Oanh! ! ! ! !
Cửa lớn của nhà máy bị vỡ nát!
Một chiếc xe con hiện đại màu trắng như trâu điên vọt vào bên trong nhà máy, sau đó đυ.ng vào đuôi xe con của một tên thủ hạ Xa Thái Dũng!
Trong chốc lát, người bên trong nhà máy đều sợ ngây người, ngay cả mấy người quyền đấm cước đá anh trai Lý Dĩnh Uyển cũng ngây người dừng lại động tác của mình.
Duy chỉ có Lý Dĩnh Uyển nhìn thấy chiếc kia xe con kia chạy tới, bỗng nhiên ánh mắt trở nên rất kỳ quái.
Kia là. . . Xe nhà mình mà!
·
Hụ khụ khụ khụ!
Thời điểm Trần Nặc mở cửa xe từ bên trong chui ra ngoài, dùng sức ho khan một trận, tay phải liều mạng vung vẩy trước mặt ý đồ xua tan khói bụi ở trước mặt, đồng thời ánh mắt của hắn vượt qua đám người chính xác rơi vào trên thân của một nhà ba người Lý Dĩnh Uyển.
"Khụ khụ. . . Ta nói, chiếc xe này của nhà các ngươi có chút vấn đề, bộ ly hợp có chút lỏng, thời điểm gia tốc ngừng ngắt cảm giác quá rõ ràng. Tay lái cũng có chút phiêu, cần phải điều chỉnh lại một chút mới được."
Trần Nặc nói xong những lời này, ánh mắt rơi vào trên mặt Lý Dĩnh Uyển, trên mặt hắn tươi cười: "Này! Lại gặp mặt, tiểu Đom Đóm."
Lý Dĩnh Uyển biểu lộ ngây ngốc, nhưng bỗng nhiên trong mắt lóe ra vẻ chờ mong!
"A...! Ngươi là ai a!" Xa Kinh Huân hung tợn rống to.
Xa Thái Dũng lại hung hăng đẩy một tên thủ hạ của mình, lão đại hắc đạo này vẫn rất có mấy phần quả quyết, hắn không do dự cũng không có lãng phí thời gian nói nhảm, trực tiếp rống to: "Bên trên, xử lý hắn!"
Một tên thủ hạ đứng gần Trần Nặc nhất, giơ lên côn sắt trong tay liền gào thét lớn xông lên, côn sắt đảo qua, nụ cười trên mặt Trần Nặc trong nháy mắt biến mất một chút, hắn nghiên người qua một bên, thân thể khó khăn lắm từ mũi ngọn côn sắt bên cạnh né qua, sau đó tay trái của hắn nâng lên, đầu ngón tay túm lại như mỏ hạc, nhanh như thiểm điện điểm một cái lên cổ người kia.
Phù phù!
Người kia trực tiếp nằm trên mặt đất, cây gậy đã sớm rơi mất, hai tay gắt gao bóp chặt cổ họng của mình, thân thể uốn éo.
Yết hầu của hắn nát!
Sự yên lặng ngắn ngủi trôi qua, mặt mũi Xa Thái Dũng tràn đầy sát khí: "Thất thần làm gì, cùng tiến lên, chơi chết hắn! !"
Mười tên hán tử hổ gầm nhào tới!
Sau mười mấy giây ngắn nủi, một nửa số đó đã nằm trên mặt đất!
Mà người thiếu niên trước mắt này cũng không tổn hao lông tóc gì, trên mặt mang biểu tình cười như không cười, Xa Thái Dũng đứng phía sau thủ hạ nhìn.
Xa Thái Dũng cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, mà Hà Chính Tể thì đang chậm rãi lui lại.
"Kinh Huân! Chơi chết hắn." Xa Thái Dũng nhìn thoáng qua em trai của mình.
Xa Kinh Huân là át chủ bài cuối cùng của Xa Thái Dũng. . . Hắn cũng là người bên cạnh Xa Thái Dũng, thân thủ tốt nhất, là người có kinh nghiệm chiến đấu tốt nhất!
Xa Thái Dũng có thể lập nghiệp trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, phong vân quật khởi, một bộ phận công lao trong đó là từ người có thân thủ kinh khủng này, người em trai dám đánh dám liều.
Thời điểm mà Xa Kinh Huân nhập ngũ đã là chiến sĩ tinh nhuệ trong tuyến đầu quân sự của Nam Triều Tiên, đã từng là một trong những quân nhân tinh nhuệ nhất của Nam Triều Tiên đóng quân tại biên giới.
Giờ phút này mặc dù trong lòng Xa Kinh Huân âm thầm chấn động, nhưng cũng không có mảy may e ngại, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt này, chậm rãi xoay người, đem dây giày da của mình thắt chặt, sau đó từ trên lưng quần, rút ra một thanh chiến đao, hai tay làm ra động tác chiến thuật dủ tiêu chuẩn, chậm rãi bước tới gần Trần Nặc.
Trần Nặc nhíu mày nhìn Xa Kinh Huân trước mắt, thở dài.
"Ta nhắc nhở ngươi một chút a, ngươi là người thứ hai trên thế giới này chỉa đao vào người ta. Ngươi có biết người đàn ông trước đã có kết cục gì không?"
Xa Kinh Huân không đáp, bước tiến của hắn nhanh chóng, chiến thuật trượt bước giảo hoạt như một con rắn độc, hai tay nâng cao, lưỡi đao sáng như tuyết, đồng thời hóp ngực nhún vai. . .
Cho dù là ở trong quân đội rất nghiêm khắc, một bộ động tác chiếc đấu của hắn đều hoàn hảo không thể bắt bẻ được!
Lưỡi đao xẹt qua!
Trần Nặc né tránh!
Xa Kinh Huân đá quét một cái, Trần Nặc thối lui! Cửa xe bên cạnh trực tiếp bị một đá này làm cho bóp méo!
Xa Kinh Huân đánh hổ hổ sinh phong, từng bước ép sát, Trần Nặc tránh né trái phải. . .
". . . Cũng được a."
Trần Nặc liên tục lui về phía sau mấy bước, bỗng nhiên cười cười, sau đó, trong nháy mắt, hắn không còn lui về sau nữa!
Thân thể của thiếu niên nhìn như đơn bạc bỗng nhiên như tia chớp hướng phía trước, ngay tại thời điểm lưỡi đao của Xa Kinh Huân xẹt tới, thân thể của hắn đã thấp xuống!
Động tác của hắn không chỉ là nhanh, mà là có một loại cảm giác kỳ quái của nhịp điệu bị bóp méo! Giống như nhịp điệu động tác của hắn cùng Xa Kinh Huân hoàn toàn không ở cùng một dòng thời gian!
Loại cảm giác vặn vẹo không đúng, đặc biệt quỷ dị!
Một đao của Xa Kinh Huân thất bại, Trần Nặc đã nghiêng người dán sát vào hai cánh tay của hắn, một tay thành chưởng ngăn cản quyền trái của Xa Kinh Huân, tay phải của Trần Nặc đã nhanh chóng từ trên cổ Xa Kinh Huân xẹt qua.
Một bước, thân thể hai người lướt qua nhau.
Trên yết hầu của Xa Kinh Huân xuất hiện một đường tơ máu, sau đó máu tươi điên cuồng phun ra, quỳ trên mặt đất.
Đầu ngón tay của Trần Nặc, một thanh mũi nhọn của lưỡi đao nghệ thuật lóe lên, sau đó biến mất tại giữa ngón tay hắn.
Trần Nặc quay đầu nhìn thoáng qua Xa Kinh Huân đang không dám thở mạnh.
"Loè loẹt."