《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 8:
Hai người đều phớt lờ nhau, yên tĩnh cả đoạn đường không ai nói gì.
Ngôn Băng Vân nằm một lúc, tức giận khiến vết thương càng đau hơn. Lúc này trời đã tối hẳn, xe ngựa chạy dưới ánh trăng, lộc cộc lộc cộc đi qua đường núi cao thấp nhấp nhô, toàn bộ thân xe đều rung lắc đến lợi hại, làm động đến vết thương của y. Ngôn Băng Vân có năng lực chịu đau rất tốt, cứ thế không nói lời nào, thân thể co quắp nằm trong xe, một lát sau liền ngủ thϊếp đi.
Lúc y tỉnh lại thì xe ngựa đã dừng. Ngôn Băng Vân muốn đứng dậy, phát hiện ra không biết từ khi nào trên người mình lại được đắp một tấm thảm lên, tấm thảm rơi xuống theo động tác đứng dậy của y. Ngôn Băng Vân vô thức nhanh chóng nắm lấy nó, ngạc nhiên nhìn tấm thảm da chồn, nhíu mày.
Tạ Doãn vào đây từ lúc nào, vì sao y không phát giác được chút nào?
Ngôn Băng Vân vén rèm lên xem, đập vào mắt là một cánh đồng mênh mông dưới ánh trăng, ngay cả cây cũng không có, hoàn toàn không biết bọn hắn đang ở nơi nào. Hướng đông đã lộ ra chút ánh sáng đỏ rực, có lẽ là trời cũng sắp sáng rồi.
Ngôn Băng Vân đảo mắt một vòng, chỉ thấy Tạ Doãn đang đốt một đống lửa cách xe ngựa không xa, hắn tựa vào một tảng đá lớn, cũng không hề ngẩng đầu, tiện miệng nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Ngôn Băng Vân không trả lời, đi đến bên cạnh hắn, nhặt một tờ giấy bay xuống từ trên tảng đá. Y để gần ánh lửa nhìn xem, nhẹ giọng đọc lên, "Âm trần đưa tình tín thư hoàng, nhiễm yết chi vũ, lạc tịch lưỡng hàng, cố hương hữu phong sương."
Cỏ sống trên đá, cỏ nhiễm sương mai, tờ giấy bị thấm một vùng nước đọng, bút tích hơi nhòe đi, nhưng nhìn qua cũng thấy rõ được là "Nhiễm yết chi vũ, lạc tịch lưỡng hàng".
Ngôn Băng Vân: "Đây là cái gì?"
Tạ Doãn không đáp, hỏi ngược lại y, "Thấy thế nào?"
Chẳng thế nào cả. Ngôn Băng Vân không thích đọc mấy cái lời khuê oán xuân tình thế này, lông mày nhếch lên như đỉnh núi, nửa ngày sau mới dè dặt nói thật, uyển chuyển nói: "Hay hơn câu "đói quá đói quá" một chút."
Tạ Doãn cười ha ha, giành lấy tờ giấy trong tay y, nói: "Ngươi không hiểu phong tình, đúng là đàn gảy tai trâu."
Ngôn Băng Vân không để bụng việc hắn nói mình là trâu, cũng ngồi xuống đống lửa, một lúc lâu sau đột nhiên nói, "Cố hương hữu phong sương, câu này rất hay."
Tạ Doãn ngoắc môi cười một tiếng, lấy túi rượu từ bên hông ra, ném qua đống lửa cho y. Ngôn Băng Vân mở ra ngửi thử, không uống nên gác lại.
Tạ Doãn nhếch lông mày một cái: "Ngươi không uống rượu."
Ngôn Băng Vân nói: "Giám Sát Viện cấm rượu."
"Cái quy tắc gì vậy?" Tạ Doãn ngửa mặt về sau, tùy tiện tựa trên đá, "Bây giờ ngươi đâu có ở Giám Sát Viện, không ai phát hiện đâu."
Ngôn Băng Vân không thể làm gì khác được, nói: "Ta không giỏi uống rượu."
Tạ Doãn cũng không ép y, ngoắc ngoắc ngón tay về phía y, ra hiệu bảo y ném túi rượu về đây. Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, không nhúc nhích. Lúc này Tạ Doãn mới nhớ ra vết thương của y chưa lành, sợ là không tiện lắm, hắn đứng dậy đi vòng qua đống lửa, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Băng Vân.
"Ngươi không hỏi ta viết cái gì sao?"
"Ta không hỏi, Điện hạ cũng tự muốn nói."
Tạ Doãn cười, rút nắp rượu ra uống ực một ngụm, quả nhiên sau đó liền phối hợp bắt đầu nói đến mấy câu xướng kia, "Cái này là nói đến một mỹ nhân, hồng nhan chưa lão ân đã đoạn, ánh đèn sáp nến khóc người bạc hạnh. Son phấn huân nhiễm, hoa trang tàn, điệu niên hoa... Aizz, ta đặt cho nó một cái tên, gọi là 《 Khốc Trang 》, ngươi cảm thấy có được hay không?"
Ngôn Băng Vân chau mày lại: "Ngươi dành ra cả ngày để viết mấy thứ này sao?"
"Ngươi đừng coi thường, người trên phố rất thích mấy cái này đấy."
Ngôn Băng Vân giống như hiểu rõ hơn một chút: "Mấy năm này Điện hạ hành tẩu giang hồ là sống dựa vào việc bán mấy từ khúc này sao?"
Tạ Doãn lại bắt đầu mềm oặt như không có xương, ngồi không thẳng, miễn cưỡng nằm xuống, khuỷu tay bám lấy đầu, nói: "Cũng làm được vài nghề khác, có điều là bán từ khúc vẫn là nghề tốt nhất —— Ngôn đại nhân có từng nghe nói đến Thiên Tuế Ưu chưa?"
"Từng nghe thấy ở đâu đó." Ngôn Băng Vân gật gật đầu, "Tương truyền nói rất khó cầu được một từ khúc của người này..."
Y dừng lại, nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Tạ Doãn đang tự chỉ mình, rốt cuộc cũng phản ứng lại: "... Hóa ra chính là Điện hạ. Chẳng trách."
"Chẳng trách cái gì?"
"Năm đó một khúc 《 Hàn Nha Thanh 》, đem nỗi khổ sống lưu lạc của bách tính nơi biên quan hát tới hoàng thành Kim Lăng, khiến cho Bệ hạ không thể không tra rõ những Binh bộ đã cắt xén quân lương, xử lý cả chuyện những bách tính bị cướp bóc ở biên quan. Trước kia ta chỉ cảm thấy là trùng hợp, hóa ra đều là mưu tính sau lưng Điện hạ."
Tạ Doãn đáp "Ừ" một tiếng xem như xác nhận: "Lúc đó là trẻ tuổi nóng tính làm ra mấy chuyện hoang đường thôi."
Ngôn Băng Vân thầm nghĩ bài đó còn đứng đắn hơn 《 Khốc Trang 》nhiều, nhưng y không nói ra. Có điều y cũng không cần nói, Tạ Doãn nhìn vẻ mặt của y là đã hiểu rồi, nhân tiện đọc: "Khuê oán tương phu, cốt nhục phân li, đều là nỗi khổ của nhân gian, cũng không phân cao thấp."
Ngôn Băng Vân nói: "Ta tưởng rằng, trong l*иg ngực của Điện hạ còn có chút khát vọng cao hơn chứ."
Lời này nói ra có chút không dễ nghe, nhưng Tạ Doãn cũng không để ý, ngược lại còn cười, uống một ngụm rượu lớn, dứt khoát nằm ngửa trên đồng cỏ, cất cao giọng nói: "Hoàng hôn đường xa, nhân gian hà thế! Ô hô thương thay a, Ngôn đại nhân!"
Toàn thân Ngôn Băng Vân chấn động, nửa ngày không nói gì, thật lâu sau mới đột nhiên cầm lấy túi rượu trong tay Tạ Doãn, y cũng uống một ngụm lớn, rượu chảy ra ướt một mảng vạt áo của y, Ngôn Băng Vân cũng không để ý, chỉ cảm thấy rượu vào bụng giống như một mồi lửa trực tiếp dốt từ cổ họng xuống tới dạ dày.
Tạ Doãn thấp giọng nói: "Núi cao sụt lở, phàm bước vận lâm nguy, xuân thu đổi thay, tất có bi cố. Ngôn đại nhân, những lời này, nói nhiều rồi cũng chỉ càng thêm thương tâm, không bằng đừng nói."
Hắn đứng lên, có chút lảo đảo, khoanh tay đoạt lấy túi rượu bên môi Ngôn Băng Vân, "Không giỏi uống rượu thì đừng uống, lát nữa ngươi đánh xe, ta đi nghỉ một lát." Hắn dứt lời, cũng không quản Ngôn Băng Vân có đồng ý hay không, chuẩn bị quay về xe ngựa. Mới vừa đi hai bước, lại trông thấy hai tờ giấy hắn mới đặt trên tảng đá lớn, nhặt lên nhìn qua, tựa hồ là cảm thấy không hài lòng, tiện tay ném vào trong đống lửa.
Ngọn lửa bùng lên, trong chốc lát liền đốt sạch son phấn nước mắt trên trang giấy.
Ngôn Băng Vân đột nhiên gọi hắn: "Điện hạ."
Bước chân của Tạ Doãn dừng lại, quay đầu nhìn y.
Ngôn Băng Vân nói: "Thấu Cốt Thanh... đau không?"
Tạ Doãn ngừng một lát, ánh mắt có chút mờ mịt, không biết vì sao y lại hỏi lời này. Nửa ngày sau mới nhẹ nhàng gật đầu, nói khẽ: "Giống như bị chiên trong dầu nóng, moi gan khoét tim."
Mi mắt Ngôn Băng Vân run lên, bỗng nhiên nói thật nhanh một câu: "Xin lỗi."
Tạ Doãn càng không ngờ tới y sẽ nói lời này. Hắn không biết Ngôn Băng Vân xin lỗi là vì hiểu lầm trước đó, hay đơn thuần là vì thấy hắn phải chịu khổ, hoặc là, y xin lỗi thay lão sư của y.
Thế nhưng chuyện này đâu có liên quan đến y? Nụ cười của Tạ Doãn ôn hòa, hơi say trong mắt là sự ủ rũ cực độ.
"Không liên quan tới ngươi." Hắn khoát tay áo, góc áo phất lên một cái, tiến vào trong xe.
Tiếng lửa nổ "đôm đốp" một tiếng khiến Ngôn Băng Vân kinh ngạc quay đầu, thấy một đám lửa đã đốt gần hết, y thuận tay ném mấy cành cây vào. Cành cây ở ngay bên cạnh, là mấy cành cây Tạ Doãn đã sớm nhặt về. Ngôn Băng Vân chọn một cành cây dài, gảy gảy đống lửa, thấy ngọn lửa dần dần cháy lớn hơn, y trầm ngâm đặt cành cây xuống.
Ánh lửa chiếu vào mắt y, không ai nhìn thấu cảm xúc trong đôi mắt này.
Hồi lâu sau y mới nhẹ giọng đọc lại một lần: "Cố hương... hữu phong sương..."
Thời điểm Tạ Doãn tỉnh lại, sắc trời đã sáng hẳn. Xe ngựa lăn bánh lộc cộc, hắn vén rèm xe lên xem xét, thấy đường đi bằng phẳng, vết bánh xe in lên khắp nơi, dấu vó ngựa đạp lên nhau, dẫm lên cả đường thẳng tắp không có một ngọn cỏ.
Tạ Doãn: "Sao ngươi lại đi đường chính?"
Ngôn Băng Vân cũng không quay đầu lại: "Đường chính nhanh."
Tạ Doãn chán nản: "Phạm nhân mang trọng tội đang lẩn trốn, ngươi thật sự cảm thấy Bắc triều sẽ không bố trí trạm kiểm tra trên đường chính sao?"
Ngôn Băng Vân: "Phạm nhân đang lẩn trốn rất nhiều, cũng vẫn chưa thấy đám rác rưởi đấy bắt được ai."
Tạ Doãn nghẹn họng, hồi lâu sau mới nói: "Nói cũng phải." Sau đó cũng không phản bác nữa. Chỉ là thấy đầu vai của y lại rướm máu, liền đổi vị trí với y, để y vào trong xe tự thay thuốc.
Hai người cứ như vậy chuyển hướng đi đường chính, nhanh hơn lúc trước rất nhiều, còn dành được chút thời gian nghỉ ngơi, Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân không thay nhau đánh xe nữa. Ngôn Băng Vân biết hắn là đang lo cho thương thế của mình, liền nhận tâm ý của hắn. Quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn không ít, Ngôn Băng Vân cũng không đề cập đến việc muốn Tạ Doãn hồi triều lãnh binh nữa.
Y không còn đề cập tới những gì Tạ Doãn không thích nghe, Tạ Doãn rất vui. Cao hứng một chút liền nói rất nhiều. Dù sao bên đường cũng chẳng có gì thú vị, chỉ cần Ngôn Băng Vân tỉnh dậy, Tạ Doãn sẽ lại lảm nhảm không ngừng.
Nhưng Ngôn Băng Vân không muốn để ý tới hắn, bởi vì những chuyện hắn nói phần lớn là không đứng đắn gì. Nhất là mấy tin đồn truyền ngôn thất thiệt trên giang hồ, tỉ như mấy chuyện xấu nửa thật nửa giả trong chốn võ lâm danh giá. Kể ra sinh động như thật, lại còn có tiến có lùi, kể đến đoạn quan trọng còn dừng lại nói muốn Ngôn Băng Vân đoán. Cho hắn một cái búa gỗ, hắn có thể đi kể chuyện ở trà lâu được rồi. Ngôn Băng Vân sắp bị hắn làm phiền chết rồi, dứt khoát duy trì tâm thế mắt điếc tai ngơ.
Tạ Doãn tự hát một vai kịch nửa ngày trời, thấy y không để ý nữa cũng đành dừng lại. Sau đó lại nói đến triều cục và quân vụ với y. Lúc này Ngôn Băng Vân mới có được chút tâm tư, nói đến vô cùng hứng thú, hai người thậm chí còn có chút ý nghĩ hận đã gặp nhau quá muộn. Nhất là bàn đến binh pháp, hai người đều có rất nhiều thứ tình cờ trùng hợp, khiến Ngôn Băng Vân hơi có chút kinh ngạc.
"Cũng không có gì lạ." Tạ Doãn cười cười, "Trước kia Lương Thiệu nắm giữ Giám Sát Viện, ngươi học ông ấy cái gì, ta cũng học ông ấy cái đó, nói tới nói lui, đều là chung một đường."
Mày kiếm của Ngôn Băng Vân vẩy lên một cái: "Điện hạ thụ giáo Lương công bao lâu?"
Nếu y nhớ không nhầm, năm đó Đoan Vương hồi triều không bao lâu đã chủ động xin đi Sơn Đông. Bệ hạ vốn dĩ cũng không muốn phái hắn đi, sợ hắn trẻ tuổi nóng vội, trên chiến trường sẽ liều lĩnh. Cho nên chỉ cho hắn làm phó tướng, chủ soái chân chính là một vị lão tướng khác.
Ý của Bệ hạ là để hắn dùng thân phận "con côi của Thái tử Ý Đức" đi làm phấn chấn lòng quân, không cần thực sự ra trận gϊếŧ địch.
Không ngờ rằng chiến trận thay đổi trong nháy mắt, Tào Tuyên xảo quyệt, lão tướng kia trúng kế, chưa kể đến tổn thất nặng nề, ngay cả mạng của lão cũng mất luôn. Là Tạ Doãn năm đó gần mười lăm tuổi tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập, tự tay chém đầu Tào Tuyên mới thắng được trận này. Lúc ấy trong triều đều nói Đoan Vương quả thật là kì tài ngút trời.
Tạ Doãn nghe xong cười dựng cả tóc, quay đầu nhìn Ngôn Băng Vân: "Kì tài ngút trời? Ngươi thấy giống ta không?"
Ngôn Băng Vân cẩn thận suy nghĩ dùng từ thế nào, im lặng không nói. Nhưng y tin là —— năm đó toàn bộ Nam triều đều đặt hết hi vọng trên người vị thiếu niên này, không ai không tin cả.
Tạ Doãn lắc đầu: "Nào có cái gì mà kì tài ngút trời, đều là vì từ nhỏ bị người ta ép phải cứng rắn gặm mấy cuốn binh thư ấy. Tiểu nhi đàm binh trên giấy, đến khi thật sự lên chiến trường rồi, còn phải nhờ vào ba cái cẩm nang cứu mạng của Lương Thiệu nữa."
Ngôn Băng Vân nhạy bén nghe thấy một chữ "ép" này, nhíu nhíu mày, "Ai ép ngươi? Đồng Minh đại sư sao?"
Tạ Doãn lắc đầu: "Là một lão nô bộc."
"Lão nô bộc?"
"Chuyện này kể ra thì dài lắm, năm đó Đông cung cháy lớn, thực ra là có một lão thái giám trung thành ôm ta đi, lại gặp được sư phụ của ta. Lúc ấy mười hai trung thần bảo vệ Duệ Vương về phía Nam, Tào Trọng Côn truy đuổi không buông, sư phụ đành phải dẫn ta và lão thái giám kia chạy về phía Đông trước, đi qua đường biển, trốn trên một hòn đảo ở Đông Hải."
Ngôn Băng Vân bất tri bất giác lắng nghe nhập tâm, thầm nghĩ, chẳng trách năm đó Lương Thiệu đã tốn bao công sức cũng không tìm được con côi của Thái tử Ý Đức, hóa ra còn có khúc ngoặt thế này.
"Lão thái giám này lại trung thành tuyệt đối như vậy."
"Đúng đấy, ta thấy thiên hạ chưa có ai trung thành hơn lão. Lão thái giám ấy sợ ta quên mất bản thân là ai, cả ngày cứ lảm nhảm không ngừng, đáng ghét vô cùng." Thanh âm của Tạ Doãn có chút tùy tiện, lão thái giám này lão thái giám nọ, giống như cái người đánh cược mạng sống để cứu hắn, nhìn hắn lớn lên này chỉ là một lão nô bộc không đáng nhắc tới, "Từ khi ta hiểu chuyện đã biết mình là ai, biết Tào Trọng Côn làm thế nào mà tiến được vào cung..."
Biết Thái tử phi nhét tã lót của hắn vào tay lão thái giám thế nào, biết mẫu thân than oán khóc lóc ủy thác cho lão thế nào, biết lão thái giám ôm hắn trốn trong tủ kéo, tận mắt chứng kiến Cừu Thiên Cơ gian ô với nữ quyến của Đông cung thế nào, bàn tay lớn ấy gắt gao đặt trên mũi và miệng của hắn, che đi gương mặt đã xanh của bản thân.
Đứa trẻ được lớn lên trong sự cô độc trên hòn đảo nhỏ ở ngoài biển không biết được những đứa trẻ khác được ru ngủ bằng những câu chuyện thế nào, dù sao lúc hắn còn nhỏ, mỗi đêm đều nhớ tới ánh lửa đỏ rực trong Đông cung ở Lạc Dương.
Lão thái giám cái gì cũng đều không hiểu, rất nhiều năm ở đó, lão thậm chí không biết là Lương Thiệu đã giúp Duệ Vương đăng cơ ở Kim Lăng. Trong thế giới của lão, thời gian mãi mãi dừng lại ở năm Tào Trọng Côn phản loạn, mà Tạ Doãn chính là hi vọng duy nhất của lão. Lão lải nhải không ngừng với thiếu niên sau lưng, bắt hắn phải đọc sách, bắt hắn đọc binh pháp, bắt hắn học võ công. Khi còn nhỏ Tạ Doãn hận chết cái lão thái giám này, thiếu niên năm đó rất nhanh đã học được những cách né tránh lão. Hắn không muốn học binh pháp, cũng không nguyện ý gánh vác chuyện gì, hắn chỉ muốn vui vui vẻ vẻ nô đùa, sau đó sẽ có một ngày nào đó hắn đi xem giang hồ mà sư phụ từng nói.
Tạ Doãn của năm mười ba, mười bốn tuổi đã kiên định kháng cự hết thảy những gì liên quan đến "Thái tử Ý Đức" như vậy, cho tới khi người của Giám Sát Viện rốt cuộc cũng tìm được cái đảo hoang này, Tạ Doãn trốn ở một nơi thật xa.
Lão thái giám ấy lúc này đã quá già quá già rồi, lão giống như một con gà mái hoảng sợ, cất cao giọng đi khắp nơi tìm tiểu Điện hạ của lão, dùng cái giọng mà Tạ Doãn đã nghe rất quen rồi, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng sửa đổi khẩu âm cố đô Lạc Dương. Cuống họng của lão thái giám càng gọi càng khàn, cuối cùng trở nên cực kì khó nghe, tiểu Tạ Doãn liền bịt tai mình lại, yên tâm thoải mái đi ngủ. Hắn như mơ hồ nghe thấy lão thái giám đang khóc, cuống họng cứ phát ra âm thanh đứt quãng, đau xót thành khẩn gọi Điện hạ.
Tạ Doãn không có cảm giác gì với vị "phụ thân" của mình. Lão thái giám lại tôn Thái tử Ý Đức lên thành thần, lật qua lật lại vẫn là nói ra mấy lời tốt đẹp, nói người tài đức sáng suốt, nói người nhân từ. Người là lý tưởng của tất cả mọi người, nhưng không phải của Tạ Doãn. Tạ Doãn thờ ơ nghe lão thái giám khóc thương Thái tử Ý Đức, thầm nghĩ, mấy cái này đâu có gì liên quan tới ta đâu?
Thanh âm của lão thái giám kia rốt cuộc cũng không nghe được nữa.
Tạ Doãn đưa mắt nhìn người của Giám Sát Viện tới tìm hắn chán nản rời đảo, rốt cuộc cũng yên lòng về lại nơi mình ở. Vừa mở cửa, đôi chân của lão thái giám buông thõng xuống, thân người cao cao như đập thẳng vào mắt Tạ Doãn.
Lão thái giám treo cổ. Lão đã vấy máu vào thời niên thiếu của Tạ Doãn với chất giọng khàn đặc hòa với tiếng khóc và khuôn mặt tím tái lạnh ngắt, cuối cùng là lão đã ban cho Nam triều một vị tướng tinh bất thế, Đoan Vương điện hạ.