nhất Bác vẫn nghẹn một cục tức trong bụng, sau khi bị đấm ánh mắt lập tức mềm đi, ủy khuất: "Chán ghét đến vậy sao?"
"Em! Anh... không, anh không có." Anh cậu vừa thấy mắt cậu đỏ lên đã nói lắp, "Anh không phải đã nói với em sao, không cho yêu sớm."
"Em không yêu sớm, em chỉ muốn được ứng trước một cái hôn, cũng không được sao?"
"Em... này... đâu ra ứng trước một cái vậy đại ca," Tiêu Chiến thiếu tự tin mà oán giận, "Em đây là mấy cái rồi."
"Cái đó... Thế em lại xin ứng thêm một cái." Không đợi anh phản bác, Vương Nhất Bác liền nóng hầm hập dán lên.
Lại làm nũng, lại ăn vạ, tiểu thiên tài yêu đương trẻ tuổi không ngừng gây tê dây thần kinh của ca ca, ăn mòn tâm hồn anh, chiếm cứ anh, cuối cùng mang hiện tại cùng tương lai của cả hai, chặt chẽ buộc lại với nhau.
Tiêu Chiến chân mềm nhũn đi ra khỏi toilet: "Không phí mồm với em nữa..."
"Chi tiêu vượt mức phải hạn chế, thấu chi* là không có được!"
*Thấu chi (overdraft) là thuật ngữ tín dụng chỉ người chi tiêu/rút số tiền vượt quá hạn mức tín dụng quy định theo kì hạn của một người. Ý là quỹ cho hôn có từng đó thôi mà ứng trước nhiều quá là trả lãi với phạt tín dụng sml đó Bo. Có khả năng phải lấy thân báo đáp, ở đợ suốt đời ok?