Chương 43-1: Diều hâu đuổi bắt gà con (1)

Sau khi Tư Mã Duệ đuổi Thanh Bình rời đi, liền kêu Cốc Vũ mang mạt chược ra, dõng dạc hét lên:

-

Lấy phỉ thúy ngọc bích mà lúc trước trẫm ban thưởng cho ngươi đem hết ra đây để đánh cược, trẫm sẽ thắng mang toàn bộ trở về, ngày nào đó ngươi cúi đầu khom lưng dỗ trẫm vui vẻ, trẫm liền ban cho ngươi một bộ, cứ vậy ba bốn năm không lo không có việc vui.

Nếu hoàng thượng sớm tính toán trước chuyện này, không cần to miệng đem toàn bộ phỉ thúy ngọc bích trong tư khố đưa hết sang Trường Xuân Cung, thì cần gì phải sầu mà lo không có việc vui?

Hơn nữa, kỹ thuật đánh bài sứt sẹo như vậy, đừng nói là thắng mang toàn bộ trở về, nếu không phải Đức phi nương nương hạ thủ lưu tình, thì toàn bộ tư khố của người đều mang đi đền đáp.

Triệu Hữu Phúc chửi thầm một phen, yên lặng quay đầu, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Thấy Du Phức Nghi vẫn không hé răng, hắn thúc giục đẩy cánh tay của nàng:

-

Còn không mau gọi người đem rương đựng phỉ thúy ngọc bích ra đây?

Du Phức Nghi xê dịch sang bên cạnh, không kiên nhẫn nói:

-

Nâng ra làm cái gì, người thắng không nổi.

- Ngươi dám coi khinh trẫm?

Tư Mã Duệ trừng mắt, vén tay áo, nhảy đến bàn mạc chược rồi ngồi xuống, nảy sinh ác độc nói:

-

Nay trẫm sẽ đại khai sát giới, cho ngươi mở rộng tầm mắt.

Du Phức Nghi vẫn ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt hứng thú nói:

-

Hoàng thượng lấy cái gì ra đánh cược? Nếu thần thϊếp không cảm thấy hứng thú với vật đem ra cược, thì thần thϊếp sẽ thấy thân thể không khoẻ, xin thứ lỗi không thể phụng bồi.

-

Ngươi đừng làm bộ làm tịch, nếu ngươi không phụng bồi, còn có người khác phụng bồi, dù sao trẫm cũng đã học được cách chơi mạt chược, dạy các nàng cũng không phải là việc gì khó.

Tuy ngoài miệng Tư Mã Duệ nói như thế, nhưng trong đầu lại đang tính xem trong tư khố có cái gì để lấy ra đánh cược.

Sau một lúc lâu ánh mắt sáng lên, nói:

-

Ngà voi như thế nào? Hải thương gia tộc Phan gia mới cống nạp một rương đựng ngà voi, đều là hàng thượng đẳng.

Mạc chược do Du Phức Nghi làm, là dùng gỗ, tuy cũng là loại gỗ cực kỳ quý hiếm, nhưng sử dụng lại không thuận tay.

Nếu dùng ngà voi mà làm, đánh sẽ rất mượt, vì thế vội gật đầu nói:

-

Được.

Ngay cả Triệu Hữu Phúc giỏi nhất là xu nịnh vỗ mông ngựa cũng không nỡ nhìn kỹ thuật bài bạc của Tư Mã Duệ.

Có thể thấy trình độ của hắn tệ đến mức độ nào, vừa mới đánh bốn vòng, hắn liền mất bảy thanh ngà voi.

Tuy mấy cái đồ vật này đối với hắn mà nói cũng chỉ như muối bỏ biển, nhưng hắn vẫn giống như các con bạc thua bài khác, trán đầy mồ hôi lạnh.

Một hồi lại mắng nhà dưới là Thính Phong cố ý đánh bài giúp Du Phức Nghi ăn.

Một hồi lại mắng nhà trên là Cốc Vũ không bỏ bài ngon cho hắn ăn, chọc Du Phức Nghi trợn trắng mắt.

Đồng thời cũng thấy không còn lời nào để nói với thái hậu, cho dù có trưởng tử là người khôn khéo có khả năng trở thành thái tử đi nữa cũng không thể bỏ mặc quý tử(con út) không quản.

Nếu có thể để tâm đến hắn một chút, thì hắn cũng không đến mức trưởng thành mà tính tình lại chẳng ra gì.

Vừa kết thúc trận, đang chuẩn bị bắt đầu vòng thứ năm, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận hoan hô:

-

Hay!

Tư Mã Duệ bạo phát đập mạnh tay xuống bàn, mắng:

-

Ồn ào cái gì, chán thở à, kéo tất cả ra ngoài đánh chết hết cho trẫm.

Ai nghe được cũng biết đây là lời nóng giận, Triệu Hữu Phúc cũng nghe ra.

Bước nhanh đến cửa sổ phía bắc, đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài xem xét, sau đó trở lại bẩm báo:

-

Hồi bẩm hoàng thượng, là Phùng sung hoa ở trong sân luyện kiếm.

Phùng Sung Hoa một kế không thành lại sinh một kế, Du Phức Nghi ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-

Hoàng thượng muốn đi xem thì cứ đi đi, dù sao thần thϊếp cũng thắng được bảy thanh ngà voi, cũng không có thiệt thòi.

Sự thật chứng minh cách khích tướng của nàng vẫn có hiệu quả, Tư Mã Duệ nghe vậy hừ nói:

-

Trẫm đã nói không đi là không đi, sao có thể lật lọng?

Du Phức Nghi nhếch môi cười, tự tin tràn đầy nói:

-

Không đi cũng tốt, thần thϊếp khẩu vị rất lớn, bảy thanh ngà voi sao có thể thỏa mãn? Đương nhiên phải nuốt nhiều một chút mới được.

-

Ngươi đừng đắc ý, đợi đấy trẫm sẽ gỡ cả vốn lẫn lãi.

Tư Mã Duệ đem xúc xắc ném đến trước mặt Du Phức Nghi, vội nói:

-

Thất thần làm cái gì, mau xào bài.

Du Phức Nghi ném ra sáu nút, nàng vươn tay ra, ở phía đối diện Tư Mã Duệ bung ra sáu hàng, đẩy đẩy bên cạnh, đang định xào phía sau hai bài, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Lý Nguyên Bảo:

-

Bẩm hoàng thượng, Đức phi nương nương, Phùng sung hoa cầu kiến.

Thật đúng là xem nhẹ nghị lực của Phùng sung hoa, phái cung nữ tới quanh co lòng vòng đoạt người không được, lại tự mình ra trận, là không đem Đức phi là nàng đây để vào mắt?

Sắc mặt Du Phức Nghi âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói:

-

Thỉnh nàng tiến vào.

Phùng sung hoa một đầu tóc đen quấn trên đỉnh đầu, mặc một thân váy áo tử sắc đơn bạc, trong tay cầm bảo kiếm, bộ dạng tiêu sái phiêu dật, đúng là diễn xuất bộ dạng giang hồ hiệp nữ.

-

Thần thϊếp thỉnh an hoàng thượng, Đức phi tỷ tỷ.

Sau khi nàng hành lễ xong, liền cười trêu chọc nói:

-

Chả trách Thanh Bình không thỉnh được hoàng thượng, hóa ra là người ở chỗ này cùng Đức phi tỷ tỷ chơi cờ vây.

Nữ tử xuất thân trong giang hồ có võ công không tầm thường có thể so sánh với võ tướng.

Nhưng cầm kỳ thi họa có chút yếu, ngay cả cờ vây cùng mạt chược cũng không phân biệt rõ ràng.

Tư Mã Duệ mắt trợn trắng, cũng không kiên nhẫn giải thích cho nàng biết hai cái này khác nhau, chỉ phất phất tay, nói:

-

Trẫm ở nơi này chơi rất hứng thú, không thể đi xem ngươi diễn luyện kiếm pháp, ngươi đi về trước đi, ngày khác trẫm rỗi rãnh sẽ đến chổ ngươi.

Phùng sung hoa cũng không đi, không chịu buông tay tiếp tục nói:

-

Khí trời tốt như vậy, cứ ở trong phòng chơi cờ có gì thú vị, phải ra bên ngoài chơi đùa mới đúng, nếu hoàng thượng không muốn xem thần thϊếp diễn luyện kiếm pháp...Hay là thần thϊếp mang hoàng thượng đến Tử Cấm Thành bay nhảy vài vòng?

Tư Mã Duệ nghe vậy liền động tâm, nhưng cũng biết nếu thật sự đi cùng Phùng sung hoa, nhất định Du Phức Nghi sẽ sinh khí.

Nói không chừng đến lúc hắn đến Trường Xuân Cung, nghênh đón hắn chỉ sợ là đại gậy, cho nên chỉ đành phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, kiên định cự tuyệt nói:

-

Một khi trẫm ngồi xuống, liền lười nhúc nhích, lần này thôi đi, lần sau ngươi mang trẫm bay qua bay lại cũng được, dù sao cũng không phải chỉ có một trận tuyết này.

Thấy thật sự khuyên không được, Phùng sung hoa chỉ đành từ bỏ biện pháp này.

Nàng kêu Thanh Bình bưng ghế lại đây, ngồi bên cạnh Tư Mã Duệ, thẹn thùng nói với Du Phức Nghi:

-

Thần thϊếp không am hiểu cờ vây, đã sớm nghe nói Đức phi tỷ tỷ cờ thuật cao siêu, vẫn luôn muốn thỉnh giáo tỷ tỷ, nhưng lại sợ tỷ tỷ bận rộn nhiều việc, vài lần không mở miệng được, hôm nay nhờ hồng phúc của hoàng thượng, thần thϊếp sẽ ở chỗ này quan sát một hồi, nếu có thể học được một nửa chiêu thức, cũng là tạo hóa.

Du Phức Nghi nhìn nàng, vẻ mặt từ ái tươi cười, lời nói ra lại như dao cắt thịt:

-

Nếu muội muội muốn học cờ vây, chỉ cần tới tìm ta là được, ta sẽ dốc túi truyền thụ, còn cái này không phải là cờ vây, mà là lúc nhàn rỗi không có việc gì làm nên ta sai người làm ra để giải buồn, được gọi là "mạt chược".

Thấy vẻ mặt Phùng sung hoa biểu lộ xấu hổ, thấy vậy Du Phức Nghi hạ giọng hoà giải nói:

-

Cũng không thể trách muội muội không biết, chỉ là vừa mới làm ra không được bao lâu, lại không phải là đồ vật gì đáng quý, cho nên trừ ta cùng những cung nữ thái giám ở trong Trường Xuân Cung, cũng chỉ có một mình hoàng thượng thấy qua.

Sắc mặt Phùng sung hoa thay đổi trong nháy mắt, miễn cưỡng cười nói:

-

Nương nương đại tài, thần thϊếp thật là có mắt không tròng.