Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 14: Không Vừa Mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho nên, không hề ngoài ý muốn, vào thời điểm xuất hành ngày 3 tháng 1, Trần Nặc tại ga xe lửa, thấy được bạn học Tôn giáo hoa đang đứng trong đội ngũ.

Tiểu cô nương có bộ dạng tung tăng như chim sẻ, áo lông màu vàng nhạt, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ len màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có lớn cỡ bằng một bàn tay,

"Các học sinh thuộc tổ tình nguyện, đến hỗ trợ mọi người chuyển hành lý một chút." Giáo viên trong hàng đầu là một nữ giáo viên trong phòng giáo dục.

Tôn giáo hoa đã nhìn thấy Trần Nặc, hướng về hắn vẫy vẫy tay, trên mặt của nữ hài không giấu được sự vui vẻ.

Trần Nặc suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới, vừa mới chuẩn bị giúp Tôn giáo hoa nâng hành lý…

Bên cạnh xuất hiện một bàn tay trực tiếp duỗi ra, đem hành lý của Tôn giáo hoa nâng lên.

Ồ? Còn có tranh đoạt…

Trần Nặc ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt bánh nướng của Tôn chủ nhiệm.

Mặt của thiếu niên nhanh chóng thay đổi thành tươi cười.

"Tôn chủ nhiệm, ngài cũng tới tiễn đưa xe."

"... Ân!"

Nói thật, Tôn chủ nhiệm vốn còn thấy thiếu niên này rất thuận mắt, dù sao người ta đã cứu mình con gái nhà mình một lần, không cần biết là trùng hợp hay vẫn là ngoài ý muốn, phần nhân tình này vẫn phải thừa nhận, hơn nữa sau đó Tôn lão sư đã xem qua tư liệu hoàn cảnh của Trần Nặc, đối với thiếu niên này cười rộ lên cảm thấy rất vô hại, ngoại trừ cảm kích, lại thêm vài phần đồng tình.

Nhưng vấn đề là, mới vừa một giây đồng hồ trước, một người nguyên bản xem rất thuận mắt, bỗng nhiên lại cảm thấy không vừa mắt nữa!!!

Con gái nhà mình nhao nhao muốn tham gia vào đoàn trao đổi, hôm sau lại tại sân ga, vẫy vẫy tay cùng với tiểu tử này?

Con gái nhà mình lại còn cười với hắn?

Nội tâm của Tôn chủ nhiệm ẩn ẩn cảm thấy có chút không được tự nhiên rồi.

Hai đứa nhỏ này, có phải là trùng hợp tiếp xúc không? Từ trên lầu rơi xuống đυ.ng phải, trường học tổ chức hoạt động còn có thể gặp nhau?

Chỉ mong là tự mình suy nghĩ nhiều…

"Ngươi như thế nào cũng tham gia đoàn này, trong thông báo ta không thấy được tên của ngươi a."

"Ta muốn đến thì đến, ai cần ngươi lo."

"Ngươi đi làm sao?"

"Nhìn tuyết a. Hừ ~ "

Trần Nặc: "..."

Tôn chủ nhiệm mang theo hành lý đi phía trước, bỗng nhiên tại trước của sổ thủy tinh của đoàn tàu phản chíu được, nhìn thấy khuê nữ nhà mình đang trừng mắt với tiểu tử kia.

Tuy nói là trừng mắt a, nhưng biểu lộ này, thấy thế nào cũng giống như có vài phần hương vị làm nũng?

Lão Tôn bỗng nhiên có cảm giác khẩn trương trong lòng.

Củ cải trắng mềm mềm trong veo như nước mà nhà mình dưỡng, bảo hộ trong sân đã nhiều năm như vậy…

Hiện tại bỗng nhiên thấy bên ngoài sân, có...có một con heo nhỏ với hàng lông mày thanh tú xuất hiện!

Nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy không đúng!!!

·

Trong lòng Lão Tôn trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng không ai để ý tới, một tiếng còi vang lên, đoàn tàu chậm rãi lăn báng, nhìn con gái ở cửa sổ đang vẫy tay từ biệt với mình.

Lão Tôn bỗng nhiên rất hối hận... Lúc trước tại sao mình lại thoái thác công tác dẫn đoàn trao đổi này?

Nhìn đoàn tàu chậm rãi đi nhanh xa, trong đầu tất cả đều là hình ảnh vừa rồi con gái trừng mắt làm nũng với tiểu tử kia.

Không thể suy nghĩ, càng suy nghĩ, lại càng xuất hiện thêm nhiều hình ảnh không tưởng…

Lão Tôn suy nghĩ nhiều.

Sau khi lên xe, Tôn giáo hoa căn bản không có cơ hội ở chung với Trần Nặc.

Mấy nữ sinh lôi kéo Tôn giáo hoa chen vào một cái giường cứng trong xe.

Mà Trần ·Tình nguyện viên· Nặc, thì đi theo sau Lưu công nhân ở một khoang xe lửa khác.

Đầu năm nay còn không có đường sắt cao tốc, chỉ có thể ngồi đoàn tàu hỏa màu xanh.

Loại xe lửa này có tên là tốc hành, nhưng kỳ thật cũng không có nhanh như tên của nó.

Từ Kim Lăng đến Diên Biên, mất một ngày một đêm.

May mắn công ty giáo dục vì muốn rêu rao danh hiệu cho lần hoạt động này, nên đã dành không ít kinh phí, không có để cho mọi người ngồi ghế ngồi cứng, mà là đều có vé giường cứng.

Vốn dĩ hoạt động này chính là đánh vào danh hiệu trao đổi giáo dục, nếu để cho một đám hài tử choai choai ngồi ghế cứng một ngày một đêm, chẳng phải lại thành ngược đãi rồi.

Huống chi còn có lãnh đạo bộ giáo dục cùng đồng hành.

Mặt mũi cần thiết phải có.

Đương nhiên, về phần lãnh đạo, đương nhiên là nằm phòng giường mềm.

"Bạn học Tiểu Trần a, đi lấy một ít nước, sau đó thu dọn lại một ít hành lý trên hành lang. Trong bọc của ta có một cái camera, lúc ngươi di chuyển nhớ cẩn thận. Có được để nó ngã!" Lưu công nhân trực tiếp lên giường nằm ngủ, bắt đầu sai khiến Trần Nặc.

Quay đầu nhìn lại, tiểu tử này đã nằm ở trên một cái giường khác để ngủ, từ trong ba lô lấy ra một quyển tiểu thuyết, bắt đầu trở mình.

"Này? Ta đang nói ngươi đấy."

Trần Nặc để quyển sách xuống, mỉm cười nhìn Lưu công nhân: "Lưu lão sư. Ta tới để du lịch, không phải đến để làm việc ô-sin. Ngài có phải đã hiểu lầm cái gì rồi không?"

"..." Lưu công nhân nghẹn lại: "Ngươi?! Ngươi chính là tình nguyện viên, ý nghĩa của chức danh tình nguyện viên chính là..."

"Lưu lão sư, chi phí của chuyến lữ hành ta đã giao cho ngài, nếu ngài không hài lòng, ngài có thể viết hóa đơn cho ta? Nếu không... Ngài cùng với lão sư dẫn đoàn có thể nói chuyện, trạm sau đem ta đá ra khỏi đoàn trao đổi, ta sẽ xuống trạm xe kế tiếp, tự mình trở về trường học?"

"... Tiểu tử ngươi rất ác độc a!"

Đuổi người là không thể nào đuổi.

Chi phí chung của lữ hành đoàn, coi như học sinh có gây sự ngỗ nghịch, lão sư cùng với trường học cũng chỉ có thể nhẫn nhịn trông coi... Vô luận như thế nào, cũng không có khả năng đem một đứa bé đuổi ra khỏi đoàn pử một địa phương xa lạ, lại để cho một đứa bé tự mình về nhà.

Đừng nói là Lưu công nhân, coi như lão bản của hắn đến cũng không dám làm như thế, hiệu trưởng cùng không dám làm thế.

Huống chi bên trong đoàn còn có lãnh đạo bộ giáo dục, nếu dám làm ra loại chuyện làm người tức lộn ruột như vậy, cải cách cũng không cần làm, ngược đãi học sinh như vậy, đơn xin quản lý trường học tư thục cũng có thể bị thu hồi!

Nhìn Lưu công nhân bị nghẹn nói không ra lời, Trần Nặc rất ôn hòa cười cười: "Lưu lão sư đừng nóng giận, đều là đi ra ngoài. Ta bỏ tiền đi du lịch. Đạo lý này, đổi lại là ngài, cũng sẽ nghĩ như vậy. Mọi người ở chung hòa thuận, như thế nào?"

Nói xong Trần Nặc từ trong túi tiền lấy ra một hộp Ngọc Khê, ném cho Lưu công nhân.

Khí giận của Lưu công nhân lúc này mới hơi chút giảm lại, lẳng lặng rút ra một điếu.

Mới hít một hơi, loại hương vị làm cay cuống họng kia tựa hồ lại khiến cho tâm tình Lưu công nhân sụp đổ!

WOC!

Thời điểm cầu người thì đưa tiền mặt tươi cười. Lên được thuyền thì bắt đầu trở mặt!

Vậy cũng thôi đi!

Còn quá đáng hơn, thuốc lá quăng ra, cư nhiên lại là hàng giả!!!

Này còn là người sao!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »