Chương 23: Về nhà họ Dương

"Khi nào thuốc đến tôi sẽ đến tìm dì."

Vương Thúy Hoa mừng rỡ: "Tốt quá, tốt quá!"

Vô tình làm nên một vụ làm ăn Từ Tử Căng trong lòng thầm vui sướиɠ.

Vật tư trong không gian vô số, đợi cô ra viện sẽ tìm chỗ ở, rồi về nhà một chuyến.

Kiếm chút tiền mang về cho người nhà.

Rồi sau đó sẽ ra ngoài “ Nằm yên, bày hàng!"

Kết hôn ư?

Sinh con ư?

Ha ha, để lại cho người khác đi!

Kiếp này cô quyết tâm sống tự do tự tại.

Rất nhanh, Triệu Hồng Anh mang mì đến, thực ra Từ Tử Căng hoàn toàn không đói.

Vừa rồi, cô đã lén ăn không ít thứ trong không gian rồi.

Nhưng đã mang đến thì dù sao cũng phải ăn chút.

"Từ Căng, không phải con rất đói bụng sao? Sao ăn ít vậy?"

Để được sự thông cảm của vị trưởng bối này, Từ Tử Căng cố ý giả vờ vẻ mặt khổ sở.

"Con không muốn ăn, ăn không vào, dì à."

Đứa trẻ này trong lòng vẫn còn khổ sở.

Triệu Hồng Anh thông cảm, thở dài:

"Từ căng, mẹ biết lần này con phải chịu ủy khuất rồi."

"Bây giờ đừng nói gì cả, chúng ta về trước đã."

"Bác sĩ Tào bảo không có vấn đề gì, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày là ổn."

"Chân vẫn còn đau phải không? Về nhà dưỡng thương, mẹ sẽ nấu cho con nhiều món ngon."

Về nhà họ Dương ư?

Từ Tử Căng không muốn đến đó.

"Dì, con không về nhà đâu, lát nữa con xuất viện con sẽ về thẳng trường học."

Triệu Hồng Anh vừa nghe liền nóng ruột: "Từ Căng, mẹ van con đấy đừng giận nữa được không?"

"Con cứ về nhà với mẹ trước, có gì muốn nói chúng ta từ từ nói sau được mà."

"Nếu con cứ bỏ đi như vậy, mẹ với bố chồng con sẽ không còn mặt mũi nào gặp cha con nữa."

Thôi được, mẹ chồng này trước kia đã từng đối xử tốt với mình, Từ Tử Căng đồng ý.

Triệu Hồng Anh đi làm thủ tục xuất viện, Dương Văn Tĩnh bước vào.

Lúc này Vương Thúy Hoa đi kiểm tra rồi, trong phòng bệnh chỉ còn mình Từ Tử Căng.

"Ồ, tôi còn tưởng thật sự không bước chân vào nhà họ Dương chứ, hóa ra chỉ là nói vậy thôi hả?"

Từ Tử Căng cười lạnh lùng:

"Nếu không phải mẹ cô ép tôi về nhà cô một chuyến, dù có kiệu tám người khiêng đến đây tôi cũng không đi!"

Gì cơ?

Kiệu tám người khiêng?

Dương Văn Tĩnh hừ một tiếng: "Mấy năm nay nhà tôi có bao giờ khiêng cô đâu!"

"Đó là vì tôi mù quáng! Cút đi! Tôi không về nhà các cô đâu, cút đi!"

"Cô bảo ai cút? Cô bảo ai cút?"

Dương Văn Tĩnh nổi giận!