- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Bjyx] Danh Nghĩa Hôn Nhân
- Chương 13
[Bjyx] Danh Nghĩa Hôn Nhân
Chương 13
Kể từ khi Vương Nhất Bác gia nhập Thịnh Nguyên Jewelry, công việc của hắn ngày càng bận rộn, thậm chí có những ngày đã quá khuya hắn còn không thể trở về biệt thự. Mỗi lần nhận được cuộc gọi tăng ca của hắn, Tiêu Chiến không thể nói là không mất mát, nhưng Vương Nhất Bác vì tương lai và sự nghiệp của chính mình, anh không có lý do gì để trách hắn.
Từ đông sang xuân, hơn nửa năm trôi qua nhanh chóng. Ngày kết hôn là vào tháng 9- ngày giữa sinh nhật của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, là một buổi sớm mùa thu ấm áp, nhưng đặc biệt lãng mạn. Còn một tuần nữa là ngày kỷ niệm ngày cưới của họ.
Một tháng trước, vào ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã tự tay nấu một bàn đầy đủ các món ăn cho hắn, trước đó vài tháng, anh đã thiết kế một chiếc cài áo kim cương có hình sư tử làm quà sinh nhật. Nhưng Vương Nhất Bác đã không thể về nhà đúng giờ vì một cuộc xã giao. Vì mối hợp tác đó, hắn và người bên kia bàn bạc xuyên từ phòng họp đến bàn rượu, cuối cùng khi hợp đồng cũng ký được thì đã muộn. Đã quá nửa đêm, về đến nhà, bữa cơm của Tiêu Chiến đã nguội rồi.
Sau đó, mặc dù Vương Nhất Bác đeo chiếc cài áo kim cương mỗi ngày để khiến Tiêu Chiến vui, nhưng anh lại không cảm thấy thế. Dù sao anh cũng đã thông báo trước với Vương Nhất Bác sẽ đợi hắn ở nhà, nhưng sở dĩ Vương Nhất Bác không về nhà đúng giờ có lẽ là vì sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn vẫn cảm thấy vụ hợp tác quan trọng hơn.
Không biết có phải do ảnh hưởng tình cảm không. Sau sinh nhật của Vương Nhất Bác, cảm giác thèm ăn của Tiêu Chiến không được cao lắm. Đôi khi nhìn thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ, anh không thể kìm được cảm giác buồn nôn và ớn lạnh. Trong gần một tháng, anh đã phải đối mặt với điều đó, người anh vốn đã gầy nay càng gầy thêm.
“Em thấy sắc mặt của anh gần đây không tốt lắm, có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?” Buổi tối Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến sắc mặt không tốt, có chút lo lắng hỏi.
Tiêu Chiến không quan tâm lắm, “Không nhìn sẽ thấy không sao, chỉ là khẩu vị không tốt lắm, hẳn là không thành vấn đề lớn.”
Vương Nhất Bác nhíu mày, “Anh vốn đã gầy rồi còn không ăn, vậy sẽ thành cái gì chứ?”
“Vậy anh lần trước làm cho em một bữa cơm … em có ăn không?” Tiêu Chiến trầm giọng nói.
Vương Nhất Bác nghe anh nói điều này, hắn biết rằng anh đã không thể bình tĩnh lại sau sinh nhật vừa rồi. Thực ra chuyện đó cũng là lỗi của hắn, cho dù vụ hợp tác có quan trọng đến mấy thì cũng là do hắn đã không thực hiện lời hứa với Tiêu Chiến, khiến sự chuẩn bị của anh hoài phí.
Hắn im lặng trong chốc lát, trên cánh tay có chút dùng sức, ôm Tiêu Chiến đến ngồi vào đùi hắn. Hắn ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng như một đứa trẻ, gật đầu hôn lên đôi môi ửng hồng của anh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ và hôn lên môi anh, hôn đến khi hơi thở của Tiêu Chiến lộn xộn và cơ thể trở nên yếu ớt hắn mới lùi lại.
“Xin lỗi, lần trước là em sai rồi, đừng tức giận.” Hắn áp vào chóp mũi Tiêu Chiến, nhẹ giọng dỗ dành.
Tiêu Chiến phải thừa nhận Vương Nhất Bác rất giỏi trong việc dỗ dành người khác, so với việc dùng lời nói, hắn giỏi hơn trong việc sử dụng hành động để khiến đối phương không thể chen vào.
“… Không phải anh đã nói, đừng nói lời xin lỗi nữa sao?” Tiêu Chiến rũ mắt xuống, thở một hơi, “Nhưng em luôn nói câu này.”
“Em không nhịn được. Anh thông minh và nhạy bén, anh hiểu em. Phải không? “Vương Nhất Bác vừa nói vừa xoa má anh. Nghe những gì hắn nói, cảm giác khó chịu trong lòng của Tiêu Chiến cũng không bớt đi bao nhiêu, thà làm loại người không thông minh và ngu dốt, ít nhất có như vậy mới có thể khiến cuộc sống của mình hạnh phúc hơn.
Nhưng mà anh chưa kịp suy nghĩ thì Vương Nhất Bác lại hôn anh, sau nụ hôn dài, anh cảm thấy hạ thể lạnh buốt, Vương Nhất Bác cởi đồ ngủ ra, ôm anh ngồi kiểu công chúa. Vương Nhất Bác giải thoát cho cậu em nóng bỏng của mình, hắn chậm rãi đút vào, Tiêu Chiến cảm giác được toàn thân căng ra, bất giác run rẩy, thở hổn hển. Khi vào sâu nhất, anh cảm thấy bụng dưới hơi đau vì tư thế không bình thường.
Ngay sau đó còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã chống đỡ hông bắt đầu di chuyển nhanh chóng, mỗi lần vật thô dài đó cọ xát vào vách trong mẫn cảm của anh, Tiêu Chiến bất giác rêи ɾỉ không tự chủ được.
“Thoải mái không?” Vương Nhất Bác tiến sâu vào từng cú thúc, Tiêu Chiến gần như sắp không chịu nổi, chỉ có thể giải tỏa cơn sướиɠ như bị tra tấn bằng cách hít thở sâu thường xuyên.
Tiêu Chiêu ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, bị vòng eo mảnh khảnh của hắn đè lên liên tục lên xuống: “… đau quá … em vào sâu quá …” anh liên tục rêи ɾỉ.
Vương Nhất Bác ngửi lấy tuyến thể sau gáy của anh, vô thức hé răng cắn lấy miếng thịt non mềm. “Trước đây không phải đều như vậy sao, không sâu.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng cái đó của hắn lại hung tợn đưa đẩy vào những nơi sâu hơn hết lần này đến lần khác, khiến tiếng rêи ɾỉ của Tiêu Chiến dần dần lớn hơn.. Không biết hắn đã ở tư thế này bao lâu, Vương Nhất Bác rốt cục bế anh lên, để cho anh ngồi xuống đối mặt với huynh đệ của chính mình. Có vẻ tốt hơn trước, Tiêu Chiến cảm thấy cơn đau ở bụng của mình đã giảm đi một chút. Lúc làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt nhất, Vương Nhất Bác ôm lấy lưng anh bắt đầu đâm sâu và mạnh mẽ, sau vài lần va chạm nhanh chóng và quyết liệt, cuối cùng cơ quan sinh dục nóng bỏng của cậu cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, nóng đến mức Tiêu Chiến toàn thân run rẩy dữ dội, cuối cùng đạt được cực khoái đầu tiên trong đêm nay.
Thời gian sau khi làʍ t̠ìиɦ luôn dịu dàng. Sáu tháng trở lại đây Vương Nhất Bác đối xử với anh tốt hơn trước rất nhiều, sau khi ân ái, hắn rất ít khi ra ban công hút thuốc, hắn luôn dịu dàng ôm lấy anh và hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh cho đến khi dư vị sảng khoái mất dần mới dọn dẹp.
“Vương Nhất Bác…” Tiêu Chiến đang nằm trong vòng tay anh, trên khuôn mặt không giấu được vẻ ửng hồng, “Cuối tuần sau em có thời gian không?”
“Có chuyện gì không?” Vương Nhất Bác vuốt ve cơ thể mịn màng của anh, cảm nhận sự ấm áp. “Em đã nói cái gì mà em không nhớ sao?”
Tiêu Chiến ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt có chút chờ mong. Vương Nhất Bác im lặng một lúc, rốt cục nhớ ra điều gì đó.
“Kỉ niệm… ngày cưới của chúng ta?”
Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là em đã nhớ ra, nếu không anh còn tưởng rằng em đã quên mất rồi.”
Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, hôn nhẹ,” Đương nhiên là em không quên. Em không dành thời gian cho anh vào ngày sinh nhật của em. Em nhất định phải bù lại kỉ niệm ngày cưới. “
Tiêu Chiến cảm thấy ngọt ngào, “Được rồi, lần này nữa thôi. Nếu lần này em lại lỡ hẹn, anh sẽ thực sự tức giận.” Tiêu Chiến luôn là người tốt tính. Vương Nhất Bác không khỏi muốn trêu chọc anh: “Làm sao tức giận, hiện tại biểu hiện của anh là đang tức giận sao?”
Tiêu Chiến trợn tròn mặt đỏ bừng nói: “Khi anh thật sự rất tức giận, em hối hận cũng đã muộn rồi. “
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của anh, Vương Nhất Bác đồ vật bên dưới bất giác lại phồng lên, hắn lăn qua đè lại Tiêu Chiến, du͙© vọиɠ trong mắt lại nhanh chóng bùng cháy.: “Ngoại trừ trên giường, những lúc khác đừng giận em, được không?”
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, nhưng Vương Nhất Bác sáng sớm lại lái xe đến công ty. Không biết có phải do tối hôm qua mình đã làm quá sức không. Từ khi thức dậy vào buổi sáng, Tiêu Chiến đã cảm thấy bụng đau âm ỉ, ngày càng có xu hướng đau. Buổi chiều, anh không nhịn được liền lái xe đi bệnh viện.
Đăng ký xong, bác sĩ hỏi về tình trạng của anh, ghi lại một vài ghi chú trên máy tính và đưa cho anh một danh sách để anh kiểm tra máu. Xét nghiệm máu cho kết quả trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, trong lúc chờ đợi kết quả, Tiêu Chiến trong lòng thấp thỏm không thể giải thích được, chẳng lẽ anh đang mắc bệnh nan y sao?
Anh định lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng sau khi nghĩ lại liền đặt xuống, vì kết quả kiểm tra vẫn chưa ra nên đừng để hắn lo lắng. Chờ đợi hồi hộp một tiếng rưỡi, Tiêu Chiến cuối cùng đã nhận được danh sách kiểm tra. Anh liếc nhìn nó, nhưng không hiểu dữ liệu phức tạp đó. Số thứ tự tư vấn tái khám phải xếp hàng đợi năm sáu phút, cuối cùng loa ở sảnh cũng gọi tên Tiêu Chiến.
“Tôi đoán đúng.” Bác sĩ cười nhìn anh, “Chúc mừng, cậu mang thai.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Bjyx] Danh Nghĩa Hôn Nhân
- Chương 13