Chương 37

《 Nhân Gian Mấy Mùa Thu 》Chương 9:

Kì thật Ngôn Băng Vân chưa từng nghĩ tới việc sẽ thành thân với Tạ Doãn.

Đương nhiên rồi, Thập Thất đã được mấy tuổi rồi cơ chứ, hài tử thứ hai trong bụng y cũng đã thành hình rồi, thành thân giống như là chuyện đương nhiên đã qua rồi. Nhưng chuyện này thật sự chưa từng xuất hiện trong đầu y, cẩn thận tính toán vẫn khiến y có chút mơ hồ. Ban đầu chỉ là ôm nỗi lòng muốn bảo vệ Tạ Doãn không để hắn chết, trông coi cho đến khi hắn tỉnh lại, chăm sóc đến khi hắn hồi phục, sau đó thì một ngày lại một ngày, cứ như thế đến ngày hôm nay. Có một số việc mà Tạ Doãn không đề cập tới, y cũng không đề cập tới, hai người cứ như vậy mà bỏ qua, thế nhưng không phải vẫn sống tốt sao.

Nhưng thật lòng mà nói, Ngôn Băng Vân luôn cảm thấy y không để ý nhiều đến chuyện của hài tử. Trước đó Tấn Vương phi hỏi y mấy chuyện của Thập Thất, y đều không đáp được gì, làm cho Tấn Vương phi cũng phải tặc lưỡi một cái, nói nam nhân đến cùng vẫn là nam nhân. Ngôn Băng Vân cũng không nói gì. Y không đủ kiên nhẫn để ngồi nói mấy chuyện nuôi con như những vị phu nhân khác, y là Đề Ti của Giám Sát Viện, nói cho cùng cũng là ngoại thần.

Cho nên lúc Tạ Doãn đột nhiên nói muốn thành thân, Ngôn Băng Vân có chút ngẩn người, nửa ngày cũng không nói chuyện. Không nói được, cũng không nói không được.

Tạ Doãn sợ y cảm lạnh, mau chóng bước ra khỏi thùng tắm trước, cũng không thèm thay y phục ướt sũng trên người mình trước, hắn chỉ thay nước tắm rồi cầm khăn lau người cho Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân vô cùng ngoan ngoãn, trầm mặc để hắn hầu hạ. Tạ Doãn đỡ y đứng lên, giữa hai chân y vẫn chậm rãi chảy xuống bạch dịch sền sệt, Tạ Doãn vừa giúp y lau đi vừa cười, Ngôn Băng Vân cũng cười, nụ cười này là thật tâm. Lần đầu tiên Ngôn Băng Vân làm chuyện đó với Tạ Doãn cũng chỉ cảm thấy thêm thân mật, nửa phần khó xử cũng không có.

Tạ Doãn dọn dẹp sạch sẽ cho y, lại cầm một kiện bạch y khoác lên cho Ngôn Băng Vân, y phục rộng rãi rũ xuống, đường cong của bụng cũng hở ra. Tạ Doãn quỳ nửa người xuống thắt dây buộc cho y, vô cùng quyến luyến đặt một nụ hôn lên bụng y, ngẩng đầu nhìn y, lại cười.

Ngôn Băng Vân đột nhiên nói: "Ta cũng đã có lúc hận ngươi."

"Ừm, ta biết." Tạ Doãn đứng lên, cởi y phục ướt sũng trên người ra, tiện tay xếp ở bên chân, sau đó cứ như vậy thản nhiên để thân thể trần trụi này đi về phòng tìm y phục. Ngôn Băng Vân cũng không hiểu vì sao mình lại đi theo sau lưng hắn, Tạ Doãn khoác y phục lên người xong quay lại đã thấy Ngôn Băng Vân đứng cách hắn có hai bước liền giật nảy mình, thắt dây lưng qua loa rồi đưa tay kéo y lại.

"Lệnh là do Triệu Uyên hạ, thuốc là Trần Bình Bình đưa cho, ngươi chẳng qua chỉ là một thanh đao. Nhưng ta đây, thời điểm then chốt vẫn có thể buông bỏ hiềm khích lúc trước với Trần Bình Bình, thậm chí còn vì bảo vệ Triệu Uyên mà mặc kệ mạng sống của ta... Ta đối với người khác là quân tử, là thánh nhân, duy chỉ không tha thứ cho ngươi là vì muốn bắt nạt ngươi, một là vì ngươi không liên quan đến quốc vận Đại Chiêu, hai là vì ngươi không có hắc kỵ bên mình, có đúng không?"

Khóe miệng của Ngôn Băng Vân có chút cong lên, cái gì mà quân tử thánh nhân, nhưng y cũng không phủ nhận.

Những lời này dù có chết y cũng không thể nói ra khỏi miệng, nhưng Tạ Doãn đều hiểu tất cả, còn nói không chút kiêng kị nào.

Tạ Doãn thở dài một hơi, kéo tay y lại hôn lên môi một cái, "Vậy phải làm sao bây giờ, người khác đều nói Tạ Tam là một tên ngụy quân tử lấn yếu sợ mạnh, Ngôn đại nhân còn cần ta nữa không?"

Ngôn Băng Vân cười, ngón tay thuận thế vuốt ve môi dưới của hắn một chút, "Người khác đều là người ngoài."

Tạ Doãn nháy mắt một cái: "Vậy là ngươi đồng ý làm người của Tạ mỗ rồi?"

Ngôn Băng Vân không giỏi đùa giỡn với hắn như thế này, nhất thời nghẹn lời không đáp lại, Tạ Doãn lại vung tay y ra, không biết lấy từ đâu ra một đôi nến đỏ, một cây kéo, một đoạn dây đỏ, còn có một hộp gỗ tinh xảo đệm nhung đỏ bên trong, bên trên còn khắc tịnh đế liên (*). Lúc hắn bày từng món lên bàn, Ngôn Băng Vân chỉ biết dở khóc dở cười: "Ngươi chuẩn bị từ lúc nào vậy?"

(*): hai bông hoa sen mọc cùng một gốc, ý muốn cầu cho tình cảm phu thê mặn nồng.

"Thời điểm ngươi đặt tên cho Thập Thất ta liền nghĩ đến." Tạ Doãn mưu đồ đã lâu, lúc này đã rút ra cây châm lửa thắp nến đỏ lên. "Tạ Tam là một người không quan tâm sự đời, nhưng hài tử của chúng ta vẫn còn một đoạn đường rất dài phía trước đợi chúng, không thể để hai đứa nhỏ trở thành đứa con hoang không tên không họ được, họ Triệu cũng được họ Ngôn cũng được, trong lòng ngươi vẫn là hi vọng chúng có thể nhận tổ quy tông, đúng không?"

Ánh mắt của Ngôn Băng Vân sáng lên, thần sắc nhu hòa. Đây thật sự là những lời ngày hôm đó y không nói ra. Y không thích tranh luận với Tạ Doãn, người này ngụy biện quá giỏi rồi, lại khó cãi được hắn, Ngôn Băng Vân không phải một người thích nói nhiều, cho nên mỗi khi hai người có ý kiến bất đồng, y vẫn thường chọn cách không nói lời nào. Tạ Doãn là người dễ nhìn thấu lòng người, y không nói thì Tạ Doãn cũng hiểu, nếu như không hiểu thì tức là vì chính hắn không muốn hiểu, vậy y nói nhiều cũng vô ích, không cần phí sức tranh luận làm gì.

Tạ Doãn đốt xong hai cây nến đỏ lại nói: "Nhưng mà, nếu như nói là vì hài tử mà thành thân thì cũng ủy khuất ngươi lại ủy khuất ta quá."

Ngôn Băng Vân: "Vậy thành thân vì cái gì đây?"

Tạ Doãn ngả ngớn quét qua cằm y: "Trong lòng ta hận ngươi, trùng hợp là trong lòng ngươi cũng hận ta, ta thấy rất tốt, chúng ta chẳng phải là duyên trời tác hợp sao?"

"..."

Cái chết tiệt gì vậy?

Tạ Doãn mặc kệ đạo lý này có đúng hay không, không nói lời nào kéo y đến bên cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra liền thấy vầng trăng sáng đã treo cao. Tạ Doãn quỳ xuống trước, nói cái này gọi là bái thiên địa.

Ngôn Băng Vân đến cười cũng không cười nổi nữa: "Cứ bái thế này sao?"

Tạ Doãn lại đứng lên, nghiêm túc nói: "Không hài lòng sao? Hừm... là vì có chút qua loa đúng không? Vậy thì chúng ta chọn ngày trước, trạch nhạn vi sính. Aiya, không đúng, thánh nhân có dạy, sĩ như quy thê, đãi băng vị phán (*). Vốn nên để thời điểm trước khi nước băng tan mới nạp thê, bây giờ xuân hoa đều nở cả rồi, xem ra chỉ có thể chờ tới sang năm. Cũng tốt, làm hết Lục lễ..."

(*): ý nói cưới vợ nên chọn lúc băng chưa tan, tức là lúc trời còn đang rét.

Ngôn Băng Vân nghe hắn nói cũng đau hết cả đầu, nhanh chóng kéo tay áo của hắn, quỳ xuống trước thiên địa: "Được rồi. Nhanh chóng bái đi."

Tạ Doãn gắng gượng nhịn cười, cũng quỳ gối bên cạnh y, hai người đều không nói gì, cứ như vậy vừa im lặng vừa trịnh trọng hành đại lễ trước trăng sáng.

Bái thiên địa xong chính là bái cao đường, nhưng hai người bọn hắn đều là cô gia quả nhân, lúc này cũng chẳng có cao đường mà bái. Ngôn Băng Vân cũng lười nghĩ, cứ như vậy nghiêng mặt qua nhìn Tạ Doãn, nhìn xem hắn sẽ làm gì.

Tạ Doãn nghĩ ngợi nửa ngày, nhỏ giọng hỏi y: "Ngươi có vật gì kiểu như... tín vật của Ngôn gia không?"

Ngôn Băng Vân lắc đầu. Cái này thật sự là không có.

Tạ Doãn thở dài, nói được thôi, cao đường đều ở trên trời, vẫn bái thiên địa như cũ đi. Ngôn Băng Vân cũng không nói lời nào, cũng bái theo hắn.

Tạ Doãn dập đầu xong, lại lẩm bẩm: "Ngôn lão đại nhân, ta không có ấn tượng gì với cha của ta, cũng không biết hai người thuở sinh thời từng trải qua cùng nhau thế nào. Có điều nghĩ đến, tất cả mọi người đều nói ông ấy là một vị quân vương tốt, người lại là trung thần, chắc chắn là không có chuyện không hợp nhau. Bất luận là thế nào, trước kia hai người là hảo quân thần, từ nay về sau chính là hảo thông gia, đây chính là lòng hiếu tâm của vãn bối."

Mấy câu này nói ra liền khiến Ngôn Băng Vân tròn mắt há hốc miệng, cảm thấy lão gia phụ đêm nay sẽ về báo mộng mắng y mất, y chỉ muốn may miệng Tạ Doãn ngay tại đây thôi. Tạ Doãn dìu y đứng dậy, lấy sợi dây đỏ ở trên bàn ra, một đầu thắt ở tay Ngôn Băng Vân, một đầu thắt ở cổ tay hắn, vẻ mặt đứng đắn hiếm thấy: "Tam bái, phu thê giao bái."

Tạ Doãn không nói gì nữa, nghiêm chỉnh thu hết ý nghĩ không đứng đắn lại, dứt khoát vén vạt áo lên quỳ xuống. Ngôn Băng Vân bị sợi dây đỏ trên tay kéo một cái, cũng quỳ xuống. Hai người quỳ đối diện cúi đầu, Tạ Doãn lại đưa tay dìu y, Ngôn Băng Vân vẫn có chút ngẩn người nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, nửa ngày không nói lên lời.

Tạ Doãn đột nhiên nắm sợi dây đỏ kéo lại, Ngôn Băng Vân không kịp đề phòng, nhào về phía trước đâm vào ngực Tạ Doãn, bị hắn kéo đi hết thảy ý nghĩ trong lòng. Tạ Doãn cầm lấy cái kéo, cắt một lọn tóc trước đầu vai y, lại cắt một lọn tóc trên đầu hắn, trân trọng như báu vật mà thắt lại, đặt vào trong hộp gỗ khắc tịnh đế liên, cười với y.

"Đây mới là tròn lễ, kết tóc, nhân duyên kiếp này đã định rồi."

Ngôn Băng Vân nghẹn họng, lúc này đột nhiên mới có chút cảm giác thực: "Chúng ta thành thân rồi?"

"Đúng vậy." Tạ Doãn buông y ra, cũng không tháo dây đỏ xuống, cứ như vậy lưu luyến nắm tay Ngôn Băng Vân, thổi tắt ánh nến rồi vừa đi về giường vừa nói: "Sau này nếu ta chết rồi ta cũng muốn chôn chung một huyệt với ngươi. Lại nói, lăng mộ giả kia của Thái tử Hiếu Chương vẫn còn ở Kim Lăng, tên hỗn trưỡng A Nhàn này cũng không thèm nhớ đến việc rời nó về Bắc đô đi, xem ra sau này sẽ không còn người hóa vàng mã cho ta nữa. Ta cũng chỉ có thể đi theo sau lưng Ngôn đại nhân, ăn uống không mất tiền, làm một kẻ bám chân ngươi, một đời lại một đời."

Ngôn Băng Vân nằm xuống cùng hắn, thanh âm thấp dần, mơ hồ xen lẫn ý cười trong đó: "Người của Giám Sát Viện từ trước đến nay đều chết không được yên thân, ngươi có chắc là sau này có người đốt vàng mã cho ngươi không?"

Tạ Doãn tùy tiện mà nói không kiêng kỵ gì chuyện sinh tử, nghe lời này thậm chí còn cảm thấy rất có lý, lại đáp một câu: "Nói cũng phải". Sau đó mới nói: "Chúng ta nuôi dưỡng hai hài tử, chúng sẽ không đến mức vô lương tâm vậy đâu ha?"

Ngôn Băng Vân đàng hoàng trịnh trọng nói: "Nếu như chúng đều giống ta, vậy thì khả năng là sẽ vô lương tâm thật đấy."

"Lại nói hươu nói vượn." Tạ Doãn khẽ khiển trách y một câu, quay người qua đối mặt với y, Ngôn Băng Vân cũng không phải nói đùa. Hai người bọn hắn đều không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương trong bóng đêm, dù không nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của đối phương đều rõ ràng như đã khắc trong lòng.

Tạ Doãn bỗng nhiên nói: "Ngươi còn nhớ không, năm đó ngươi đã nói, ngươi sợ mình không sống được đến cái tuổi trời mưa gió xương cốt liền bắt đầu đau..."

"Ta không nói ta sợ, ta chỉ nói là..."

"Dù sao thì đại ý cũng là như vậy." Tạ Doãn đột nhiên ngắt lời y, lại nắm lấy cổ tay của y, chơi đến thích thú, cứ không ngừng sờ lên khớp xương ở cổ tay Ngôn Băng Vân, "Hiện tại thế nào?"

"Hiện tại thế nào là thế nào?"

"Ngươi sẽ sống đến lúc đó. Mà đến tuổi xương khớp đau nhức mỗi khi trời mưa, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi."

Ngôn Băng Vân trầm mặc rút tay lại để nắm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau. Tạ Doãn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tay Ngôn Băng Vân.

Tạ Doãn: "Những vết thương cũ của ngươi, ta thấy vẫn phải về Đoan Thủy ngâm suối nước nóng dưỡng thương cho thật tốt. Chờ đến khi giải quyết xong chuyện ở Bắc đô, chúng ta trở về cuộc sống trước đây, có được không?"

"Được."

"Đưa cả Lý ma ma về đi, ta sẽ hỏi thử bà ấy xem bà ấy có nguyện ý không."

"Lý ma ma?"

"Ừ. Thập Thất càng lúc càng lớn, hai người chúng ta đều là đại nam nhân, sau này sẽ có chuyện không tiện chỉ dạy cho con bé. Ta thấy con bé cũng thích Lý ma ma, nếu bà ấy nguyện ý thì cùng đưa về Đoan Thủy đi."

"... Được."

"Nếu không nguyện ý thì đến Đoan Thủy tìm một ma ma khác cũng được."

"Đều nghe ngươi." Ngôn Băng Vân che miệng ngáp một cái, đã có chút mệt rồi.

Tạ Doãn không buồn ngủ chút nào, kéo y lại nói: "Nhưng ta cảm thấy Thập Thất cũng không bồi chúng ta được mấy năm nữa đâu."

Ngôn Băng Vân bị một câu này của hắn dọa đến hết buồn ngủ luôn: "Cái gì?"

"Ta thấy căn cơ của con bé thật sự không tệ, chừng hai năm nữa ta đi tìm một danh sư đưa con bé đi bái sư."

"Con bé muốn học công phu gì ta không dạy được sao?"

Một câu "Nhiều là đằng khác" cứ nghẹn trong cổ Tạ Doãn, cuối cùng hắn cũng không nói ra, nghĩ nghĩ một lát lại nói: "Nếu là kiếm đạo thì con bé học ngươi là đủ rồi."

Ngôn Băng Vân buồn buồn hỏi, "Con bé muốn bước vào giang hồ rồi?"

Tạ Doãn trầm mặc một hồi sau đó mới đáp "Ừ" một tiếng, thay nữ nhi giải thích, "Thời điểm ta lớn bằng con bé cũng muốn vào giang hồ. Học võ có người nào mà không muốn đâu? Giang hồ có nhiều chuyện thú vị, ở chợ cũng có kì nhân, bên ngoài có hào hiệp. Có rất nhiều công phu khác nhau, nghe kể đã đủ khiến người ta hiếu kì. Lúc còn nhỏ sư phụ nói với ta, trên đời này có một loại đao pháp tuyệt diệu, gọi là Đoạn Thủy Triền Ti, năm đó cũng từng độc bộ võ lâm, có điều năm đó thiên hạ đại loạn, truyền nhân cuối cùng của Đoạn Thủy Triền Ti ảm đạm xuất quan đi đến sa mạc. Hiện giờ Trung Nguyên cũng không tìm được loại đao pháp nào lấy nhu thắng cương tuyệt diệu như vậy nữa. Lúc ấy ta liền nghĩ, một ngày nào đó ta cũng muốn xuất quan đi tìm vị truyền nhân kia, dù chỉ là nhìn một chút cũng tốt."

Hắn đẩy đẩy Ngôn Băng Vân: "Ngươi một đời học kiếm, chẳng lẽ không muốn biết Kiếm Sơn Xuyên đến cùng là có phong thái thế nào sao?"

Ngôn Băng Vân không để ý tới hắn: "Kiếm Sơn Xuyên năm đó không chịu hàng Tào, bị Bắc Đẩu diệt môn, Bắc Đẩu lại bị ta gϊếŧ, ta tò mò cái gì."

"..." Tạ Doãn hung hăng nghẹn họng, quay đầu lại nhớ tới trong Giám Sát Viện có nơi lưu trữ võ học toàn thiên hạ. Người học võ trong Giám Sát Viện xưa nay chưa từng câu nệ thiên kiến bè phái giống như các môn phái trong giang hồ, họ thường dựa vào thế mạnh của bách gia. Kiếm pháp của Ngôn Băng Vân mặc dù chưa có tên nhưng đúng là chưa hẳn là không bì nổi với Kiếm Sơn Xuyên —— thậm chí còn có khả năng thắng, dù sao y cũng từng học qua loa kiếm pháp của Kiếm Sơn Xuyên.

Tạ Doãn thở dài.

Mắt của Ngôn Băng Vân đã nhắm lại, thanh âm mang theo giọng mũi nhàn nhạt, nghe giống như đã rất buồn ngủ rồi: "Sau này thì sao?"

"Cái gì cơ?"

"Ngươi xuất quan đi tìm Đoạn Thủy Triền Ti sao?"

"Không có." Tạ Doãn nở nụ cười giống như tự giễu, "Thời điểm ta mười bốn tuổi, ta đã bắt đầu thu dọn hành trang, chuẩn bị vượt biển xuất quan..."

Sau đó lão thái giám treo cổ, Lương Thiệu tự mình tìm tới cửa.

Quốc vận của Đại Chiêu giống như một ngọn núi ép lên hai chữ "chính thống" trên vai hắn, thiên hạ này lớn như vậy cũng không tìm được một thiếu niên lang vô ưu vô lự, ý khí phong phát như trước nữa.

Ngôn Băng Vân lại lặng lẽ mở mắt trong bóng đêm, lờ mờ có ánh trăng rơi trên song cửa, Tạ Doãn nằm thẳng bên cạnh y, y chỉ còn nhìn được sống mũi cao của Tạ Doãn.

Tạ Doãn quay đầu lại nhìn y, Ngôn Băng Vân liền vội vàng nhắm mắt lại, lại nghe hắn hỏi: "Ngươi thì sao? Khi còn nhỏ ngươi thế nào?"

"... Được huấn luyện trong Giám Sát Viện."

"Nói dối. Ngươi bảy tuổi đến Kim Lăng, tiến vào Giám Sát Viện là chuyện của năm mười ba tuổi, khúc giữa đâu? Ngươi chưa từng kể cho ta."

Có cái gì hay ho mà đề cập đây, chỉ là một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi.

Ngôn Băng Vân không nói chuyện, hô hấp kéo dài, giống như đã ngủ thϊếp đi.

Tạ Doãn vẫn giống một hài tử, gặp chuyện gì cũng hiếu kì, thấy y không đáp lại xoa xoa tay y một hồi, một lát sau lại dùng ngón tay chọc nhẹ lên má Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân không hề có chút phản ứng gì. Lúc này Tạ Doãn mới xác định nhất định là y đang giả vở ngủ. Với sự cảnh giác của y, tuyệt đối không có chuyện ngủ đến bất tỉnh thế này. Thế nên hắn cũng không làm loạn nữa, an định nắm tay Ngôn Băng Vân.

Bọn hắn còn có thời gian cả đời ở bên nhau, trước khi Tạ Doãn nhắm mắt lại đã nghĩ, tuế nguyệt du du, luôn có lúc thích hợp để y kể.

Cho dù y thật sự vẫn không nguyện ý kể cũng không sao cả, hôm nay bọn hắn đã bái đường, thành thân, từ nay về sau xem như triệt để vứt bỏ quá khứ, sống trong nhân gian một lần nữa.