Thời điểm Trần Nặc gặp được cô, cô đã có vấn đề nghiêm trọng về rượu và phải phụ thuộc vào rượu, cùng với... Cùng với chứng hoang tưởng tinh thần nghiêm trọng!
Cô ta có hút thuốc và thậm chí còn hút nhiều hơn cả Trần Nặc, uống rượu so với Trần Nặc còn mạnh hơn.
Nửa đêm hôm đó bị Trần Nặc bắt được, Lý Dĩnh Uyển có ý đồ lấy sắc dụ dỗ Trần Nặc, cướp súng của Trần Nặc, kết quả bị Trần Nặc dùng một cái chăn bọc lại, bên ngoài còn buộc dây thừng, treo ở ngoài cửa sổ một đêm.
Lức trời mờ sáng, Trần Nặc đem cô ta thả ra, Lý Dĩnh Uyển dùng một loại ngữ khí bình đạm kỳ quái hỏi Trần Nặc.
"Ta không đẹp sao? Vì cái gì ngươi không muốn ngủ với ta?"
Trần Nặc nhìn Lý Dĩnh Uyển: "Ngươi liều mạng đem bản thân ngụy trang thành một kẻ điên cuồng không biết sợ hãi... Nhưng trong mắt của ta, chỉ có thấy được một cô bé đắm chìm trong thù hận và nỗi sợ hãi."
Lý Dĩnh Uyển trầm mặc, cô hỏi Trần Nặc: "Ngươi có phải rất lời hại hay không, là loại người vô cùng lợi hại? Ta thấy tối qua ngươi gϊếŧ rất nhiều người, còn có thể đem ta trốn thoát."
"Xem như là lợi hại đi."
"Lợi hại bao nhiêu, cụ thể chút."
"Có thể làm đối thủ của ta, chỉ sợ trên thế giới này cũng không có mấy người."
Lý Dĩnh Uyển đứng lên, sau đó quỳ gối trước mặt Trần Nặc.
"Dạy ta, hãy giúp ta! Ta còn muốn gϊếŧ mấy người! Chỉ cần ngươi dạy ta trở nên lợi hại, giúp ta gϊếŧ những người kia, ta nguyện ý đem bản thân kính dâng cho ngươi, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì. . . Bất cứ chuyện gì!"
"Bất cứ chuyện gì?"
"Bất cứ chuyện gì!"
"Được thôi." Trần Nặc nở nụ cười
"Hiện tại, ngươi lập tức trở về giường đi ngủ một giấc. . .Đúng rồi, trước khi ngủ thì tắm rửa cho sạch, hai ngày không tắm rửa, mùi thuốc lá cùng với rượu, còn treo bên ngoài một đêm, trên người của ngươi thối chết rồi."
·
Rất nhiều chi tiết Trần Nặc đều quên, dù sao từ ngày đó về sau, Lý Dĩnh Uyển đã đi theo Trần Nặc.
Nàng được Trần Nặc dạy cho cách tay không chiến đấu, lần đầu tiên sờ súng bắn tỉa cũng vậy.
Trực tiếp đến hai năm sau, Lý Dĩnh Uyển được Trần Nặc chỉ dạy hết tất cả, gϊếŧ chết người cuối cùng trong số các mục tiêu ám sát của nàng, người phụ nữu này quỳ trên mặt đất, khóc trọn vẹn một ngày một đêm!
Mỗi lần cô đều khóc đến bất tỉnh, sau đó tỉnh dậy lại tiếp tục khóc!
Trong lúc đó Trần Nặc cứ sợ cô sẽ khóc đến chết mất, không thể không đánh cho cô ngất xỉu lần thứ hai.
Lần cuối cùng tỉnh lại, Lý Dĩnh Uyển an tĩnh đi vào phòng của mình, giống như buổi tối đầu tiên khi cô bị Trần Nặc bắt được vào hai năm trước, cô cẩn thận đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ áo ngủ thoải mái, sau đó nằm vào trong chăn, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Nàng đối đưa ra một yêu cầu có chút quá đáng đối với Trần Nặc.
"Ngươi có thể ngủ cạnh ta được không." Ngữ khí lúc đó của Lý Dĩnh Uyển ngây thơ nhưng cũng nghiêm túc: "Ta rất sợ bản thân tỉnh lại lúc nửa đêm, không thấy được ngươi, ta sẽ muốn tự sát."
Đêm hôm đó, Lý Dĩnh Uyển rốt cục cũng đã nói cho Trần Nặc biết về câu chuyện của mình.
12 giờ đêm ngày 6 tháng 1 năm 2001.
Tối hôm đó, một thảm kịch đã xảy ra tại dinh thự của một người đàn ông giàu có tại quận JN của Sông Sanh.
Một vụ thảm sát đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Lý Dĩnh Uyển!
Thời điểm mô tả, từ đầu đến cuối, ngữ khí Lý Dĩnh Uyển đều rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến dọa người.
"Đêm hôm đó, ta nhớ gió khá mạnh và lạnh.
Khi đó mẹ đang khiển trách anh trai vì đã ra chiến trường một lần nữa.
Ta ở bên cạnh uống súp gà, anh trai ta vừa nghe mắng vừa lén lút làm mặt quỷ với ta.
Sau đó…
Sau đó, họ đến.
Họ đột nhập vào và mang theo tin tức về cái chết của cha ta.
Nửa tháng trước cha ta đã bị gϊếŧ, thời điểm đang đi công tác ở nước ngoài, họ đã giấu diếm tin tức. Chúng ta đều nghĩ rằng cha đang bận bịu với công việc kinh doanh ở bên ngoài.
Nhưng sự thật là họ đã lén gϊếŧ cha ta, sau đó từng chút một chuyển dời tài sản công ty.
Những ngày tiếp theo, bọn hắn xử lý xong hết mọi việc, rồi mới tìm đến cửa.
Bọn hắn gϊếŧ chết anh trai trước mặt mẹ và ta.
Anh trai từ nhỏ đã rất thương ta, mỗi lần chơi game đều hung dữ đuổi ta đi, sau đó mỗi lần ta ở trường học bị bắt nạt, anh trai lại đi giúp ta đánh nhau.
Bọn hắn cắt đầu anh trai ngay trước mắt ta và mẹ ta. Lúc ấy con mắt của anh trai ta vẫn còn trừng lớn.
Bọn hắn cũng tại trước mặt ta vũ nhục mẹ ta.
... Sau đó lại tàn nhẫn gϊếŧ chết bà, lúc mẹ ta sắp chết, còn bò trên mặt đất, bò a, bò a... Bà ấy muốn bò qua chỗ ta nắm lấy tay ta.
Sau đó, một tên, dùng đao, đâm xuyên qua mẹ ta, đem bà ấy đóng đinh trên mặt đất.
Lại sau đó... Tên khốn kiếp đã đâm mẹ ta, đã đem ta ném vào trong sân.
Hắn cường bạo ta.
Ngay trong sân.
Ngay bên cạnh những bông hoa hướng dương mà mẹ ta đã trồng cho ta."
"Bọn hắn không có gϊếŧ ngươi?"
Lý Dĩnh Uyển dùng ngữ khí lạnh như băng nói: "Đại khái là bởi vì ta lớn lên đẹp mắt, tên khốn kiếp kia cường bạo ta, hắn đại khái... Còn không có chơi chán đi, hắn muốn đem ta mang về. Tại trên đường đi, ta tìm một cơ hội nhảy xuống sông."
"Về sau thì sao?"
"Về sau ta trốn thoát được, đã tìm được một người bạn của cha ta. Hắn chứa chấp ta, sau đó vào ban đêm, hắn đã cường bạo ta, sau đó gọi điện thoại cho này nhóm người, muốn đem ta giao ra."
"Còn phía sau sao?"
"Ta thừa dịp hắn gọi điện thoại, dùng một một chiếc đũa kim loại đâm vào mắt hắn—— hắn ta nghĩ rằng ta đã hôn mê.
Ta thừa cơ trốn thoát."
"Lại sau đó..."
"Đừng hỏi nữa... Sau đó, sáu năm sau đó, ta như sống trong địa ngục."
·
Ngày đó Lý Dĩnh Uyển cho Trần Nặc xem một tấm ảnh.
Một tấm ảnh gia đình.
Một thiếu niên tuổi trẻ, mang theo nụ cười vẻ ghét bỏ nhưng cũng cừng chiều nhìn Lý Dĩnh Uyển.
Người mẹ ôn nhu ngọt ngào, người cha nghiêm túc cao lớn.
Mà Lý Dĩnh Uyển trong tấm ảnh, là bộ dáng của nàng trước mười sáu tuổi.
Một bộ áo lông trắng như tuyết, len bóng lông,ôm trong ngực một con gấu bông Winne cao hơn người của cô. Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, ánh mắt thuần khiết mà vui sướиɠ.
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ sống vì ngươi, ngươi muốn ta sống, ta liền sống. Ngươi muốn ta chết, ta liền chết. Ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ cái đó, ngươi muốn ta gϊếŧ người, ta có thể gϊếŧ sạch toàn bộ người trên thế giới.
Ngươi đem ta từ thâm uyên đáy cốc trở lại thế gian, ta cũng chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy ngươi không thể buông tay, thật xin lỗi, thật xin lỗi, nhưng mà ta chỉ có thể làm như vậy.
Toàn bộ thế giới của ta chỉ là màu đen, ta chỉ có thể bắt lấy tia sáng duy nhất từ ngươi — tia sáng duy nhất."
"Không, Lý Dĩnh Uyển, nếu như cái thế giới này đều đã trở thành bóng đen, vậy thì chính ngươi hãy tự phát sáng. Bất luận kẻ nào, đều không nên đem hy vọng, ánh sáng ký gửi vào người khác. Mỗi người đều có thể tự mình tỏa sáng, dù là yếu ớt, hay nhỏ yếu."
Đêm hôm đó Trần Nặc nhìn vào mắt Lý Dĩnh Uyển: "Cho nên, hãy học cách tự mình tỏa sáng... Từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi ngươi là Đom Đóm."