Chương 2: Kiếp này hãy làm một người rộng lượng!

Cô thừa nhận mình quả thật như vậy, chỉ là bị đứa con trai mà cô hết lòng yêu thương nuôi lớn trách móc cô không chịu nổi.

Cô rất nhỏ nhen, nhưng sự nhỏ nhen này bắt đầu từ đâu?

Tất cả là vì cô yêu quá sâu đậm. Nếu không yêu cô có nhỏ nhen không?

Nhắm mắt lại, lời con trai vang lên trong đầu:

"Mẹ à, bố có trách nhiệm, chăm sóc đại tẩu là lời hứa của bố với đại bá. Sao mẹ lại nhỏ nhen như vậy chứ, nếu mẹ không chấp nhận được vậy ban đầu sao mẹ lại lấy bố? Đã lấy rồi, mẹ không thể thông cảm cho bố một chút được sao?"

Thông cảm ư?

Bảo cô thông cảm thế nào đây?

Người ta cố tình cướp chồng của cô, mà chồng cô lại rất hợp tác với người khác, lại bảo cô thông cảm sao?

Cô là người, không phải thần thánh!

Nghĩ đến những lời của con trai ngực Từ Tử Căng như bị dao đâm!

Nhưng câu cuối cùng con trai nói không sai.

Ban đầu tại sao cô lại lấy anh ta chứ?

Dương Thắng Quân lần này rồi lần khác trì hoãn ngày cưới, rõ ràng là cho cô cơ hội để hối hận chỉ là cô không nắm bắt tốt.

Trách ai đây?

Cả đời bất hạnh, không phải do người khác mang đến, mà là do chính cô tạo ra.

Nhắm mắt lại, Từ Tử Căng thở dài một hơi...

Dù không biết mình quay về bằng cách nào, nhưng cuộc đời đã cho cơ hội lựa chọn một lần nữa, lần này nhất định phải nắm bắt cho tốt!

Sẽ không yêu, không nhỏ nhen nữa.

Kiếp này, hãy làm một người rộng lượng!

Dương Văn Tĩnh đứng bên cạnh, thấy Từ Tử Căng nhìn chằm chằm vào gương không nhúc nhích, vẻ mặt kỳ quái.

[ Người phụ nữ này đang làm gì vậy?]

[Ngắm mình ư?]

[Ngắm đến mức xuất thần à?]

[Thật vô liêm sỉ!]

"Này, tôi nói chị nghe, chị không phải bị mê hoặc bởi chính mình đấy chứ?"

Dương Văn Tĩnh vẫn chua chát cay nghiệt như trước!

Từ Tử Căng không ngẩng đầu, chỉ hờ hững hỏi một câu:

"Không được sao? Tôi bị chính mình mê hoặc đấy, thì sao? không được à?"

Dương Văn Tĩnh không ngờ Từ Tử Căng lại trả lời như vậy, lập tức cười lạnh: "Hứ, không ngờ chị tự luyến đến vậy!"

Cô đã tái sinh, lúc nãy tự véo má mình còn đau cơ mà!

Sống lại một đời cô sẽ không bao giờ nể mặt Dương Văn Tĩnh nữa.

Từ Tử Căng lạnh lùng cười: "Tự luyến thì sao? Ít nhất tôi có vốn để tự luyến, còn cô có không?"

"Nếu một người phụ nữ như cô ngay cả nhan sắc cũng không có vậy sống để làm gì?"

"Xấu không phải lỗi của cô, nhưng ra ngoài dọa người thì cô sai rồi!"