Quýt có chút chua.
Lấy tiền lương của lão Tôn, đương nhiên không mua nổi loại trái cấy ngọt nhất trong của hàng tría cây.
Cá hố ngược lại là cũng không tệ lắm, cắt một chút, đặt trong nồi hấp một chút, là đã thành một món ngon kèm với cơm.
Trần Nặc phát hiện mình càng ngày càng thích về nhà lão Tôn ăn cơm.
Loại cảm giác ở nhà như vậy, nhất là khi lão Tôn ngồi ở trên ghế sa lon cầm báo lật xem, uống vào trà đậm, ngẫu nhiên đi trong phòng bếp tìm thứ gì đó.
Loại kia mang theo hơi thở khói lửa nhân gian cùng với thứ gì đó ấm áp, khiến cho Trần Nặc sinh ra một loại cảm giác mê luyến.
Đương nhiên, còn có Tôn giáo hoa hồng nhan thêm hương ở bên cạnh.
Tôn giáo hoa phát hiện Trần Nặc đối với mình càng ngày càng tốt.
Gần nhất cũng rất ít dùng ngữ khí không đứng đắn để đùa giỡn mình, thậm chí tự suy nghĩ một chút, ngẫu nhiên hắn sẽ còn rất hòa thuận cùng mình làm ít việc nhà.
Nhất là, có lúc Trần Nặc sẽ len lén kín đáo đưa cho mình mấy khối sô cô la.
Nhãn hiệu kia Tôn giáo hoa chưa ăn qua, không phải là nhãn hiệu Đức Phù bán trong siêu thị. Là một khối hình dạng giọt nước, giấy đóng gói trên tất cả đều là tiếng Anh.
Không phải rất ngọt, nhưng rất thơm.
Trần Nặc lấy một loại phương thức kỳ quái, dần dần dung nhập thế giới này, thời đại này.
Phảng phất cũng dung nhập vào trong gia đình nho nhỏ này.
Thậm chí, ở trong khoảng thời gian này, sau khi hắn cùng mẹ Tôn giáo hoa cũng gặp mặt nhiều lần, người phụ nữ nhìn qua có chút lạnh mạc, cũng hơi có vẻ mặt ôn hoà một chút đối với Trần Nặc.
Nhưng cảm giác khoảng cách ấn bên trong, Trần Nặc vẫn là có thể cảm nhận được.
Cho đến lúc thi cuối kỳ.
Thi cuối kỳ, Trần Nặc dựa vào nhãn lực vô song, đại bộ phận bài kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn.
Môn chính trị của lão Tôn trực tiếp thi được điểm cao... Môn chính trị đơn giản chỉ là đọc thuộc lòng, đối với Trần Nặc mà nói, hơi nghiêm túc một chút, kỳ thật không có khó gì.
Lão Tôn cầm phiếu điểm của Trần Nặc, phi thường mừng rỡ, lúc ăn cơm tối thậm chí phá lệ ở nhà uống một chén rượu đế.
Sau bữa ăn hắn kêu Trần Nặc đến: "Lần thi này không tệ... Ta cùng Trương lão sư môn số học, còn có Lý lão sư dạy môn hóa có nói chuyện với nhau, bắt đầu cuối tuần, ban đêm sau khi tan học, ngươi đến nhà bọn họ, bồi dưỡng học tập! Một ba năm học toán, hai bốn hóa học. Trần Nặc, ngươi kỳ thật rất thông minh, nghiêm túc học, khoản cách đến cao trung còn một năm rưỡi, tương lai thi đại học loại hai, vấn đề sẽ không lớn! Cố gắng một chút, ăn chút khổ, đại học hạng nhất cũng không phải không có hi vọng..."
Ngọa tào? !
Vừa nghe đến học bù, Trần Nặc không làm cái này! ! !
Đại ca, ta chỉ là bồi diễn kịch, thuận tiện hưởng thụ một chút gia đình khói lửa ấm áp mà thôi...
Học bù? ? ?
Lão Tôn, ta chính là học sinh cá biệt, có được hay không!
Không nên ép ta làm học bá?
Nói đùa cái gì!
Nếu là đám CIA của hai mươi năm sau, biết Diêm La đại nhân bị vậy tại một cái trường học hạng mười tám, thành thành thật thật làm đề toán của giáo viên, đọc công thức hóa học...
Đám người kia đều sẽ cười rơi cả răng có được hay không! !
Trần Nặc nhanh chóng trở về suy nghĩ bản thân trong vòng một tháng gần đây.
Giống như. . . Diễn kịch có chút quá rồi?
Trần Nặc nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Lão Tôn, học bù coi như xong, lập tức liền đến nghỉ đông, ta dự định đi làm công, kiếm ít tiền, cũng tích lũy điểm kinh nghiệm, tương lai cũng nên trả học phí."
Lão Tôn nghĩ nghĩ, thở dài: "Kỳ thật chuyện tiền bạc, nếu như thực sự khó khăn. . ."
Bất quá lão Tôn rốt cuộc cũng có chỗ khó, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Hắn bất quá chỉ là một giáo viên bình thường của một trường học bình thường, cho dù tuổi nghề cao một chút, cấp bậc cao một chút, loại giáo viên của một trường học nát, thu nhập có thể có bao nhiêu?
Huống chi con gái của mình cũng học sinh cao trung, tương lai đi học cũng cần đến tiền.
"Vậy trước hãy đi làm thêm cho tốt, nghỉ đông có hơi vất vả một chút." Lão Tôn thở dài.
·
Làm thêm, đương nhiên là không thể nào.
Thi cuối kỳ kết thúc, tất nhiên là nghênh đón thời kỳ nghỉ đông.
Tết xuân cũng không có mấy ngày.
Khiến cho Trần Nặc hơi có một chút điểm tiếc nuối là, một khi đến kỳ nghỉ đông, mình liền không lấy cớ đi ăn chực ở nhà lão Tôn được.
Mùa hè lâu tới, Trần Nặc đi đến ven đường bên ngoài ký túc xá của nhân viên trường học, bỗng nhiên liền lách mình đến phía sau đèn đường.
Mẹ của Tôn giáo hoa, vị Dương nữ sĩ kia, từ bên trong một chiếc xe Passat màu đen chui ra. Đứng tại ven đường, phất tay nhìn lái xe rời đi, Dương nữ sĩ mới hít một hơi thật sâu, dùng sức chà xát mặt mình, quay người nhanh chân tiến vào khu ký túc xá. . .
Trần Nặc từ sau đèn đường đi ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào hướng chiếc Passat đi xa, ánh mắt, có chút lạnh.
Trần Nặc đứng tại chỗ, nhíu mày suy tư một lát.
Ân. . . Nhìn nhìn lại đi. Còn không biết tình huống trước đó, nhìn kỹ hẵng nói.
Chi mong, là hiểu lầm nha.
Đời này sống lại một lần, người duy nhất mà Trần Nặc chân chính tiếp nhận. . .
Cũng không phải là Tôn giáo hoa!
Lão Tôn mới là người thật sự khiến cho Trần Nặc cảm thấy ấm áp.
Mà điểm ấm áp này, lại bị Trần Nặc mạnh mẽ thu vào trong lòng.
Mặc kệ bất luận kẻ nào , bất kỳ chuyện gì, nếu lão Tôn xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Trần Nặc kiểu gì cũng sẽ che chở hắn!
Đây là một người thành thật, một người hiền lành tốt bụng!
Có lẽ trên thế giới này không có quá nhiều công bằng.
Nhưng ở chỗ của Trần Nặc, đặt ở trên người lão Tôn.
Nếu thế đạo này không cho lão Tôn sự công bằng. . .
Trần Nặc sẽ cho.