Chương 147: Thay thế?

Thấy vẻ mặt Mạc Phàm không giống nói dối, Mộ Mộc rốt cục nghiêm túc lại:

"Sư phụ, Mộ Liên Xuyên đến đối phó ngươi? ”

Cơ Ngưng Vũ hừ lạnh một tiếng: "Nếu như không phải vết thương cũ của ta phát tác, căn bản sẽ không để hắn vào mắt."

Dừng một chút, Cơ Ngưng Vũ nhìn Mạc Phàm một cái, lại chuyển hướng Mộ Mộc, nói:

"Lần này nhờ Mạc Phàm cứu giúp, nếu không, ngươi có thể đã không gặp được ta. ”

Nghe xong những lời này, Mộ Mộc cũng không nói giỡn nữa, cô đứng lên, cúi chào Mạc Phàm, rất nghiêm túc nói:

"Lần này là chuyện tôi chọc cho anh, đã không biết nên biểu đạt cảm tạ cùng áy náy như thế nào.”

Mạc Phàm nhàn nhạt phất phất tay, cười nói:

Vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi không ngại cô lấy thân báo. đáp đâu."

"Ách... Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Mộ Mộc hỏi: "Tôi có cần nói với bố tôi không? ”

"Cha của ngươi hiện tại đang bế quan tiến vào cảnh giới mới, tạm thời đừng quấy rầy hẳn” Cơ Ngưng Vũ nhàn nhạt nói:

"Ta nghĩ, chú ba, chú tư của ngươi, chính là muốn thừa dịp cha ngươi không có ở đây, đem hôn sự của ngươi xử lý. Hết thảy chờ hẳn đạt tới cảnh giới mới sau đó mới nói đi.”

"Được" Mộ Mộc cũng hạ quyết tâm, sau đó nhìn về phía Mạc Phàm, mặt mày hớn hở nói:

“Cho nên, kế tiếp chỉ có thể dựa vào bạn trai của tôi rồi:

“Chỉ có được danh nghĩa và không có hành động thực. tế thì thật là thiệt thòi nha”

Mộ Mộc cười hì hì kéo Cơ Ngưng Vũ từ trên ghế sa lon lên, đẩy về phía Mạc Phàm:

"Dù sao anh và sư phụ của tôi đều đã tiến triển đến mức này rồi, hay là để cô ấy thay tôi một chút?”

Thay thế? Loại chuyện này cũng có thể thay thế sao?

Cơ Ngưng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Mộc, lạnh giọng nói:

"Ngày mai sau khi dậy sớm, thời gian huấn luyện sẽ tăng gấp đôi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Mộc nhanh chóng suy sụp

Cơ Ngưng Vũ quay đầu nhìn Mạc Phàm, sự lạnh lùng. trong giọng nói biến mất không còn dấu vết:

"Vậy... ta đi thay quần áo trước."

Mạc Phàm gật đầu, cười nói: "Được, trở về nghỉ ngơi thật tốt"

Mộ Mộc tiến lại gần, đặt một tay lên vai Mạc Phàm, hai người nhìn như bạn bè tám chuyện: "Này, sao tôi lại cảm thấy mình là người thừa?"

Mạc Phàm tươi cười rất sáng lạn, vươn tay trực tiếp ôm lấy eo nhỏ nhẵn của Mộ Mộc.

Cô nàng muốn xoay người tránh né nhưng lại nghĩ đến cũng không phải lần đầu Mạc Phàm ôm eo cô như vậy. Trước đó khi gọi video với chú Ba, anh cũng làm ra động tác này.

Tuy nhiên ngón tay của Mạc Phàm tương đối thành thật, không có tùy tiện động đậy, cho nên Mộ Mộc cũng khá yên tâm.

Mộ cô nương bĩu môi đỏ mọng, nói: “Được rồi, dù sao. cũng giả làm bạn trai bạn gái, coi như cho anh thu chút tiền lãi trước đó.”