Chương 31

rong khoảng thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm, Tiêu Chiến hầu như ngày nào cũng bị mất ngủ, cho dù nhắm mắt lại, đầu óc cũng chỉ toàn là những mảnh vỡ quá trình trưởng thành của Locke từ khi mới sinh ra đến khi bắt đầu học lớp mầm, anh không ngủ được đến ba bốn giờ sáng.

Lúc anh mất ngủ, Vương Nhất Bác sẽ luôn âm thầm thức cùng anh.

“Vương Nhất Bác, em có biết … Locke sinh ra nặng bao nhiêu kg không?”

Buổi tối trước khi kết quả trùng khớp được công bố, trong đêm khuya thanh vắng, Tiêu Chiến nằm đối mặt với Vương Nhất Bác trên giường dành cho người nhà và thì thầm.

Vương Nhất Bác nói: “Bao nhiêu?”

Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nói: “Nhỏ hơn một đứa trẻ bình thường, nặng chưa tới năm ký *, cổ tay nhỏ bằng đốt ngón tay cái của anh, sắc mặt tái nhợt.”

( 5 ký TQ= 2,5kg)

“Lần đầu tiên nhìn thấy con, anh rất vui chứ?” Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.

“Ha … lúc đó anh không chỉ vui mà còn cảm thấy rất lạ. Rõ ràng là anh đã mang thai con gần mười tháng, nhưng ngay lúc đó, anh cảm thấy con như đột nhiên xuất hiện.”

“Anh rất dũng cảm và mạnh mẽ.” Vương Nhất Bác vuốt mái tóc xoã trên trán anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đã sinh con ra và nuôi nấng con thật tốt”.

“Locke là đứa trẻ thông minh và nhạy bén nhất mà anh từng thấy. Anh chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra nó. Nhưng Vương Nhất Bác …” Tiêu Chiến cau mày, và một tầng sương mù đã sớm phủ đầy đôi mắt đẹp của anh “Khoảnh khắc anh biết con bị ốm, lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận”.

“Nếu anh không sinh ra con, có lẽ con sẽ không phải khổ sở như thế này … Nếu như tuỷ của chúng ta không trùng khớp với con, anh không thể tưởng tượng được mình sẽ trở thành cái gì.”

“Không.” Vương Nhất Bác nắm lấy bờ vai gầy của anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng “Nếu chuyện đó xảy ra, thì dù có lục tung tất cả các ngân hàng tủy trên thế giới, em cũng sẽ tìm được cho Locke một loại phù hợp. Anh đừng lo lắng, sẽ ổn thôi. “

Tiêu Chiến bị khí tức quen thuộc và bình tĩnh của Vương Nhất Bác bao quanh, cả người cũng từ từ bình tĩnh trở lại, một lúc sau, Vương Nhất Bác tưởng anh đã ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy Tiêu Chiến nói: “Nếu không có tủy phù hợp…… hứa với anh một điều? Được không?”

“Chuyện gì?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Cho anh một đứa trẻ khác.” Tiêu Chiến trầm giọng nói, như thể ẩn chứa một cảm xúc mãnh liệt nào đó, “… để cứu Locke.”

*

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hoang mang cả buổi sáng, mãi đến ba bốn giờ chiều, bác sĩ mới thông báo họ đến phòng khám nhận kết quả.

“Kết quả trùng khớp đã ra.” Bác sĩ không dài dòng mà trực tiếp đưa bản báo cáo trước mặt họ. “Tiêu tiên sinh và Vương tiên sinh, nói chung, mức độ phù hợp giữa cha mẹ và họ hàng là cao nhất, có thể lên đến mười điểm, tất cả đều trùng khớp, nhưng trong ứng dụng thực tế, nếu đạt hơn 8 điểm là tốt lắm rồi. Nhưng … trong số những người thử tuỷ, ngoại trừ Vương tiên sinh, có thể đạt 5 điểm, là cao nhất. Mức độ tương thích của những người khác thậm chí còn thấp hơn, vì vậy, sau khi được nhóm chuyên gia xem xét, rất tiếc là hiện tại không ai trong số các anh có thể hiến tủy cho bé”.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự nghe thấy bác sĩ thông báo kết quả, huyết sắc trên mặt Tiêu Chiến trong nháy mắt biến mất, đến giờ phút này anh cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì.

Anh lặng lẽ ngồi trên ghế dành cho người nhà bệnh nhân, cả người như một con búp bê mất hồn, Vương Nhất Bác nhìn anh lo lắng tột độ, vì sợ anh sẽ ngất mất.

“Bác sĩ …” Một lúc sau, Tiêu Chiến rốt cục khàn giọng nói: “Trong ngân hàng tủy phải mất bao lâu mới tìm được một tuỷ thích hợp?”

“Chuyện này tôi không thể bảo đảm với anh.” Bác sĩ thở dài nói, “Có thể ghép trong vài tháng, cũng có thể đợi mấy năm.”

Tiêu Chiến nói “ừm”, nhưng bàn tay của anh đang run rẩy không kiểm soát được.

Anh dừng lại, sau đó hỏi: “… Nếu chúng tôi sinh một đứa trẻ khác, tỷ lệ kết hợp thành công là bao nhiêu?”

“Nếu cùng cha và mẹ, có thể sử dụng máu cuống rốn của trẻ sơ sinh. Tỷ lệ ghép thành công rất cao, tương tự như cha mẹ ruột, không dễ xảy ra phản ứng đào thải.”

Tiêu Chiến gật đầu, sau khi hiểu rõ sự tình liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng hai chân như dính chì, không thể đứng lên.

Vương Nhất Bác vội vàng đưa tay định giúp anh, nhưng Tiêu Chiến đã xua tay, anh từ từ đứng lên, sau đó lẳng lặng bước ra khỏi cửa phòng.

“Vương tiên sinh –” Ngay lúc Vương Nhất Bác đang định đuổi theo, bác sĩ đã ngăn hắn lại, vẻ mặt có chút không đành lòng. “Lúc này, người cuối cùng không thể gục ngã chính là ba mẹ. Mong anh có thể thuyết phục Tiêu tiên sinh, chúng tôi luôn tin tưởng – trời không tuyệt đường người. “

Vương Nhất Bác hốc mắt đỏ bừng, cuối cùng khàn khàn trả lời “Vâng”.

Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng, phát hiện Tiêu Chiến đã mất tích, trong lòng căng thẳng, không khỏi đẩy nhanh tốc độ, tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Chiến khắp nơi.

Cuối cùng, đến cửa tiểu khu của Locke, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tiêu Chiến đang ngồi cạnh giường bệnh với một hộp bánh ngọt, đút từng miếng nhỏ cho con.

“Ba ơi, bánh osmanthus thơm ngọt quá, ở Anh không có loại bánh nào ngon như vậy.” Locke bụm miệng cười nói với Tiêu Chiến.

“Đây là của dì Trương, người đã làm bữa tối cho con khi con đến nhà chú Vương lần trước.” Tiêu Chiến vừa nói vừa đút cho cậu ăn.

Locke suy nghĩ một hồi, “Ồ ~ bà ấy, cháo cá và trứng hấp bà làm cũng rất ngon. Hôm đó con đã ăn một bát to!”

“Vì con thích ăn …” Tiêu Chiến nói rồi dừng lại, “Vậy thì tối nay chú Vương và ba sẽ trở lại nhà chú ấy tìm thêm. Để bà chăm sóc con tối nay, được không?”

Locke không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, con sẽ nghe lời bà.”

Tiêu Chiến cầm hộp bánh đi ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở cửa, anh sửng sốt, nhưng trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, “Đi cùng anh.”

Sau khi đưa hộp bánh cho dì, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác lên tầng cao nhất của bệnh viện.

Có lẽ vì đã lâu không có ai lên đây nên tầng cao nhất của bệnh viện trông rất hoang vắng, cỏ dại mọc ngổn ngang ở các góc, lan can xung quanh cũng bị rỉ sét trông rất xập xệ.

Nhìn thấy Tiêu Chiến đang đi về phía mép của tầng cao nhất, tim của Vương Nhất Bác ngay lập tức đập nhanh, hắn bước nhanh hai bước, vươn tay ra nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.

“Nguy hiểm, đừng đi xa hơn nữa,” hắn nói.

Đứng trong gió, Tiêu Chiến quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, hắn luôn biết Tiêu Chiến là một người kiềm nén tốt nhưng hiện tại khi anh quay đầu lại, trái tim Vương Nhất Bác vẫn kịch liệt nhảy lên, khuôn mặt anh thể hiện sự tan vỡ cùng bi thương, chỉ cần một lần nhìn lướt qua sẽ không thể nào quên được.

“Em cho rằng anh sẽ nhảy xuống sao?” Tiêu Chiến nói rồi cười với hắn, nhưng nụ cười không chạm đáy mắt, “Anh chỉ muốn hút một điếu thuốc.”

Nói xong, anh lấy trong túi ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa màu bạc. Anh bước lại gần chỗ Vương Nhất Bác, đưa cho hắn một điếu thuốc, ấn bật lửa giúp hắn châm thuốc.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc trước khi đưa điếu thuốc vào miệng. Ngọn lửa xanh sáng lên, và khói của Vương Nhất Bác được thở ra. Tuy nhiên, trước khi hắn có thể phản ứng, Tiêu Chiến đã tiến lại gần với điếu thuốc trên tay và châm điếu thuốc của chính mình bằng ánh lửa của hắn.

Hơi thở Omega nồng nặc phả ra trước mặt, Vương Nhất Bác không thở nổi, tay cầm điếu thuốc cũng run lên.

Tiêu Chiến nhíu mi hít một hơi thật sâu, làn khói bao quanh hai người khiến không gian trở nên vô cùng chật hẹp.

“Khi còn bé, anh rất ghét mùi thuốc lá, nhưng bây giờ nghĩ lại, trên đời này dường như không có gì êm dịu hơn thuốc lá.” Tiêu Chiến vừa hút thuốc vừa nhẹ nhàng nói.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh như đang lạc vào mây và sương mù, không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu, bỏ nửa điếu thuốc lên hàng rào, trầm giọng nói với Tiêu Chiến: “Nếu buồn, anh đừng có kìm lại. Trong cuộc đời em có quá nhiều tai nạn, đều là những chuyện không thể đoán trước được, nhưng không có nghĩa là không có hy vọng.”

Mặc dù hắn nói như vậy, Tiêu Chiến chỉ hút thuốc trong im lặng, không trả lời. Anh hít từng miếng rất sâu, một điếu thuốc nhanh chóng cháy đến đáy, Tiêu Chiến muốn lấy một điếu thuốc khác ra khỏi hộp thuốc, nhưng Vương Nhất Bác đã ngăn lại.

“Đừng hút thuốc, sức khỏe anh không tốt, không thể hút thêm.” Vương Nhất Bác cau mày nói.

Tiêu Chiến không đôi co nữa, bỏ bao thuốc vào túi, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác vài giây, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tái hôn đi.”

Vương Nhất Bác sững sờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại mà hỏi anh: “Tại sao muốn tái hôn với em, anh còn thích em không?”

“Anh và em có thêm một đứa con. Đổi lại, em với anh tái hôn.”

“…”

Nghe anh nói, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trái tim như bị búa bổ, cảm giác đau âm ỉ cực kỳ nặng nề, “Tiêu Chiến, anh cho rằng đây là thứ em muốn sao?” Hắn run giọng hỏi.

Tiêu Chiến mím môi không đáp, trong mắt thậm chí là sự khẩn cầu của người đang rơi vào tuyệt vọng.

“Nếu chỉ có như thế này …” Vương Nhất Bác siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Vậy thì kiếp này em thà rằng không bao giờ tái hôn với anh.”

*

Ngồi trên xe đến biệt thự trên đỉnh núi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều im lặng.

Vương Nhất Bác biết mục đích chuyến đi của Tiêu Chiến, anh chỉ muốn có một đứa con với mình, không gì khác.

Đường quanh núi vẫn yên tĩnh như cũ, ngọn đèn đường ngoài cửa sổ phản chiếu vào khuôn mặt Tiêu Chiến, phủ lên đôi má gầy gò một màu ấm áp, anh lặng lẽ ngồi ở đó, hệt như nhân vật chính đẹp trai nhợt nhạt trong phim văn học.

Xe đã sớm chạy tới hàng rào bên ngoài biệt thự, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lần lượt xuống xe.

Căn phòng tân hôn trước đây vẫn như cũ của sáu năm trước, Tiêu Chiến nhìn ảnh cưới trên đầu giường một lúc, sau đó đột nhiên xoay người đi về phía Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa.

Áo khoác sáng màu rơi xuống đất, Tiêu Chiến đến gần hắn, lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi, làm lộ ra vết sẹo đỏ sẫm dưới xương quai xanh.

Nhận thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dừng động tác của mình, sau đó, anh nắm lấy bàn tay đang buông thõng ở một bên của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo dưới xương quai xanh của anh.

“Không còn đau nữa,” anh nói, “Anh đã quên lâu rồi.”