Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 18: Lý Dĩnh Uyển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không đợi họng súng giơ lên, Trần Nặc đã quay người một cái, dán lứng, trực tiếp tấn công vào phần ngực của tên lính phía trước, súng rơi xuống đất! Trần Nặc đồng thời cũng lấy ra một thanh dao găm trở tay đâm ra ngoài.

Một tên lính khác cách đó hai bước chân còn chưa kịp rút súng ra, thanh dao đã đâm vào trên trán của hắn, ngã xuống đất!

Tên lính sau lưng bị hắn đυ.ng phải xoay người, không kịp nhặt súng, liền nhanh chóng rút quân đao ra.

Trần Nặc nhìn đối phương không có lớn tiếng kêu to cảnh báo, hắn lập tức minh bạch: Đối phương hiển nhiênđang chấp hành một nhiệm vụ tình báo nào đó, không dám lớn tiếng cảnh báo, nếu không một khi phát ra động tĩnh, nhiệm vụ coi như thất bại.

Đây là thông lệ của thế giới, một khi gặp phải những kẻ địch xâm lấn trong môi trường không thể nhìn thấy ánh sáng như vậy.

Tất cả đều sẽ âm thầm chiến đấu!

Nhìn quân đao trong tay kẻ đối diện, mặt mũi đối phương tràn đầy dữ tợn, ra hiệu cho mình.

Trần Nặc đọc cử chỉ của mình: Ngươi tới đây!

—— cái này thật không thể nhịn nha!

·

... Mẹ nó! Cái gì chứ! Ngươi cho rằng ngươi là Thẩm Đằng a!

*Diễn viên hài Trung Quốc*

Trần Nặc sờ sờ túi của mình, lấy ra một cây bút bi.

Hết cách rồi, trong nước không cách nào để sở hữu được vũ khí, đặc biệt là đối với học sinh như hắn.

Về phần trạm gác ngầm mà hắn đã đánh xỉu lúc trước... Ngoại trừ một khẩu súng ra, chỉ có dao găm quân đội, món đồ chơi kia cũng vừa dùng xong rồi.

Quân đao của tên lĩnh uy vũ, động tác cũng rất nhạy cảm, bước chân nhanh chóng... Từng bước một đẩy Trần Nặc lui về phía sau...

Sau mười giây, hắn ôm lấy cổ họng nằm xuống, thân thể không ngừng run rẩy.

Giữa các ngon tay còn có một cây bút bi cắm vào cổ họng.

Trần Nặc nhặt quân đao lên.

"Đao không tệ." Hắn tiện tay cắm vào thắt lưng của mình.

So sánh vóc dáng của hai người, Trần Nặc chọn một người có vóc dáng tương tự mình, lột bỏ quân phục của đối phương, sau đó hắn nhanh chóng rời đi, biến mất trong bóng đêm...

.

Thủ đô Hanseong của Nam Triều Tiên, cách biên giới khoản 35km.

35 km là khái niệm gì?

Lấy thành phố Kim Lăng nơi Trần Nặc sống làm ví dụ.

Từ cầu sông Dương Tử đến sân bay Kim Lăng, khoảng 45km.

Đã nhìn được sao.

Từ phía bắc Kim Lăng đến sân bay phía nam, đều không tới 35 km!

35 km, nếu là lái xe, chạy nhanh một chút, thì sẽ mất khoảng 20 phút.

Từ biên giới phía bắc, trực tiếp bắn pháo, đạn pháo tầm xa, cũng có thể trực tiếp tấn công vào nội thành Hanseong!

Ngay cả tên lửa cũng không cần dùng, chỉ cần pháo đạn tầm xa là đủ rồi!

Hiện tại đã biết rõ vì sao sau này chỉ cần bên kia vung tên lửa tầm xa ra, nước Mỹ liền sẽ khẩn trương đến như vậy!

Dù sao nếu chỉ là vì đối phó với Nam Triều Tiên, căn bản cũng không cần đến tên lửa tầm trung và xa.

Tên lửa tầm trung và xa là để đối phó với ai? Cái này còn không rõ ràng sao?!

·

Nam Bắc Triều Tiên đối địch và đối lập nhau, thủ đô của Nam Triều Tiên cách biên giới gần như vậy, cũng không phải không nghĩ tới chuyện dời đô.

Nhưng thật sự lại không thể dời đi!

Nam Triều Tiên không lớn, tổng cộng có hai cái thành thị lớn, một nơi là thủ Hanseong, một nơi khác là thành phố Busan.

Phần lớn dân cư của cả nước đều tập trung tại hai cái thành thị này.

Không thể nào mà chính phủ ra lệnh một tiếng, liền có thể dời đi được. Huống chi còn có sự nhúng tay của các nhà tài phiệt lớn, các loại lợi ích của rất nhiều bên.

Ba giờ chiều ngày 6 tháng 1.

Trên một con đường tại thủ đô Hanseong, Trần Nặc từ một cửa hàng bình dân bước ra, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc trên người một bộ áo choàng sạch sẽ. Sau lưng là một túi vải.

Tất cả đều là hàng rẻ tiền mua trong siêu thị, nhìn qua cũng không còn chói mắt nữa.

Nếu để hắn mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng mang phong cách trong nước đi trên đường cái Hanseong, rất nhanh liền sẽ có cảnh sát chạy tới hỏi thăm.

Về phần đồng phục tác chiến của những tên lính biên giới, hắn đã sớm ném ở trên đường.

Bắt một chiếc taxi, Trần Nặc ngồi ở hàng ghế sau. Dùng khẩu âm chuẩn vùng Giang Nam nói: "Đi đến gian hàng mòng biển."

Chiếc taxi chạy chậm rãi, Trần Nặc bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn hiện tại thật sự mệt mỏi, cần khôi phục lại thể lực một chút.

·

Kiếp trước hắn quen biết Lý Dĩnh Uyển, là chuyện của lúc nào?

Trần Nặc đã không quá nhớ rõ chính xác ngày hôm đó.

Hắn chỉ nhớ rõ, thời điểm hắn gặp Lý Dĩnh Uyển, nàng đã hai mươi hai tuổi.

Cô gái ở độ tuổi này, vẫn coi như là một đóa hoa thanh xuân.

Mà trước đó, lần đầu tiên Trần Nặc thấy được ánh mắt của Lý Dĩnh Uyển... Liền cảm thấy, người này giống như đã chết đi.

Lần đó Trần Nặc đang chấp hành nhiệm vụ: Ám sát một gã đại tài phiệt của Nam Triều Tiên.

Đáng tiếc là, khi mà hắn đang lên một kế hoạch hoàn mỹ, hơn nữa dựa theo phương án cuối cùng thành công né đi ba mươi tên bảo an xung quanh trụ sở của mục tiêu ám sát, lẻn vào trong dinh thự của mục tiêu.

Hắn thậm chí đã vào được phòng ngủ của mục tiêu!

Sau đó hắn gặp Lý Dĩnh Uyển.

Người phụ nữ này mặc một bộ nội y màu đen quyến rũ.

Mà mục tiêu ám sát của Trần Nặc, bị cô dùng gối đầu đè lên mặt nằm trên mặt đất, Lý Dĩnh Uyển lúc ấy dùng súng chỉa thẳng vô đầu tên đại tài phiệt kia, sau đó nhìn Trần Nặc đẩy cửa vào: "Vệ sĩ? Ngươi đã tới chậm!"

Phanh!

Người phụ nữ này bị điên.

Một tiếng súng vang lên, gϊếŧ chết mục tiêu ám sát, cũng thành công kinh động tới ba mươi tên bảo an.

Quan trọng nhất là, người phụ nữ này cho rằng Trần Nặc là vệ sĩ của mục tiêu ám sát, còn ý đồ muốn gϊếŧ chết Trần Nặc.

Mà kết quả ra sao...

Trần Nặc dùng một sợi dây rèm cửa, đem người phụ nữ điên này trói thành một cái bánh chưng, một tay nhấc cô lên, một tay cầm súng, từ vòng vây của ba mươi tên vệ sĩ thành công gϊếŧ ra ngoài.

Trần Nặc đem người phụ nữ này mang tới ngôi nhà an toàn, ý muốn từ miệng cô tra ra tin tức hữu dụng.

Mặc dù đã nói cho cô ta biết, mình cũng là người đi gϊếŧ tên đại tài phiệt kia, nhưng Lý Dĩnh Uyển vẫn cự tuyệt giao tiếp.

Cho đến đêm hôm đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »