Chương 4: Hạ Tuyến

Ngày 23 tháng 12 năm 2021.

Luân Đôn.

Đường phố bên ngoài trụ sở ngân hàng Barclays.

Một người đàn ông trung niên tóc trắng bước ra từ cửa ngân hàng, bên cạnh và sau lưng hắn là một đám người mặc âu phục đen, chiếc Mercedes bên đường đã mở cửa, mấy tên bảo an phân biệt đứng tại vị trí yếu hại quan sát bốn phía.

Người đàn ông trung niên đi về phía xe ô tô, vừa đi vừa lẩm bẩm với mấy phụ tá bên cạnh, nhanh chóng nói: "Nói cho đám quỷ hút máu kia, nếu như bọn hắn còn không động thủ thì chúng ta sẽ ra tay trước, đây là một bữa tiệc, con mẹ nó mặc kệ cái gì nguy cơ hay không nguy cơ, lợi nhuận dự kiên là mười vạn tỷ, cho dù phải xuống Địa ngục cũng đáng..."

Lời còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn! Đầu của tên đàn ông trung niên giống như một quả dưa hấu bị nổ tung!

Tên phụ tá bên cạnh, mặt cùng thân của hắn bị một mảnh trắng đỏ văng tung tóe, sau một giây sửng sốt, hắn liền phát ra một tiếng hét chói tai!

Bảo an được huấn luyện điên cuồng vọt lên, những tên càng có trình độ chuyên môn cao, nhanh chóng phân tích ra đường đạn và vị trí nổ súng, chạy như điên...

Sau mấy phút đồng hồ, trong một tòa cao ốc phía xa, vị trí nổ súng và một khẩu súng bắn tỉa được trang bị dụng cụ được tìm thấy.

"Đáng chết, là điều khiển từ xa."

·

Trong một quán cà phê trên con phố nằm phía sau ngân hàng, một người phụ nữ mặc áo khoác chậm rãi đi ra, mái tóc đen mượt cùng đôi mắt đen cho thấy cô mang dòng máu châu Á.

Người phụ nữ đi đến ven đường, một đôi chân dài cấp S cùng đôi giày da dài, cô nhanh chóng đi vào trong một hẻm nhỏ, tiện tay rút ra một kiện áo khoác giấu sau thùng rác.

Sau khi phủ thêm áo khoác, thời điểm cô đi ra từ phía bên kia con hẻm, đã biến thành một người với phong cách yêu thích áo choàng, mang theo kính râm, khí khái hào hùng phong phạm mười phần tinh anh.

Cô mở cửa của một chiếc Land Rover đang đậu bên đường, tiến vào bên trong, từ trong xe lấy ra một cái điện thoại di động cùng một cái chìa khóa xe.

Người phụ nữ dùng di động để gọi điện cho một dãy số đã được lưu từ trước.

"Đom Đóm báo cáo, mục tiêu đã bị tiêu diệt. Nhân tiện, thứ đồ chơi của ngươi làm khá tốt, chỉ là tốc độ gió phán đoán còn có chút khuyết điểm, lần sau cải tiến a, Hồ Ly."

Một chất giọng khàn khàn nói tiếng Anh Latinh được truyền đến từ điện thoại: "Nhận được, ngươi lập tức rút lui theo tuyến đường đã chuẩn bị."

"Loại nhiệm vụ này lần sau đừng tìm ta, chỉ là một tên kền kền lòng dạ hiểm độc thuộc giới tài chính, thế mà cũng dám để ta bỏ dở ngày nghỉ chỉ để làm loại chuyện này, quá nhàm chán." Người phụ nữ duỗi lưng một cái, cho dù đã bao bọc áo khoác, cũng vô pháp che giấu được đường cong uyển chuyển: "Nhiệm vụ tiếp theo của ta là gì?"

"Không có nhiệm vụ, mệnh lệnh mới nhất, tất cả mọi người tiến vào trạng thái lặng im."

"Lặng im? Bao lâu?" Người phụ nữ nhíu mày.

"... Vĩnh viễn." Đầu bên kia điện thoại nói.

Người phụ nữ đột nhiên giẫm mạnh chân ga!

Lang Rover đột nhiên dừng lại tại ven đường.

"Hình thức im lặng? Vĩnh viễn?" Giọng của người phụ nữ có một chút run rẩy.

Nàng trầm mặc một giây đồng hồ, giống như không cách nào khống chế, điên cuồng rống to vào điện thoại: "Ai ra lệnh!!! Ta muốn liên lạc với BOSS!!!"

Đầu bên kia điện thoại: "Đây chính là mệnh lệnh của BOSS, một giờ trước đã hạ lệnh. Bản thân hắn truyền đạt một đoạn ghi âm."

"Ngươi nói láo!!! Ngươi là đồ Hồ Ly đáng chết! Ngươi khẳng định lại nói láo!!!" Người phụ nữ điên cuồng gầm rú: "Ngươi lại tiếp tục nói láp, ta sẽ bắn nổ đầu của ngươi! Ta thề!!!"

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm khàn khàn, ngữ khí lại cực kỳ băng lãnh: "Thật đáng tiếc, cũng không cần ngươi làm như vậy! Đã nhiều năm như vậy, ngươi đều hiểu rõ ta, ngươi cũng hiểu hắn rất rõ!"

Người phụ nữ ngồi ở trong xe, mặc cho chiếc ô tô đằng sau đang điên cuồng bóp còi inh ỏi.

Phía dưới cặp kính râm của cô, nước mắt chảy dài.

Cô run giọng nói: "Cho nên... Lần này, hắn thật sự đi rồi, có đúng không. Hắn thật sự... Rời đi rồi?"

Âm thanh bên kia điện thoại rất lạnh lùng: "Lời nói sau cùng của hắn: Hắn hi vọng chúng ta về sau đều có thể lên Thiên đường, mà Địa Ngục...Chỉ cần một mình hắn đi, là tốt rồi." Dừng một chút, cô tiếp tục nói: "Được rồi, chấp hành mệnh lệnh đi, Đom Đóm! Đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, cho nên... Kiếp sau gặp."

Điện thoại dập máy, một chuỗi âm thanh bận.

Người phụ nữ tháo kính râm xuống, lớp trang điểm tinh xảo đã bị nước mắt cuốn trôi đi, đường kẻ mắt đen bị nước mắt hòa tan, chảy xuống.

Trong đôi mắt này, tràn đầy đau thương!

Tiếng kèn sau lưng càng ngày càng dồn dập, xa xa còn có tiếng còi báo động, càng ngày càng gần.

Người phụ nữ đột nhiên nhấc điện thoại lên và gửi một tin nhắn tới số đó.

Sau đó cô ném điện thoại di động đi, một mình đẩy cửa xuống xe, liền đứng ở giữa đường, nàng móc súng lục ra, hướng về bầu trời liên tục bóp cò, điên cuồng kêu gào, sau đó một hơi đem băng đạn bắn xong!!!

"A a a a a a a!!!"

Phanh phanh phanh phanh phanh...

Người đi bộ trên phố kinh hãi thét lên, chạy trốn tứ phía, chủ xe điên cuồng ấn còi sau lưng cũng bị dọa tới mức nhao nhao nhảy xuống xe bỏ chạy.

Một lát sau, xe cảnh sát chen chúc chạy tới.

Người phụ nữ lại điểm điếu thuốc, đứng ở giữa đường.

Nàng hít một ngụm khói thật sâu, sau đó đem tàn thuốc ném xuống đất.

"Địa Ngục? Không, ta cũng sẽ không để ngươi một mình cô đơn đến nơi đó, ta sẽ cùng ngươi đi!"

Nhìn xe cảnh sát dừng lại phía xa cùng với những tên cảnh sát đang móc súng tới gần.

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ màu bạc.

Nàng dùng chủy thủ hung hăng đâm vào trái tim của mình!

Trên màn hình điện thoại bên trong xe, tin nhắn cuối cùng được gửi đi:

Đom Đóm, hạ tuyến!