Thời điểm đi xuống lầu một, Trần Nặc đứng ở dưới lầu, nhìn xem đèn đuốc các nhà trên lầu.
Tôn gia nằm tại lầu năm, ở vị trí này vừa vặn có thể trông thấy ánh đèn trong cửa sổ phòng khách.
Lông mày Trần Nặc bắt đầu có chút vặn.
Mùi thuốc lá sao. . .
Kia rõ ràng là, mùi xì gà a.
Năm 2001, rất ít người trong nước hút xì gà, mà loại tầng lớp phổ thông như lão Tôn chỉ sợ càng không tiếp xúc tới.
Về phần thời điểm đi ra ngoài đổi giày. . .
Trần Nặc nhìn thấy đôi giày mà Dương nữ sĩ đã thay ở cửa.
Kia là một đôi giày da màu đỏ thẫm.
Bên trên đôi giày sáng bóng, đế giày sạch sẽ.
Nghĩ nghĩ, Trần Nặc rất có vài phần lưu luyến nhìn thoáng qua ánh đèn cửa sổ ở lầu năm, đem những tạp niệm kia trong đầu loại bỏ, ở trong màn đêm, hai tay đút trong túi, từng bước một rời đi.
Buổi sáng thứ hai.
Trần Nặc đạp xe đạp đến cửa trường học, tùy ý tìm một địa phương rồi dừng lại, khóa xe lại, đang muốn tiến vào cổng trường, liền bị ngăn cản.
"Đồng phục đâu?"
Một nam sinh với một bên tay đeo băng đỏ đã chặn Trần Nặc lại, trên trán có nhiều đốm mụn.
Trần Nặc nhìn những học sinh mặc đồng phục caro xanh trắng nối đuôi nhau đi vào cổng trường, hắn nhíu nhíu mày.
Mấy ngày nay hắn cũng không mặc đồng phục, nguyên nhân rất đơn giản... Thời điểm hắn vượt khu địa lôi, hắn đã cắt một lỗ to, cũng không thể mặc một bộ đồng phục với một lỗ thật to trên đấy a.
"Quên mặc." Trần Nặc dáng vẻ không quan tâm.
"Vậy không được vào, hôm nay chào cờ, ngươi mau về nhà thay đổi."
Trần Nặc nhìn nam sinh trực ban, cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn: "Đừng chăm chỉ như thế, ngươi cứ ghi lại tên của ta, rồi trừ điểm."
"Ngươi không thể vào." Nam sinh nhếch cằm lên.
Trần Nặc hiểu rõ —— đây là cố ý gây chuyện.
Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ngươi cùng Tôn Khả Khả chung lớp đúng không?"
Nam sinh rõ ràng luống cuống một chút, cố gắng tỏ ra trấn định: "Ta học ban nào cũng không liên quan tới ngươi, ngươi không mặc đồng phục nên không được vào."
Trần Nặc nhịn không được cười lên... Những trò tiểu xiếc của mấy cậu con trai này, ngây thơ lại có chút nhàm chán.
Tất nhiên hắn sẽ không cùng với một đứa nhóc con đang dậy thì tranh vãi về vấn đề này, nghĩ nghĩ, khoát khoát tay, Trần Nặc xoay người rời đi, rời khỏi cổng trường.
Nam sinh trực ban nhìn bóng lưng Trần Nặc rời đi, thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, phảng phất đã thắng được một trận đọ sức rất ghê ghớm, ngay cả bộ ngực đều ưỡng lên mấy phần.
Trần Nặc ở cửa trường học lắc lư một lát, trên đường tìm thấy một chỗ ngồi, uống bát sữa đậu nành, ăn hai cây bánh quẩy, nghe tiếng chuông vào tiết tự học buổi sáng của trường học cách đó không xa, Trần Nặc đứng dậy trả tiền, phủi mông một cái rồi đi.
Mặc kệ là trung tâm trò chơi hay là quán net, nơi nào là kinh doanh tốt nhất?
Đáp án kỳ thật rất đơn giản: Xung quanh trường học.
Mặc dù không quen thuộc đường xá xung quanh trường trung học số 8, nhưng sau khi Trần Nặc đi bộc dọc theo con đường ven trường, vẫn tìm được một quán net, lắc lư đi vào, mở máy, mở ra Red Alert, tùy tiện tìm một tổ trực tuyến, liền đem việc đi học ném ra sau ót.
Cũng không biết đã đánh bao lâu, có thua có thắng, tổng thể mà nói thua nhiều hơn thắng.
Đại khái là kỹ thuật của hắn quá kém, sau khi đánh, những người chơi khác trong quán net đều không muốn tổ đội cùng hắn, Trần Nặc nghĩ nghĩ, đi ra ngoài mua hai bao Trung Quốc rồi trở lại.
Người chơi khác nói: Thật là thơm! Anh em, cùng chơi với nhau đi!
Trong phòng net chật chội chướng khí mù mịt, Trần Nặc ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, tay phải nắm vuốt con chuột đánh đến quên cả trời đất.
Bỗng nhiên, sau lưng có một bàn tay lớn duỗi tới, cầm lấy con chuột.
Trần Nặc thở dài, quay đầu nhìn khuôn mặt chữ điền của lão Tôn.
"Vì cái gì trốn học?" Sắc mặt Lão Tôn nghiêm túc.
Trần Nặc nhìn thấy lão Tôn có chút thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo ở trên tường, đã gần trưa rồi. Đoán chừng lão Tôn là hết tiết nên chạy đi tìm mình, đã tìm không ít nơi a.
Trần Nặc không nói gì, đứng dậy đi tới quầy hàng thanh toán, cùng lão Tôn ra khỏi phòng net.
Hai người đối mặt với nhau trên đường cái, lão Tôn tựa hồ muốn bày ra sự uy nghiêm của lão sư, nhưng tất nhiên là không thể trấn trụ Trần Nặc được, liền có vẻ hơi xấu hổ.
Trần Nặc cười cười, móc ra một điếu thuốc đưa cho lão Tôn: "Lão Tôn đồng chí, đừng xụ mặt như thế, đến làm một điếu."
"..." Lão Tôn nhìn thiếu niên trước mặt: "Ngươi học những lời nói nhảm này ở đâu!"
Tuy nhiên vẫn nhận lấy điếu thuốc.
Trần Nặc thừa dịp sau khi đốt thuốc cho lão Tôn, cười nói: "Nhanh đi ăn cơm trưa, đi, ta mời ngươi ăn."
Tùy tiện một quán ăn nhỏ ở ven đường, Trần Nặc cũng không thấy thực đơn, ánh mắt quét qua những món ăn trên bàn của những khách hàng khác, trực tiếp kêu phục vụ đến rồi gọi một mâm trứng gà xào ớt chuông, một đĩa cà tím nhồi thịt.
"Uống chút không?" Trần Nặc nhìn lão Tôn, thế nhưng lại bị lão Tôn hung hăng liếc mắt về.
"Ngươi không uống thì ta uống." Chính Trần Nặc đến quầy bar rồi cầm về một chai bia, dùng đũa đem nắp chai mở ra, rót cho mình một ly.
Vừa rót xong, liền bị lão Tôn cướp đi cái ly, sau đó buồn bực uống vào một ngụm.
Bên trên khuôn mặt chữ điền của Lão Tôn, có chút ý tứ rèn sắt không thành thép.
"Được rồi, trước chờ một chút, chờ món ăn lên, chúng ta vừa ăn rồi vừa nghe ngươi giáo huấn, được không?" Bộ dáng Trần Nặc biểu hiện cực kỳ tốt tính, kiên nhẫn cười nói: "Trưa hôm nay ngươi cứ tùy tiện nói, thời gian ăn cơm này, ngươi nói cái gì ta đều sẽ nghiêm túc nghe, ngươi thấy vậy được không, lão Tôn?"
Lão Tôn nhìn chằm chằm Trần Nặc một lát, nghĩ nghĩ, cầm qua chai bia rót cho mình một ly.
"Tuổi còn nhỏ, chớ vì giả vờ ngầu, đem bản thân mình giả dạng thành những tên côn đồ đó." Lão Tôn thở dài: "Chờ qua mấy năm khi ngươi lớn lên, quay đầu lại nhìn, ngươi liền cảm thấy việc này có bao nhiêu buồn cười."
Trần Nặc không có lên tiếng, rút ra đôi đũa dùng một lần, chà xát trong tay.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Trần Nặc ăn một miếng, coi như là vừa miệng, thuận tay muốn lấy chai bia, rốt cục lại bị ánh mắt lão Tôn trừng trở về.
Được rồi được rồi, không chấp nhặt với hắn.
Lão Tôn vẫn tiếp tục nói: "Tuổi này của ngươi, ta hiểu rõ, thời kỳ thiếu niên phản nghịch. Lại thêm tình huống phức tạp trong nhà, tình tình ngươi mới vừa hình thành, có chút quái gở, chướng mắt người khác, không thích giao tiếp cùng người khác, ta biết rõ, đều hiểu. Nhưng Trần Nặc, ta cũng sẽ không giảng đại đạo lý với ngươi, ta biết ngươi không muốn nghe. . . Nhưng luôn có một điều ta muốn hỏi, ngươi đã có kế hoạch cho tương lai của ngươi chưa?"
Trần Nặc nhai một miếng cà tím bên trong miệng: "Tương lai?"
"Tương lai." Lão Tôn thở dài: "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, hiện tại liền hoang phế, tương lai phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tương lai trực tiếp ở trong xã hội này làm những chuyện hỗn tạp?"