Bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ trước mặt, càng nhìn càng thấy quen quen.
Cậu nhóc trốn sau một con gấu bông lớn và ló cái đầu nhỏ ra, đôi mắt to tròn trong veo, lấp lánh pha chút đáng yêu, khiến trái tim tôi như muốn tan chảy!
Tôi vẫy tay với cậu nhóc, nhưng thằng bé lại rụt đầu lại.
Tôi cho rằng thằng bé đang ngại, liền chủ động tiến lại gần. Bánh bao nhỏ núp sau con gấu bông thấy vậy, chạy nhanh như bay vào phòng.
Tôi không hiểu, có hơi chút bối rối.
Chắc là bà con họ hàng nào đó tới thăm tôi, tiện thể mang theo đứa bé đi.
Đột nhiên, một cơn chóng mặt khiến tôi lảo đảo ngồi trở lại giường.
Dừng lại một chút, tôi nhìn lại bản thân mình trong gương.
Đó là tôi, nhưng cũng không phải tôi.
Vài ngày trước, tôi thức dậy và tình cờ đã đi đến mười năm sau!
Thậm chí còn kết hôn rồi!
Còn về người chồng của tôi là ai thì trong ngôi biệt thự lớn xa hoa đó có hơn hai mươi người hầu, nhưng không ai dám nói cho tôi biết.
Tôi chỉ được biết từ một người hầu trẻ rằng người chồng của tôi là một ông trùm thương mại, tuy nhiên anh ấy là một người đàn ông không thích về nhà.
Tôi cũng chẳng cần bận tâm về điều ấy.
Đối với tôi, anh ấy chỉ là một người lạ, tốt nhất là cả đời này anh ấy cũng đừng nên trở lại, tôi ở nơi đây ăn tốt, sống tốt, có thời gian rảnh liền ra ngoài mua sắm.
Thật là đúng với câu – Trẻ trung xinh đẹp, giàu có hội có con… không, tôi không có con.
[Cốc cốc]
Người hầu gõ cửa đi vào, cẩn thận hỏi: "Phu nhân, người có phải không khỏe không? Sao không để bác sĩ gia đình đến kiểm tra hàng ngày?"
“Dù sao thì người cũng vừa mới hôn mê 1 năm, thân thể sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy.”
Quên không nói thêm, tôi vừa mới kết hôn với người chồng hiện tại không lâu, liền gặp phải tai nạn xe, sống cuộc đời thực vật, hôn mê đến giờ mới tỉnh lại.
Tôi thức dậy một tháng trước.
Tôi phất tay: “Không sao, tiểu tử vừa nãy đâu rồi?”
Người hầu trên mặt hiện đầy dấu chấm hỏi.
Thấy cô ấy có vẻ không biết gì, tôi một mình đi xuống nhà.
Sờ sờ cái bụng đang réo ầm ĩ của mình, tôi liền chui vào bếp, làm dọa sợ mấy người hầu: “Phu nhân, người muốn ăn gì?”
“Không sao, tôi tự làm được, chỉ là món đơn giản thôi."
Mở tủ lạnh ra, bên trong đầy đồ ăn nhẹ, tất cả đều là tôi mua qua mạng mấy ngày trước.
Lấy ra một gói mì gói và đun sôi nước.
Chờ 5 phút và ăn thôi!
Tôi vừa cầm đũa lên, liền thoáng nhìn thấy tiểu tử vừa rồi, thằng bé rụt rè đứng ở đó, nuốt nước bọt, rõ ràng cũng muốn ăn.
Vì vậy, tôi sử dụng mì ăn liền để dụ cậu bé đến.
Ôm chiếc bánh bao thơm mềm trong vòng tay, đút cho cậu bé một ngụm mì gói.
"Ngon không?"
"Ngon lắm!"
"Vậy nhóc nên nói cái gì?"
Tiểu tử chớp chớp đôi mắt to trong veo linh hoạt, thật cẩn thận nói: "Cảm ơn… Mẹ."