Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 66-2: Lập hắn làm thái tử (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khó tìm được cơ hội nói ra ý tưởng, Tần quý nhân không chịu từ bỏ ý định tiếp tục khuyên:

- Ta biết cô mẫu là sợ phá hư tình cảm mẫu tử cùng hoàng thượng, lúc này mới không chịu chấp nhận, chỉ là cô mẫu cũng biết, tam hoàng tử thông tuệ cơ linh, lại có mẫu phi độc sủng lục cung, cái vị trí kia đối với hắn mà nói chỉ là lấy đồ trong túi, so với đại hoàng tử thì dễ hơn nhiều. Sau khi hắn thượng vị, Du gia mới là ruột thịt mẫu cữu gia của hắn, hắn muốn hưng cũng là hưng Du gia, còn có phần cho Tần gia chúng ta? Nếu không ba bốn năm nữa, mặt trời xuống núi, tam lưu thế gia trong kinh thành chỉ còn một mình Du gia.

- Nếu tôn tử không có bản lĩnh, phải giữ vững tam lưu thế gia mới được, đỡ phải chết cũng không biết chết như thế nào.

Thái hậu cười lạnh một tiếng, sau đó chuyển đề tài, cười nhạt nói:

- Du Mẫn Viễn vốn không màng danh lợi, bình sinh chỉ thích nhàn vân lộng nguyệt, nếu không phải tiên hoàng ba lần đến mời, hắn cũng sẽ không tiếp nhận dạy dỗ hoàng thượng bất trị này, Đức phi là khuê nữ do hắn tự giáo dưỡng, tính tình giống hắn, khinh thường cùng người tranh đoạt thị phi dài ngắn, ta nghĩ vị trí kia đối với nàng mà nói cũng không có gì hứng thú.

Tần quý nhân không tán đồng mếu máo nói:

- Nàng không có hứng thú thì thế nào, nếu hoàng thượng cường ngạnh muốn cho, nàng còn có thể kháng chỉ bất tuân?

- Nếu chút chuyện nhỏ này mà ai gia cũng không tính toán trước, thì cần gì phải thay ngươi đoạt lấy đại hoàng tử? Đơn giản là để hoàng hậu đoạt là được, để các nàng đấu đến ngươi chết ta sống, ai gia còn có thể nhàn nhã xem trò hay.

Thái hậu tức giận trừng mắt nhìn nàng, thầm mắng mình suốt ngày đánh nhạn thế mà lại bị nhạn mổ mắt.

Lúc trước nhìn nhầm rồi, còn tưởng nàng là thứ nữ có thể trổ hết tài năng cho nên Tần gia mới đưa vào cung, nhất định là người tâm cơ thâm trầm.

Cho là nàng giả vờ thiên chân vô tà, không ngờ thật sự thiên chân vô tà, không muốn để nàng làm chuyện xấu mặt, đành phải nhẫn nại tính tình giải thích nói:

- Ngươi chỉ cần lo giáo dưỡng đại hoàng tử là được, chuyện này không cần lo lắng, hắn là hoàng trưởng tử, lại dưỡng dưới gối ai gia, lập hắn làm thái tử, mặc kệ là ai cũng không dám nói một câu không phải. Cho dù hắn không nên thân, thì thế nào? Đám thần tử còn ước gì hoàng đế không nên thân, như thế bọn họ mới có đất dụng võ, không phải sao? Nhìn hoàng thượng liền hiểu, hoàng thượng suốt ngày vui vẻ thoải mái, có từng nghiêm túc làm chuyện gì chưa? Công vụ lớn nhỏ đều để Nội Các liệu lý? Hắn có thể làm hoàng thượng, đương nhiên đại hoàng cũng có thể làm.

Thấy nàng suy tư, thái hậu nói ra toàn bộ kế hoạch:

- Ngươi chỉ cần giáo dưỡng hắn một năm, sang năm ai gia sẽ sai người dâng sổ con thỉnh lập hắn làm thái tử.

- Thật sự?

Tần Quý nhân kinh hô một tiếng, sau đó ôm lấy cánh tay của thái hậu, cười hì hì nói:

- Cô mẫu yên tâm, ta chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, không cô phụ một mảnh tâm ý của cô mẫu.

- Ngươi biết là được rồi.

Thái hậu nhấp môi cười, sau đó vân vê Phật châu trên tay, mở miệng đuổi người:

- Ai gia muốn đi tụng kinh, ngươi trở về đi.

- Dạ.

Tần quý nhân hành lễ, nhẹ nhàng chạy lấy người.

Chờ nàng ngồi kiệu ly khai Từ Ninh Cung, lúc này Thôi ma ma mới đi lên, đấm vai cho thái hậu lo lắng nói:

- Người đừng trách nô tỳ lắm miệng, nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không.

Thái hậu không để bụng cười nói:

- Ngươi cứ nói đi, ai gia còn có thể trị tội ngươi sao?

- Vậy nô tỳ liền nói.

Thôi ma ma trầm ngâm một lát, lúc này mới châm chước nói:

- Tuy hoàng thượng không cần cù bằng tiên hoàng, nhưng trên đại điện xử lý không sai, nếu không nào có thái bình thịnh thế như hôm nay? Tục ngữ nói ba tuổi nhìn đến lão, hoàng thượng lúc nhỏ rất nghịch ngợm, nhưng thông minh, đại hoàng tử trăm triệu không thể so cùng, lại còn có mẫu phi đầu óc không rõ ràng là Tần quý nhân, thái hậu người còn thì tốt, nếu người không còn nữa, thì sao? Có đôi mẫu tử như vậy, chuyên nói chuyện giật gân, giang sơn xã tắc của Đại Chu ta không chắc có thể giữ được! Nếu thật sự như vậy, người tới nội biên(= suối vàng), biết công đạo thế nào với tiên hoàng? Biết công đạo thế nào với liệt tổ liệt tông Tư gia?

Nói xong, liền quỳ xuống đất thỉnh tội nói:

- Nô tỳ nghĩ đến chuyện này, liền lo lắng, cho nên mới lớn mật nói ra, nếu có nơi nào mạo phạm, thỉnh thái hậu thứ tội.

Thái hậu lặng im một lúc lâu, mới giơ tay nói:

- Ngươi đứng lên đi, ai gia nói sẽ không trị tội ngươi, chẳng lẽ còn đổi ý?

Đợi Thôi ma ma đứng lên, nàng lại thở dài nói:

- Ai gia cũng nghĩ chỉ cần không ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc Đại Chu, vì tiền đồ cho nên thay Tần gia cầu một chút chỗ tốt mà thôi, ác danh hủy diệt giang sơn xã tắc Đại Chu, ai gia như thế nào cũng không dám gánh. Cứ thông thả chờ xem, nếu đại hoàng tử có thể lập làm thái tử, ta sẽ dìu hắn thượng vị, nếu thật sự không nên thân…Cũng chỉ có thể tiện nghi tam hoàng tử.

Thôi ma ma lộ ra một chút ý cười, vội nhấp môi che đậy, trong miệng nhắc nhở nói:

- Không phải còn có nhị hoàng tử sao? An thục phi cũng là người của thái hậu, so với Đức phi dầu muối không vô thì cường hơn một chút.

Vừa dứt lời, thái hậu liền “xì” một tiếng:

- Bỏ đi, nhị hoàng tử thân cốt...

Rốt cuộc vẫn là tôn nhi của mình, nàng cũng không dám nói ra lời ác độc, vẻ mặt biểu hiện một lời khó nói hết, sao Thôi ma ma lại không hiểu?

Thấy thế Thôi ma ma cũng bất đắc dĩ nói:

- Vậy cũng chỉ có thể tiện nghi tam hoàng tử...Tuy Đức phi có tính tình khuôn khép, nhưng cũng không phải là người không thông tình đạt lý, lại coi trọng mặt mũi, nhất định không chịu để miệng lưỡi thế gian gièm pha, nếu sau này tam hoàng tử đăng cơ, tuy Tần gia không thể tiến thêm một bước, nhưng cũng không lùi quá xa.

Thái hậu liếc Thôi ma ma một cái, cười như không cười nói:

- Nghe ngươi khen Đức phi, nếu không phải ngươi ở bên người hầu hạ ta ngần ấy năm, ta sẽ nghĩ ngươi bị nàng thu mua.

Thôi ma ma giựt giựt mí mắt, mặt không đổi sắc nói:

- Người là chủ tử tôn quý nhất trong hậu cung, nô tỳ đi theo người được ít nhiều ưu đãi, sao có thể để người khác thu mua?

- Cái này, đương nhiên ai gia biết.

Thái hậu cười cười, nói:

- Đỡ ai gia đi tĩnh thất, gần đây quá nhiều chuyện loạn thất bát tao, chỉ sợ phải tụng mấy cuốn kinh, mới có thể tĩnh tâm.

Cẩm Y Vệ động tác rất nhanh, mới có dăm ba bữa, đã tra xét rõ ràng.

Phúc Ninh đại trưởng công chúa vì vãn hồi thể diện, mặc kệ là như thế nào cũng không thể để thứ nữ gả vào Bảo Ninh hầu phủ.

Còn ở bên ngoài tuyên bố nàng bị bệnh đã không còn, vì vậy vị thứ nữ kia không thể xuất hiện trước mặt người khác, lưu trữ trước sau vẫn là mần tai họa, liền dục nàng “Bệnh chết”.

Nhưng thân mẫu của nàng từ khi vào cung đã ở bên người hầu hạ Phúc Ninh đại trưởng công chúa, sao có thể không biết tính tình của Phúc Ninh đại trưởng công chúa?

Cho nên dứt khoát lưu loát treo cổ, để lại phong huyết thư, nói là cho dù phải đưa đi am ni cô xuất gia làm ni, chỉ mong Phúc Ninh đại trưởng công chúa lưu cho nàng một mạng.

Vị thứ nữ kia dù gì cũng là cốt nhục của Trịnh gia, dù Phúc Ninh đại trưởng công chúa muốn để nàng “Bệnh chết”, cũng phải âm thầm hành sự.

Hiện giờ bị đâm thủng, cũng không thể động tay chân, liền theo ý nguyện của thân mẫu nàng, đưa nàng đi Thông Châu đến Từ Tâm Am xuất gia làm ni.

Triệu Chấn nhận được tin tức của Cẩm Y Vệ, lập tức lấy roi thúc ngựa chạy đến Từ Tâm Am đoạt người đem về quý phủ.

Để tránh đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau liền bái đường thành thân.

Chờ đến lúc Phúc Ninh đại trưởng công chúa biết được tin, thì gạo đã nấu thành cơm.

Nàng tức muốn ngất xỉu, dẫn theo thị vệ đuổi đến Bảo Ninh hầu phủ đòi người, kết quả lại bị gia tướng Bảo Ninh hầu phủ đuổi đánh.

Triệu Chấn xuân phong đắc ý đi ra cửa, quoe quẩy quạt bạch ngọc, miệng không lưu tình nói:

- Thứ nữ của người rõ ràng bị bệnh không còn, toàn kinh thành ai mà không biết, ai mà không hiểu? Giờ lại chạy tới quý phủ của ta đòi người, chẳng lẽ bị thất tâm phong? Người đâu, lấy bái thϊếp của ta đến Thái Y Viện, thỉnh thái y tốt nhất tới bắt mạch cho đại trưởng công chúa, nếu không ở đại môn của chúng ta có gì tốt xấu, Phò mã gia tới tìm ta đòi người, ta khó trả lời nha.

(Yul: thất tâm phong nghĩa là mất hết tâm trí)

Phúc Ninh đại trưởng công chúa đã lớn như vậy còn chưa bị ai châm chọc mỉa mai như thế, sắc mặt xanh mét, cắn răng nói:

- Ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, gọi nàng ra đây để mọi người nhìn xem, sẽ biết là phải hay không phải.

Triệu Chấn “Xì” một tiếng, khinh thường bĩu môi:

- Thì ra cô nương ở quý phủ của Phúc Ninh đại trưởng công chúa có thể tùy tiện kéo ra đường cho người ta nhìn, may là ta không có thú cô nương nào ở quý phủ, nếu không trên đầu không biết mọc mấy cái sừng?

- Ngươi ít nói hươu nói vượn đi.

Đánh thì đánh không lại, nói lại nói không lại, Phúc Ninh đại trưởng công chúa chỉ đành đi tìm viện binh, trong miệng buông lời hung ác nói:

- Ngươi chờ đấy, bổn cung liền tiến cung, thỉnh hoàng hậu nương nương chủ trì công đạo.

Triệu Chấn không có sợ hãi nói:

- Đại trưởng công chúa nói thứ nữ bị ốm chết, mọi người đều biết, ta thú tân phu nhân xuất thân từ nông gia, có môi có sính có hôn thư, đừng nói là thỉnh hoàng hậu nương nương chủ trì công đạo, cho dù thỉnh hoàng thượng chủ trì công đạo, ta cũng không sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »