Không biết vì sao, cả đêm Tiêu Chiến ngủ không ngon.
Bởi vì thể chất không tốt nên với y mà nói giấc ngủ đặc biệt quan trọng, nếu ngủ không ngon sẽ rất dễ bị đau đầu khó chịu. Khi sắc trời dần sáng, y day day trán ngồi dậy khỏi giường.
Y đã trải qua một giấc mộng kỳ lạ... nhưng lại không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, căng trướng khó chịu.
Y ngồi một lát, đợi cảm xúc kia dịu xuống, sau đó rời giường mặc thêm y phục.
Trong tủ treo một chiếc áo choàng lớn, là của Vương Nhất Bác. Ngày bọn họ phân ly, Lý Uy đưa y trở về nhưng cũng không mang áo choàng này đi, vì thế nó vẫn luôn được treo trong tủ của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chiếc áo choàng trong chốc lát, vươn tay ra, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve lớp lông tơ mềm mại bên ngoài.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa sổ có người nhỏ giọng gọi một tiếng:
"Nương nương."
Tiêu Chiến sửng sốt, quay đầu lại. Phản ứng đầu tiên của y chính là cho rằng mình đã nghe lầm. Nhưng thanh âm kia rất nhanh lại vang lên, vẫn rất nhỏ như cũ: "Nương nương."
Y đóng cửa tủ lại, xoay người đi đến bên giường, đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra.
Chu Chính đã mấy ngày không gặp đang treo ngược ngoài cửa sổ, vị trí vừa vặn, khi y vừa đẩy cửa liền đối mặt với hắn.
"Tham kiến nương nương."
"Ngươi..."
Vậy mà lại là hắn, Tiêu Chiến mở to hai mắt, sau một thoáng sững sờ, y định thần lại, đang định lên tiếng thì Chu Chính đã ra hiệu cho y im lặng.
Bên ngoài vẫn còn người canh gác. Bọn họ đều là thị vệ hoàng gia, võ công không tệ, thính lực tất nhiên cũng không kém, nếu không chú ý sẽ rất dễ bị phát hiện. Chu Chính đương nhiên không có gan cứ như vậy mà vào trong phòng của nương nương, bèn chỉ ra hướng cửa đại sảnh bên cạnh. Tiêu Chiến hiểu ý, đóng cửa sổ lại, xoay người đi ra ngoài mở cửa tiền sảnh cho hắn.
Chu Chính mang theo một thân gió lạnh bước vào, đóng cửa lại, còn chưa kịp đứng vững liền mở miệng nói: "Thuộc hạ đến đón người, nương nương."
Tiêu Chiến hỏi: "Làm sao ngươi vào được?"
Vốn định hỏi hắn vì sao lại đến, nhưng vừa nghĩ lại, bên ngoài toàn là thủ vệ, hắn làm sao có thể tiến vào mà không bị phát hiện? Chu Chính đáp: "Mật đạo, nương nương."
"Cái gì?"
"Mật đạo, chính là con đường ngầm được đào khi trước. Thuộc hạ đi ra từ đó."
Nghe hắn trả lời, Tiêu Chiến mới nhớ ra trong viện còn có một mật đạo mà Lý Uy đã cho người đào khi trước. Vốn dĩ Tiêu Chiến cũng không để ý lắm, khoảng thời gian đó y căn bản đều ở Đông cung, hơn nữa, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không phải bây giờ Chu Chính nhắc tới thì có lẽ y cũng sắp quên mất mật đạo này.
"Sửa xong rồi sao?" Y nhớ Lý Uy từng nói nó còn chưa hoàn thành.
"Vẫn chưa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ra vào."
Chu Chính nói cho y biết, mật đạo kỳ thật là đã đào xong, chẳng qua theo ý tưởng ban đầu của Lý Uy, lối vào của mật đạo sẽ nối liền với vách tường bên trong, cho nên cần phải được tu sửa cẩn thận hơn một chút. Dù sao cũng là nơi điện hạ và nương nương ra vào, tất nhiên phải sạch sẽ gọn gàng, lót gạch, lợp ngói... Nhưng bước này vẫn chưa hoàn thành, cho nên Lý Uy nói rằng nó vẫn chưa được tu sửa xong.
"Vậy à."
Sau sự ngạc nhiên ban đầu, lúc này y đã khôi phục bộ dáng thường ngày, xoay người tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lại nói: "Ngươi muốn đón ta đến chỗ điện hạ sao?"
Chu Chính: "Đúng vậy, nương nương."
Tiêu Chiến nghiêng đầu: "Là ý của Lý đại nhân đúng không?"
Đối phương hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn gật đầu nói: "Là Lý đại nhân phái thuộc hạ đến."
Tiêu Chiến mỉm cười.
Có thể đoán được. Vương Nhất Bác sao có thể tự mình ra lệnh chứ, nhất định là Lý Uy mềm lòng, cảm thấy nhìn không nổi nữa nên mới sai Chu Chính đến đón y.
Về phần Vương Nhất Bác...
Hắn cũng đã hoài nghi y cấu kết với Thất hoàng tử.
Kế hoạch trộm văn kiện của hắn thất bại là do Thất hoàng tử một tay bày mưu tính kế, hiện tại còn trúng tên độc, có lẽ ở trong lòng hắn, y cũng không thoát khỏi liên can. Sau khi bị phá hoại đến thê thảm như vậy, trong lòng hắn có phải lại càng oán hận y hơn không? Có lẽ hắn sẽ nghĩ là y hại hắn đến bước đường này?
Y không biết Vương Nhất Bác bây giờ nghĩ như thế nào, nhưng dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Điện hạ hẳn là không muốn gặp ta."
Nghe vậy, Chu Chính khựng lại một chút. Trên khuôn mặt xưa nay nghiêm nghị xuất hiện một biểu cảm hiếm hoi: "Đêm qua điện hạ sốt cao, luôn miệng gọi tên nương nương." Hắn nói: "Sốt rất nghiêm trọng, sau đó Thái y đến thăm khám, tình hình mới ổn hơn một chút."
"..." Tiêu Chiến không nói gì, chỉ ngước mắt lên, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Tiếng chim hót buổi sớm vang lên ngoài cửa sổ, lúc có lúc không, khiến cho sự trầm mặc giờ phút này của y gợi lên một hương vị rất lạnh lẽo. Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, một ngón tay cuốn lấy lọn tóc, liên tục uốn quanh.
Thái độ như vậy làm cho Chu Chính sinh lòng nghi hoặc, vốn tưởng rằng sau khi đem chuyện này nói cho nương nương biết, y sẽ vui vẻ một chút. Nhưng y lại không hề chủ động hỏi han hay thăm dò bất cứ chuyện gì, chỉ im lặng chờ hắn tiếp tục.
Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới lên tiếng, nhưng cũng chỉ hỏi: "Hạ sốt chưa?"
"Đã hạ hơn một chút, nhưng cũng chưa ổn hoàn toàn."
Trả lời xong lại rơi vào một khoảng lặng. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chằm chằm lọn tóc trên ngón tay, cuốn qua cuốn lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Hoặc là đang do dự chuyện gì đó.
Chu Chính đứng yên bất động.
Hắn thất thần nghĩ, Tiêu phi nương nương —— tựa hồ chỉ có ở trước mặt điện hạ mới có biểu cảm. Khóc, cười, làm nũng, dịu dàng, tức giận... rất nhiều mặt. Nhưng khi ở trước mặt bọn họ thì vĩnh viễn chỉ có một dáng vẻ duy nhất, thờ ơ, không để ý đến ai, không ai có thể trêu vào, cũng không ai có thể nhìn thấu. Chẳng hạn như bây giờ, Tiêu Chiến không mở miệng nói chuyện, hắn một chút cũng không đoán được Tiêu Chiến đến cùng là đang suy tính chuyện gì, thái độ như thế nào. Vì thế chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, con chim trên cành cây ngoài cửa sổ bay đi.
Mà Tiêu Chiến cuối cùng cũng lên tiếng: "Đi thôi."
Chu Chính âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, lui về phía sau chuẩn bị.
Tiêu Chiến đứng dậy trở về phòng thay y phục. Y đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, mi mắt rủ xuống, vẻ mặt buồn rầu xen lẫn phức tạp.
Vì sao lại phải như vậy, điện hạ.
Y vốn tự thuyết phục bản thân, chuyện đã đến nước này thì cứ như vậy đi.
Y và Vương Nhất Bác, chung quy cũng không chung đường. Nhưng những hành động trước đó của Vương Nhất Bác, những khoảnh khắc dịu dàng, đôi lần ngẫu nhiên lộ ra sự quan tâm đó, sẽ luôn khiến y không tự chủ được mà sinh ra chút ảo giác, sinh ra những mong chờ không nên có. Cứ như chỉ cần Vương Nhất Bác thực sự thích y, thực sự quan tâm y thì bọn họ thực sự có thể đến với nhau vậy. Như thể kết cục đã định sẵn còn có thể xoay chuyển được, hết thảy vẫn còn có thể thay đổi được.
Tuy nhiên, hiện thực luôn biết cách dội cho y một gáo nước lạnh. Lúc Vương Nhất Bác nói với y hắn sắp thành thân, lúc Vương Nhất Bác bất chợt hoài nghi chất vấn liên tục, lúc Vương Nhất Bác nói ra những lời lạnh lùng quyết tuyệt kia.
Lại có vô số lần y nản lòng vô vọng, muốn buông bỏ những chờ mong kia, rồi lại luyến tiếc sự dịu dàng săn sóc của hắn. Tựa như câu hỏi "Có được không" nhẹ nhàng trìu mến, tựa như lần này, tựa như khoảnh khắc này.
—— Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào mới được đây, điện hạ.
Rõ ràng đã đến nước này rồi, đã nói ra những lời tuyệt tình cay độc kia rồi... Tại sao lại còn như thế này, sao lại nhất định phải gieo cho ta những kỳ vọng hão huyền.
Tiêu Chiến cũng không phải người chỉ biết thờ ơ mãi như thế. Số lần tiếp xúc càng nhiều, y càng khổ sở, cũng sẽ càng sợ hãi.
Lý Uy cả đêm không ngủ, sau khi Trần thái y đến thăm khám rồi rời đi, hắn một khắc cũng không dám lười biếng, liên tục thay khăn lạnh đắp cho Vương Nhất Bác.
Bình minh lên, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tỉnh lại. Tuy rằng vẫn không có tinh thần, cũng không nói chuyện với người khác, nhưng Lý Uy vẫn rất vui mừng. Có trời mới biết bộ dạng sốt cao thân nhiệt nóng rẫy đêm qua của điện hạ khiến người ta khϊếp sợ đến mức nào.
Thấy thế, Ân Sở cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm người khóc một hồi lâu. Nàng cũng phải chịu giày vò cả đêm và cần được nghỉ ngơi, nhưng với thân phận là đại tiểu thư khuê các, đương nhiên không thể cứ như vậy mà nghỉ ngơi ở Đông cung, cho nên dù có mệt mỏi hơn nữa, cũng chỉ có thể đến chỗ của Hoàng Hậu để ngủ bù.
... Thật may nàng đã rời đi.
Bằng không lát nữa nếu nương nương đến, sự tình sẽ nghiêm trọng.
Hắn không thể rời khỏi nơi này, không thể đích thân đi đón nương nương, vì thế liền phái Chu Chính đi theo bảo vệ nương nương mấy ngày. Nương nương quen ngủ ngày, giờ này không biết có phải còn quá sớm hay không... Bất quá Chu Chính không được tỉ mỉ như hắn, tiểu tử này làm việc rất gọn, chỉ mới tiếp xúc vài lần, cũng không kịp tìm hiểu thói quen của nương nương, nói không chừng vừa đến là đã đánh thức nương nương... Lẽ ra nên nhắc nhở tiểu tử kia về thói quen ngủ nướng của nương nương một chút. Là hắn nhất thời bận rộn mà quên mất.
Lý Uy một mình đi tới đi lui trên hành lang dài chờ đợi, có chút ảo não, lại có chút lo lắng.
Trước mặt hắn là một cánh cửa đóng kín nằm giữa thư phòng và tẩm điện, căn phòng vẫn luôn được khóa lại.
Lúc trước khi lần đầu tiên đến, Tiêu Chiến còn từng nghi ngờ hỏi gian phòng này dùng để làm gì? Nằm giữa tẩm điện và thư phòng, nhất định là rất quan trọng, nhưng lại luôn khóa chặt như vậy, y ở đó lâu như thế mà cũng chưa từng thấy có người đi vào. Khi đó Lý Uy vì lễ nghĩa cho nên không thể trực tiếp trả lời y.
Kỳ thật, căn phòng này là Vương Nhất Bác dành cho Huệ An công chúa.
Công chúa mất sớm, nhưng điện hạ sau khi trưởng thành vẫn luôn dành riêng một gian phòng cho nàng ở giữa tẩm điện và thư phòng, được xem là cấm địa của riêng mình.
Căn phòng này được khóa kín đã nhiều năm, điện hạ không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào, mà chính bản thân cũng chưa từng bước vào. Nhưng trên thực tế, bên trong không có gì cả, chỉ là một căn phòng trống. Nó chỉ mang một ý nghĩa tượng trưng. Tuy nhiên...
Tuy nhiên, mật đạo nối sang viện tử của nương nương có một lối ra khác, chính là ở nơi này, đặt trong căn phòng này.
Nghĩ tới đây, Lý Uy thở dài thật sâu.
Náo loạn đến thế, tội gì phải như vậy, điện hạ, nương nương.
Chờ khoảng một tuần trà, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra từ bên trong, Chu Chính bước ra trước, phía sau hắn là Tiêu Chiến.
Bất ngờ nhìn thấy Tiêu Chiến, Lý Uy có chút kinh ngạc và vui mừng: "Tham kiến nương nương."
Tiêu Chiến gật đầu.
Suốt đường đi, y luôn trong trạng thái bối rối, mật đạo rất dài, dài đến mức tưởng chừng như vô tận, cũng không biết nhóm người Lý Uy làm thế nào mà chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có thể đào được mật đạo dài thế này, hơn nữa còn chia ra không ít ngã rẽ, quanh co lại vòng vèo. Cảm giác phương hướng của Tiêu Chiến vốn không tốt, được Chu Chính dẫn đi mà chưa qua vài ngã rẽ đã bắt đầu choáng váng mất phương hướng. Bên trong vừa chật hẹp vừa bí bách, bởi vì chưa được tu sửa hoàn chỉnh cho nên xung quanh đều là bùn đất, rất bẩn, hơn nữa còn có mùi lạ. Nếu là Lý Uy, chỉ sợ vừa dẫn y đi vừa luôn miệng xin lỗi vì để nương nương phải đi vào nơi như thế này, quả thực quá mạo phạm rồi.
Không biết đi mất bao lâu mới đến được điểm cuối, đi vào ngõ cụt – đương nhiên, đó chỉ là ngõ cụt mà Tiêu Chiến nhận định. Chỉ thấy Chu Chính cầm một viên dạ minh châu, ấn vài lần vào vách tường bịt kín, cứ thế một cánh cửa mở ra.
Hóa ra đây là lối ra. Tiêu Chiến mờ mờ mịt mịt được dẫn ra ngoài mới biết mình đang ở trong một căn phòng trống, dù chưa từng thấy qua nhưng bài trí trên vách tường và cột trụ đều rất quen mắt. Còn chưa kịp định thần, Chu Chính đã bước tới mở cửa phòng, lúc này mới nhìn thấy Lý Uy đang đứng ở bên ngoài.
Thì ra đã đến Đông cung rồi sao?
Là nối thẳng đến đây sao... Y bất ngờ ngẫm nghĩ.
"Nương nương, xin thứ lỗi."
Quả nhiên, sau khi vấn an xong, Lý Uy bắt đầu nhận lỗi: "Là thuộc hạ làm việc chậm trễ, chưa kịp tu sửa đàng hoàng, khiến nương nương phải chịu khổ rồi."
"Không có gì." Tiêu Chiến thản nhiên đáp.
"Điện hạ muốn gặp người, ngay cả trong mơ cũng gọi tên nương nương... cho nên thuộc hạ mới tự ý an bài đưa người đến đây một chuyến." Lý Uy tiếp tục giải thích: "Thỉnh nương nương đừng trách tội."
Tiêu Chiến không đáp, chỉ nhìn về phía cuối hành lang, cửa tẩm điện khép hờ, Vương Nhất Bác đang ở trong đó.
Hắn tỉnh rồi sao?
Tỉnh rồi... thì sẽ thế nào.
Có lẽ là do nằm quá lâu, lần này tỉnh lại, hắn cảm thấy so với lần trước càng thêm khó chịu.
Vương Nhất Bác không sợ đau, đau đớn đối với hắn mà nói không tính là gì, nhưng hắn cực kỳ bài xích cảm giác vô lực yếu đuối này. Cả người như bị chìm trong thứ gì đó, một chút khí lực cũng không có, loại cảm giác yếu ớt lực bất tòng tâm thật khiến người ta vô cùng phiền não.
Bên kia gối tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, đã lâu như vậy vẫn còn chưa tan biến.
Hắn biết mùi hương đó là gì, vậy nên càng thêm khó chịu.
Vương Nhất Bác nằm trong chốc lát, sau đó hơi chống người dậy muốn xuống giường.
"Điện hạ!"
Là giọng của Lý Uy, đúng lúc hắn vừa đi vào liền thấy một màn này, vội vàng chạy tới đỡ Vương Nhất Bác: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không sao." Vương Nhất Bác thản nhiên đẩy hắn ra.
"Không được, người không thể xuống giường..."
Trong lúc giằng co, vết thương trên người hắn theo động tác như bị nứt ra, lại bắt đầu cảm thấy đau đớn dữ dội, có lẽ lại nghiêm trọng hơn một chút, nhưng tạm thời hắn cũng không muốn để ý đến.
"... Điện hạ."
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
"..." Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại một chút.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Chiến đứng ở phía sau đang nhìn hắn không chớp mắt.
Y một thân bạch y, không mang trang sức bạc như thường lệ, rất thanh thoát, đứng xa xa nơi đó đột nhiên khiến cho người ta có một cảm giác thập phần không chân thật, tựa như gặp ảo ảnh.
—— Ảo ảnh, giống như giấc mộng đêm qua.
"Điện hạ." Lúc này, bóng người không chân thật kia lại gọi một tiếng: "Trở về giường đi."
Thấy nương nương đã lên tiếng, Lý Uy do dự một chút, cảm thấy mình nên đi ra ngoài trước thì tốt hơn.
Hy vọng nương nương... Hy vọng điện hạ cùng nương nương, lần này có thể hảo hợp.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Bầu không khí nhất thời ngưng trọng.
Thật khiến cho người ta phải cảm khái. Rõ ràng lần trước lúc hai người ở trong tẩm điện này còn đang thân mật khắng khít, cách thời điểm này cũng chỉ mới không quá mười ngày, ai có thể ngờ được, lúc gặp lại, lại là cảnh tượng như vậy.
Từ lúc ấy đến giờ, hai người chỉ yên lặng nhìn nhau không nói gì. Ngẫm lại, thời gian tựa như thật ngắn ngủi, lại tựa như đã xa cách thật lâu, thật lâu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng mở miệng trước. Hắn ngồi trở lại giường, ngữ khí không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
"Ai bảo ngươi tới đây."
Có lẽ là vì đang bị thương nên ngữ điệu của hắn không còn cảm giác cự người ngàn dặm như trước kia nữa, tương đối ôn hòa nhưng không hề dịu dàng, vẫn là những lời nhận xét mỉa mai mà Vương Nhất Bác thường nói.
... Đương nhiên, đây là biết rõ còn cố hỏi. Không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Lý Uy thì còn ai dám đưa Tiêu Chiến tới đây.
Tiêu Chiến rũ mắt.
Y bước đến bên giường nhưng không đến gần Vương Nhất Bác, vẫn giữ một khoảng cách, nói: "Ta muốn xem vết thương của ngươi."
"Không cần."
Lời cự tuyệt thốt ra trong dự liệu, Tiêu Chiến cũng không kiên trì nài nỉ, y dừng lại một chút, sau đó lại nói: "Vậy ngươi nằm xuống trước đi."
Vương Nhất Bác nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
Tiêu Chiến cúi đầu tìm một chiếc ghế, cẩn thận kéo lại ngồi xuống: "Ta ở một lát liền quay về."
Hiện giờ tiểu viện không thể so với trước kia, không thể muốn thì có thể rời đi lâu được.
Y vẫn giữ thái độ mềm mỏng, nhẫn nhục chịu đựng đó, nhưng không biết vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác khác biệt so với ngày xưa --- tóm lại, Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng này của y, trong lòng nóng nảy đến hoảng hốt: "Bây giờ liền trở về đi."
"Ta thật vất vả mới tới được."
"Chậc."
Người bị bệnh tính tình thường không tốt, chưa nói đến tính khí Vương Nhất Bác vốn đã ác liệt.
Nằm mơ thấy người, gọi tên người, nhìn người đến thăm, khoảnh khắc đầu tiên là cảm nhận được niềm vui sướиɠ trong lòng, thật sự là vui mừng, chính là loại vui mừng trong bản năng không thể tự chủ được, nhưng lại không nhịn được mà muốn giở thói xấu, nhịn không được mà muốn buông những lời cay nghiệt. Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt hắn, hắn vừa thật sự vui sướиɠ lại vừa hận không thể nhanh chóng đuổi y đi.
Cũng may Tiêu Chiến không có vấn đề gì với thái độ rối rắm của hắn.
Y quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, một nhánh cây mọc ra từ bên thân cây, bên trên tuyết còn đọng lại chưa tan.
Một lúc sau, Tiêu Chiến nói: "Ta sẽ nghĩ cách lấy được giải dược, điện hạ hãy yên tâm."
Nghe vậy, Vương Nhất Bác nhíu mày: "Ý ngươi là sao?"
Cái gì gọi là "sẽ nghĩ cách lấy giải dược"? Độc là do Thất hoàng tử hạ, y đi theo Thất hoàng tử hay là?
"Giải dược."
Tiêu Chiến quay đầu lại, y ngồi bên cửa sổ, ngược chiều ánh sáng, thần sắc không thể thấy rõ.
"Điện hạ không phải nói ta và Thất hoàng tử đi cùng đường sao, ta đến tìm hắn xin giải dược."
————
Mi Hoa:
Gian phòng kia lúc trước có đề cập đến, chương thứ năm khi nương nương lần đầu tiên đến Đông cung, phía trước thư phòng có một gian phòng không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Nương nương rốt cục không thể nhịn được nữa mà bắt đầu xuất chiêu.
Không thấy thì gọi tên người ta, thấy rồi liền hung dữ, ngươi cũng thật có năng lực.
Vốn không ngủ ngon nên đã không thoải mái, còn phải đến nơi này để nghe ngươi nặng nhẹ với ta, dỗ cũng đã dỗ rồi, lấy lòng cũng lấy lòng rồi, giải thích cũng giải thích rồi, nhưng ngươi không muốn nghe, không muốn tin, ta còn có thể làm sao được.
Được rồi, ngươi cảm thấy ta và Thất hoàng tử cùng một phe, vậy ta liền thành một phe với Thất hoàng tử, sau đó tìm hắn xin giải dược, thế nào, cảm động không?
Về phần ta và hắn có quan hệ gì, vì sao ta có thể tìm hắn xin giải dược, là yêu cầu và điều kiện gì, tự bản thân ngươi nghĩ đi.
Phải làm ngược lại, phải xuất kỳ bất ý, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Điện hạ sắp nổi trận lôi đình.
Đã vậy còn đang sinh bệnh, yếu ớt, bất lực, ủy khuất.
Nói thật, nương nương rất giỏi mê hoặc lòng người, chỉ cần y muốn liền có thể làm tốt hơn bất kỳ ai. Luận về điểm này, điện hạ kỳ thật không phải đối thủ của y.
Xin lỗi bây giờ mới tính toán chuyện tối hôm qua.