"Nếu không, kiếp này cô chỉ có thể kết thúc trong bi kịch thôi!"
Cô ấy ư?
Bi kịch ư?
Dương Văn Tĩnh không hề hay biết kết cục của mình, nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó, vẻ châm chọc hiện rõ.
"Chị yên tâm, số mệnh tôi chắc chắn tốt hơn chị!"
"Thay vì lo lắng cho người khác, sao chị không lo cho bản thân mình đi!"
"Anh tư tôi không thích chị, đó là sự thật! Chị đã tận mắt chứng kiến rồi, chẳng lẽ vẫn còn muốn gả cho anh ấy sao?"
"Không gả."
Cái gì?
Dương Văn Tĩnh tưởng mình nghe nhầm:
"Chị nói gì? Từ Tử Căng, chị đang nói cái gì vậy?"
"Tôi nói là không gả, cô nghe rõ chưa?"
"Hóa ra tai cô có vấn đề à!"
Thật sự không gả ư?
Lúc này, Dương Văn Tĩnh chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến lời mỉa mai của Từ Tử Căng!
Niềm vui sướиɠ lớn lao bao trùm lấy lý trí của cô...
"Từ Tử Căng, chị không phải đang đùa với tôi đấy chứ?"
"Cô xứng sao?"
Gì cơ?
Con nhỏ nhà quê này đang nói cái gì vậy?
Chị ta bảo mình không xứng ư?
Đối mặt với vẻ khinh thường của Từ Tử Căng, Dương Văn Tĩnh tức giận!
Cô chỉ tay vào Từ Tử Căng, gay gắt:
"Sao tôi lại không xứng chứ? Chị chỉ là một đứa nhà quê, có gì hơn người?"
Ha ha.
Từ Tử Căng lạnh lùng cười: "Tôi đúng là chẳng có gì ghê gớm nên tôi không gả, được chứ?"
"Dương Văn Tĩnh, đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao?"
"Tôi đã làm theo ý cô muốn rồi, còn đứng đây giả vờ cao thượng làm gì chứ! Cứ la lên, nhảy múa, hoan hô đi!"
Theo ý muốn của cô ấy ư?
Được thôi!
Dương Văn Tĩnh cười lạnh một tiếng: "May mà chị cũng thông minh đấy!"
"Đã vậy, chị còn ở lại đây làm gì?"
"Mau thu dọn đồ đạc của chị rồi cút đi! Nhà họ Dương chúng tôi, không phải chỗ cho chị leo cao đâu!"
Leo cao ư?
Ha ha!
Từ Tử Căng cười nhạt:
"Dương Văn Tĩnh, cửa nhà các cô cao lắm sao? So với tam đại gia tộc, nhà ai chẳng là thường dân?"
"Năm xưa, ông nội cô cũng chỉ là một gã phu kéo xe thôi!"
"Năm cha tôi cứu cha cô, ông ấy cũng chỉ là một trung đội trưởng!"
"Nếu cha tôi không liều mạng cứu ông ấy, cả nhà các cô đã sớm về quê kéo xe rồi!"
"Gia tộc kéo xe, cửa nhà cao quá ha!"
"Tôi là hậu duệ của anh hùng, thật không với tới nổi!"
Dương Văn Tĩnh: "..."
Kéo xe là ông nội tôi, đâu phải cha tôi!
"Tĩnh Nhi, mày xuống đây cho mẹ!"
Dương Văn Tĩnh đang không biết trả lời sao, thì ở cửa cầu thang, Triệu Hồng Anh đứng đó với vẻ mặt đen xì.