Khi Tiêu Chiến đến Peak Villa, bác sĩ Lý đang thay băng cho Vương Nhất Bác. Vết thương xuyên thấu trên ngực phải của hắn rất gớm ghiếc, dù đã bốn năm ngày trôi qua, máu vẫn rỉ ra thấm đẫm một mảng băng gạc.
“Đừng nhìn.” Đôi môi Vương Nhất Bác tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến lại đặc biệt dịu dàng, “Nhìn rất sợ, anh vào phòng khách đợi một lát, em thay thuốc xong sẽ quay lại.”
Tiêu Chiến chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng. Không khí trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả bác sĩ Lý đang thay băng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tốc độ thay băng cũng vô thức nhanh lên.
“… Anh tức giận sao?” Vương Nhất Bác thận trọng hỏi.
Tiêu Chiến vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, cho đến khi bác sĩ Lý quấn băng gạc lại, anh mới chậm rãi nói: “Tại sao sau khi bị thương nặng như vậy, em lại không nói cho anh biết?”
“Lúc đó Locke sắp phải phẫu thuật. Em sợ anh sẽ bị phân tâm. Hơn nữa, vết thương này có vẻ không quá nghiêm trọng …”
Không ngờ Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong, hai mắt Tiêu Chiến đột nhiên đỏ lên, thấy tình hình không ổn, bác sĩ Lý vội vàng nói vài câu dặn dò, nhanh chóng thu dọn hộp thuốc chạy trốn.
Trong phòng ngủ trống rỗng chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hít một hơi, giương đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn hắn: “Nếu dao đâm sâu hơn một chút, phổi của em sẽ bị huỷ, phải không? Như vậy còn không nghiêm trọng sao? Nếu mạng sống của Locke được đổi lấy bằng mạng của em, thì anh không muốn đánh đổi!”
“Tiêu Chiến …” Vương Nhất Bác nhịn đau đến tiến lên, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành, “Em không phải vẫn tốt sao? Nằm thêm một tuần nữa là có thể ra khỏi giường rồi, chưa đầy một tháng, có thể lành … “
“Sao em lại ngốc như vậy!” Tiêu Chiến vừa bực vừa đau khổ, “Anh ta kêu em tự đâm, em liền tự đâm, em chưa từng nghĩ, nếu không cứu kịp thời, tính mạng của em sẽ không còn nữa?!”
“Nhưng em sẵn lòng.” Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh nói từng chữ: “Em sẵn sàng chịu những tổn thương giống như anh và để lại những vết sẹo tương tự. Em sẵn sàng từ bỏ Thịnh Nguyên vì anh và Locke, ngay cả em tự đâm mình cũng không là gì.”
Nghe hắn nói, bức tường thành trong lòng sáu năm của Tiêu Chiến dường như đang dần sụp đổ, mọi đau khổ, bất lực và oán hận trong sáu năm qua đang dần tan biến.
Thật lâu sau, rốt cục anh cũng thở dài một hơi, duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương của Vương Nhất Bác, trầm giọng hỏi: “Đau không?”
“Thành thật mà nói, rất đau.” Vương Nhất Bác nhếch miệng cười với anh. “Nhưng khi em nhìn thấy anh, cũng không đau lắm.”
Tiêu Chiến trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, “Anh so với bác sĩ Lý còn tốt hơn sao?”
“Ừ.” Giọng điệu của Vương Nhất Bác mỏng manh, giống như một đứa trẻ, “Anh trông đẹp hơn anh ấy.”
“Có thể chữa khỏi?”
“Người khác không thể, nhưng anh có thể.”
Khi anh nói câu này, khuôn mặt của Tiêu Chiến liền đỏ lên, anh phải quay người sang chỗ khác hỏi: “Em có muốn ăn gì không? Anh làm cho em.”
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, nói muốn món cháo đơn giản và dễ làm nhất.
Tiêu Chiến nhanh chóng đi xuống lầu, chừng nửa tiếng sau liền bưng một đĩa cơm lên, hai bát cháo cùng đồ ăn kèm, đồ ăn quá thanh đạm, nhưng Vương Nhất Bác ăn đồ do anh làm, hắn chỉ cảm thấy rất ngon. Bữa ăn đạt chuẩn Michelin của khách sạn thậm chí còn không thể sánh bằng.
“Locke thế nào rồi? Có bị từ chối tiếp nhận gì sau ca mổ không?” Vương Nhất Bác vừa uống cháo vừa hỏi.
“Không sao, hiện tại chị Tiêu Khả đang ở bệnh viện chăm sóc con, nếu có tình huống bất thường sẽ thông báo cho anh sớm.” Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác nói: “Chờ em hai ngày, em khỏe lại, liền đến bệnh viện thăm con.”
Tiêu Chiến phản đối và nói, “Em nên hồi phục ở nhà. Không phải bác sĩ Lý đã nói em nên nằm trên giường sao?”
“Nhưng em phải làm gì nếu em muốn gặp anh?”.
TruyenHDKhông ngờ khi hắn hỏi thẳng như vậy, hai má của Tiêu Chiến bất giác nóng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là ngày mai em đến bệnh viện với anh, sắp xếp một giường cho em ở phòng Locke. Ở đó có bác sĩ chăm sóc cẩn thận, vết thương của em cũng sẽ nhanh chóng lành hơn. “
“Được.” Vương Nhất Bác đồng ý, lại nhanh chóng ngẩng đầu: “Vậy đêm nay anh đi sao?”
Tiêu Chiến dừng lại, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Vương Nhất Bác, anh lắc đầu nhỏ giọng đáp: “Không đi.”
Vương Nhất Bác vì bị thương ở ngực nên lúc ngủ chỉ có thể nằm ngửa, rõ ràng là Tiêu Chiến nằm ở bên cạnh, nhưng hắn còn không thể chạm vào tay vợ mình.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, phản chiếu qua khung cửa sổ rộng từ trần đến sàn, thậm chí núi rừng xa xa bên ngoài cũng giống như một bức tranh vẽ tuyệt đẹp.
Tiêu Chiến quay mặt lại nhìn hắn, lông mày của hắn đặc biệt đẹp khi nhìn dưới ánh trăng.
“Còn đau không?” Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh, trong lòng khẽ động, “Ôm em một chút, sẽ không đau nữa.”
Trong chốc lát, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đệm bên người hơi xẹp xuống, sau đó, một cánh tay ấm áp ôm lấy eo hắn.
“Anh không chạm vào vết thương của em phải không?” Hơi thở của Tiêu Chiến phả lên má hắn khi anh nói.
“Không.” Vương Nhất Bác đè nén sự nhộn nhạo trong cơ thể, trầm giọng nói: “… Vậy, chúng ta hiện tại hòa giải sao?”
Tiêu Chiến không trả lời một cách nhanh chóng. Vương Nhất Bác hơi lo lắng. Thời gian trôi qua. Ngay khi hắn nghĩ rằng mình không thể nghe thấy câu trả lời mình muốn, Tiêu Chiến đột nhiên nói: “Em thậm chí đang tự sát vì lợi ích của chúng ta. Anh có lý do gì để từ chối em một lần nữa?”
Nghe anh nói, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy chóp mũi nhức nhối, cố vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Chiến, như ôm trân bảo: “Em xin lỗi … xin lỗi vì những chuyện sai trái mà em đã làm trước đây. Từ bây giờ, chúng ta sẽ có một cuộc sống vui vẻ. Được không?”
Được bao quanh bởi hơi thở quen thuộc của hắn, sự bồn chồn và lo lắng mấy ngày qua của Tiêu Chiến dường như đã từ từ tan biến, những ngày này, họ đã cùng nhau trải qua một tai họa từ trên trời rơi xuống. Có điều là ông trời luôn cho họ một cái kết khá viên mãn.
“Được rồi.” Anh nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe nhịp tim ổn định của hai người.
Vương Nhất Bác sờ sờ vai gáy mềm mại của anh, đầu ngón tay chạm vào vết sẹo dưới xương quai xanh, không nhịn được hỏi: “Lúc anh bị đâm, hẳn là rất đau chứ?”
“Không sao.” Giọng Tiêu Chiến nhẹ nhàng, giống như sắp ngủ say, “Anh đã gần quên đi nó…”
“Thật sự quên?”
Tiêu Chiến lông mi dài run lên hai lần, thật lâu sau mới nói: “Đau lắm… anh tưởng chết đi.”
“Lúc đó … anh hận em nhiều lắm phải không?”
Tiêu Chiến không phủ nhận, “Anh hận em … nếu không anh sẽ không rời đi. Nhưng sau khi Locke ra đời, anh nhận ra, anh không ghét em nhiều như vậy.”
“Tại sao?” Vương Nhất Bác hỏi.
“Bởi vì anh phát hiện mỗi lần anh ghét em, anh sẽ nhớ em nhiều hơn… Anh buộc bản thân không hận em nữa, nhưng thật ra anh muốn quên em.” Tiêu Chiến trầm giọng nói, như trước khi chìm vào giấc ngủ. Lầm bầm, “Nhưng sau đó anh phát hiện ra … khi một người yêu một người khác quá nhiều, sẽ không có cách nào để quên người ấy hoàn toàn.”
*
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đến bệnh viện, theo lý mà nói thì Vương Nhất Bác không thể ra khỏi giường lúc này, nhưng thể lực của hắn rất tốt, với sự hỗ trợ của Tiêu Chiến liền có thể đi lại bình thường.
Đến phòng, Locke vẫn đang ngủ say, Tiêu Khả đang ngồi bên giường, đọc một cuốn truyện tranh mà lũ trẻ thích.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác tàn tật, Tiểu Khả không khỏi kinh ngạc: “Em không sao chứ, bị thương ở đâu?”
“Không sao đâu.” Vương Nhất Bác cười, “Em chỉ bị thương ngoài da một chút thôi. Không sao đâu.”
Mặc dù lúc trước Tiêu Khả có rất nhiều ý kiến với Vương Nhất Bác, nhưng trong khoảng thời gian này, nhìn thấy sự chăm sóc ân cần của hắn đối với Tiêu Chiến, thái độ của cô cũng thoải mái hơn. “Vậy thì, Chiến Chiến, em chăm sóc cho cậu ấy, Locke, để chị lo. “
“Không cần đâu, chị.” Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác về chỗ ngồi, nói: “Cứ để Vương Nhất Bác ở đây đi. Công ty của chị gần đây không phải bận sao? Chị không cần phải ở lại đây.”
Tiêu Khả luôn là người tinh tế, cô nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa hòa giải, cô quả thực bị nghi ngờ là bóng đèn ở đây, vì vậy cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Vậy thì chị đi trước.” Trước khi đi, cô dặn: “Nếu có cần thì gọi cho chị, chị sẽ sắp xếp đến bất cứ lúc nào”.
Tiêu Chiến cười đáp: “Được.”
Sau khi đưa Tiêu Khả đi, giường bệnh của Vương Nhất Bác được nhân viên mang đến, được đặt cạnh giường người nhà của Tiêu Chiến, coi là ngủ trên cùng một giường.
Một lúc sau Locke đang ngủ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy chú Vương đã lâu không gặp, đôi mắt to tròn gần như bừng sáng, “Chú Vương! Chú đã ở đâu vậy? Đã lâu như vậy? Không đến gặp con?!” Cậu chuẩn bị từ trên giường bệnh đứng dậy.
Tiêu Chiến vội vàng giữ chặt cậu, “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Con vừa mới giải phẫu xong, không thể làm ra động tĩnh gì lớn.”
“À …” Locke cười khúc khích và ngoan ngoãn nằm lại, “Gặp chú Vương con rất vui.”
Vương Nhất Bác không khỏi xúc động khi thấy con nhớ mình đến vậy, giọng ấm áp nói: “Mấy hôm nay chú bận công việc không đến được, xin lỗi con. Khi nào xong việc chú sẽ đưa con đi chơi công viên, được không? “
“Được ạ!” Locke vui vẻ đáp, nhưng ngay sau đó cậu đã phát hiện ra sự khác thường của Vương Nhất Bác nên lo lắng hỏi: “Chú Vương… Sao chú cũng nằm trên giường bệnh, chú cũng bị bệnh à?”
“Không sao đâu. Chú bị thương một chút rồi sẽ mau lành.” Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn anh nói, “Ước chừng khi con xuất viện thì mình sẽ cùng nhau xuất viện.”
“Được! Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau đi công viên giải trí!”
Nhìn thấy hai cha con rơi vào thế này, Tiêu Chiến không khỏi chạnh lòng, chăm sóc Locke sau khi rửa mặt đánh răng xong liền rời khỏi phòng bệnh, đến phòng ăn của bệnh viện lấy bữa sáng.
Vương Nhất Bác đến, đã mang chiếc xe bốn bánh mà hắn đã hứa cho Locke, thằng bé rất thích, không thể đặt nó xuống mà cầm mô hình ô tô trên chăn để mô phỏng trò chơi đua xe F1.
“Chú Vương …” Nhìn thấy Tiêu Chiến đang bước đi, Locke nhấc theo chiếc xe yêu quý của mình, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: “Con nói cho chú một bí mật, đừng nói với baba là con đã nói nha.”
“Bí mật là gì?”
“Chú có vẻ là… cha ruột của con.” Locke chớp chớp đôi mắt, hai má sữa nhỏ trên má cậu hiện lên “Con đã cảm nhận được điều đó kể từ khi con nhìn biểu cảm của ba khi gặp chú ở quảng trường”.