Uất Trì Phi Yến nghe vậy mở to hai mắt nhìn, nàng
không
hiểu sao tên Kiêu vương này sao lại cứ thích khoe khoang, luôn
đi
trêu chọc, giờ phút này
thì
mỉm cười nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau,
không
ai nhường ai, Uất Trì Phi Yến
không
kiêu ngạo
không
siểm nịnh
nói
: “ Bàn tay Phi Yến thô ráp, làm sao mà làm được chuyện
nhỏ
bé này, nếu Kiêu vương mệt mỏi, tiểu nữ gọi Bảo Châu hầu hạ ngài, nếu điện hạ ngủ phòng này, Phi Yến sang phòng khác vậy”.
Thấy nàng
không
chịu tới, Kiêu vương cũng
không
nói, đem thân mình nằm dài ra, thân hình
hắn
to lớn, chiếc giường
không
chịu nổi gánh nặng, phát ra tiếng cót két cót két, nghe tiếng của giường,
hắn
lười biếng
nói
: “ Nghe Ngụy tổng quản
nói, hôm trước có phái người đến đưa 100 lượng bạc cho tiểu thư, tiểu thư
nói
nhìn trúng giường khắc hoa ngọc bản. Nhưng bổn vương
đang
nằm đây thấy có vẻ 100 lượng bạc này
không
đáng nhỉ, xin tiểu thư xem lại cái khác.” Phi Yến cười
nói
: “ Cũng định tính như vậy, nhưng nếu thay, dù sao sau này tiểu nữ vào vương phủ giường ngủ đắt tiền như vậy
không
chắc bán nhanh được……..”
Kiêu vương vươn ngón tay dài: “ Ái phi của ta, đó chỉ là 6 lượng bạc lẻ, nhưng sao Hầu phủ lại tu bổ kém vậy, chứ
không
thiên hạ nhìn vào
sẽ
cười là bổn vương ta là người keo kiệt!”
Vừa rồi Kiêu vương này kiểm tra
một
lượt, nàng liền đề phòng việc này, quả nhiên Kiêu vương
nói
từ tiền mà ra, đúng là đồ nam nhân keo kiệt!
“ Phi Yến quản lý
không
tốt, tiêu tiền lung tung hết, nếu điện hạ đau lòng, phủ
sẽ
tìm mọi cách trả lại”.
Tay Kiêu vương chống đầu, nằm nghiêng
nói
: “ Yến nhi của ta mở được tiệm cháo, làm ăn rất tốt làm sao có chuyện
không
quản lý được? Mấy hôm trước bổn vương nghe được chỗ huyện Kinh Giao có người đến mua cửa sổ ở Tang Điền, mặt khác còn có
một
tơ lụa nữa. Phương nam gần đây loạn vì có giặc, nam bắc vì thế phải phân chia, mà cách biệt với kinh thành, dân chúng giàu có nên nhờ buôn bán, các mặt hàng tơ tằm bán rất được, người mua này cũng tinh mắt
thật,
không
khỏi bỏ ra hẳn
một
số tiền lớn để mua……..”
Trong lòng Phi Yến trầm xuống, trong lòng biết cái chuyện này
không
gạt được tên hồ ly Kiêu vương này, chỉ cúi đầu xuống
nói
: “Bá thúc tuy
nói
là thăng chức, nhưng ở trong Phong Điền
thật
sự
là cằn cỗi,
không
đủ chống đỡ chi phí hàng ngày, Uất Trì
đã
quá khổ, trong lòng biết
một
đồng tiền rất đáng giá, Phi Yến cả gan lấy tiền đó mua
một
chút tiểu trang mong rằng điện hạ thứ tội………”
Kiêu vương cười lạnh
nói
: “
không
dám trách tội tiểu thư, nếu bổn vương là ái phi, sủng ái mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành có ngại gì? Chính là tiểu thư chỉ
một
lòng tính cho Uất Trì phủ sau này, cũng
không
nghĩ đến chuyện làm con dâu Hoắc gia. Làm bổn vương cảm giác rất đau lòng………. Nàng có nguyện cởi giày vì bổn vương
không?”
Phi Yến biết Hoắc Tôn Đình sớm nắng chiều mưa, tiền của mình lại cho
không,
trên
mặt lại
không
có ý cười, liền biết
hắn
nổi giận, lúc này bá thúc
đang
là hầu gia, nếu
hắn
phát hỏa,
một
nhà bá thúc khó tránh khỏi tai họa, việc này là mình
không
đủ thông minh, liền chậm rãi
đi
đến, chuẩn bị vươn bàn tay đem giày tơ lụa của Kiêu vương cởi ra.
Chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì to tát chẳng qua cả đời chưa nghĩ
sẽ
phải làm đến, tuy có chút bất đắc dĩ, hàm răng trắng cắn môi hồng phấn. Nhưng đôi tay
đang
chạm tới giày của ai kia, cổ tay nàng vừa bị Kiêu vương kéo lấy,
một
phen túm lên giường. Thân hình cường tráng của Kiêu vương đặt nàng ở dưới, chóp mũi cao thẳng cọ cọ gò má non mềm của nàng,
nói
nhỏ
: “ Xem xem Yến nhi của ta kìa, như thế nào lại có bộ dáng như bị ức hϊếp đến phát khóc vậy, đừng uất ức, bổn vương thay Yến nhi cởi giày nhé?”
nói
xong duỗi tay dài, theo
một
đường cầm lấy đôi giày thêu
nhỏ
bé kia, lưu loát cởi xuống, lại cởi tất, lộ đôi chân ngọc trắng noãn.
Dáng người Phi Yến cao gầy, chân vì thế cũng dài, các ngón chân
nhỏ
bé xinh xinh
đi
giày rất đẹp, bị bàn tay to của Kiêu vương gắt gao cầm lấy, nhất thời co rút lại, liều mạng lui chân về: “ Ai muốn cởi giày chứ, mau buông tay ra!”
Nhưng bàn tay to của Kiêu vương như làm bằng sắt, bằng thể lực của nữ như
không
thể so được, đem đôi chân ngọc lên chóp mũi
nhẹ
nhàng ngửi, sau đó cười: “ Người Uất Trì tiểu thư đúng là toàn hương thơm, cả người đều rất thơm”
Chân Phi Yến rất mẫn cảm, bị bàn tay to của
hắn
nắm chặt, vừa chạm đúng chỗ ngứa, cố gắng nén cười, cả người dùng sức, cũng
không
xoay chuyển được, khóe mắt rưng rưng
nói
: “ Điện hạ đừng náo loạn,ta…….. muốn…… muốn
đi
nhà vệ sinh thay quần áo…..”
thật
vất vả mới lấy cớ thay quần áo để
hắn
bỏ chân nàng xuống, nhưng ngay sau đó môi của
hắn
lại dán ngay vào đôi môi hồng hào kia.
Lần trước bị hôn, lúc đó
đang
say rượu, biết
hắn
đang
làm càn, cũng
không
nhớ mùi vị ra sao. Nhưng lúc này là ban ngày nên rất tỉnh táo, đầu lưỡi như
đang
thăm dò mọi ngóc ngách của nàng, đột nhiên gia tăng sức, vì thế mà lan tràn toàn thân…….
Trong lòng Phi Yến cấp bách, ảo não thầm
nói
: Đồ bại hoại!
đang
muốn dùng sức cắn
thì
dường như Kiêu vương cảm nhận được, đột nhiên buông ra, nhìn Phi Yến
đang
thở gấp
nói
: “ Bổn vương có chuyện gấp, phải
đi
trước, Ngụy tổng quản
sẽ
phái người mang sổ sách đến tiểu điền, tính toán tiền lãi hàng tháng, giúp đỡ ái phi của ta giữ tiền, Uất Trì phủ quản lý còn lỏng lẻo, mỗi tháng chắc phải đến trong phủ bổn vương lấy tiền thôi…….”
nói
xong Kiêu vương đứng thẳng dậy. Sửa quần áo, hướng về phía giường,mỉm cười nhìn người
đang
có gương mặt hồng hồng, lộ ra
một
chiếc răng khểnh: “ Đồ cưới của tiểu thư, bổn vương rất vui mừng!”
Kiêu vương
thật
sự
vui mừng! Bởi vì gần đây triều đừng cùng các nhà quý tốc cũng hơi khó khắn trong việc quản lý các cửa tiệm rồi.
Đó là lúc nhập kinh. Năm đó Hoắc Tôn Đình đồng ý luật tam chương, tuân thủ nghiêm ngặt, cũng
khôngquấy nhiễu việc dân chúng làm, nhưng quốc khố của Đại Lương
đã
cạn sạch, vừa mở ra,
đã
trống trơn, làm cho người ta
không
khỏi kinh ngạc.
Cho nên lúc trước Phi Yến
nói
với Kiêu vương là có
một
bản đồ kho báu, kì
thật
cũng có nguyên nhân.
Nếu
không
có quốc khố, hoàng đế chẳng khác nào bang chủ Cái bang. Chẳng qua Hoắc Doãn tuy là nghèo nhưng vẫn tìm thấy cách khác, vung bút tìm vương hầu triều cũ, cho hai đứa con trai quản lý việc chém đầu, thay tiền đổi mạng. Lúc trước Uất Trì Thụy bị đem tới, may mắn Kiêu vương
nói
mới cứu được.
Nhưng gia sản cũng chẳng còn, quốc khố cũng chẳng đủ. Nhưng bọn binh lính
thì
chẳng có gì.
đi
theo Tề vương tạo phản, chẳng phải muốn vinh hoa phú quý sao? Tầng lớp dưới lại càng
không
có, quốc khố lại càng ít.
Hướng tới cách khác, nghỉ ngơi lấy lại sức, đối với dân chúng
thì
giảm bớt thuế khóa. Quốc khố mỗi ngày
không
có chút nào. Hoàng đế chỉ biết keo kiệt, văn võ bá quan cũng ngày càng bó tay chịu chết.
Dần dần, lại có quant ham ô. Ở nơi khỉ ho cò gáy này, ai cũng biết chỉ là
một
phường làm ăn
nhỏ
nhoi. Mọi người đều đổ vào kinh thành hết.
Ngày qua ngày, cứ vào ban đêm, trạm luân chuyển hàng hóa
không
ngừng, đông như trẩy hội. Các quan to cứ thế mà ngồi hưởng sung sướиɠ, hoàng đế Hoắc Doãn vẫn chưa biết đến.
Vốn dĩ Hoắc Doãn chưa từng phát
hiện, ba tháng trước cải trang vào nhà binh bộ thị lang, vào trong nhà thị lang
đang
chiêu đãi khách và bạn, tiệc rượu chưa hết, bàn đầy món ăn quý và mỹ vị,
một
bên ca múa, thϊếp thất nhiều như
một
hậu cung thu
nhỏ, ngoài mặt Tề đế rất bình tĩnh, nhưng nhìn những món ngon của lạ
thì
trong lòng
không
khỏi chua xót.
Lúc
hắn
đăng cơ, cần cù tiết kiệm,
không
dám tiêu loạn
một
đồng, noi theo các đời hoàng đế khác, tuy rằng thánh chỉ rất đúng,
không
nghĩ quốc khố lại
không
hơn gì, thở dài mà chưa thấy hồi
âm, liền lại cho thêm
một
thánh chỉ mới.
Nhưng nhìn Binh bộ thị lang nho
nhỏ
này, thông thương
không
kiêu kì nhưng tại sao lại có thể nhảy lên đầu Tề đế được? Ngày
hắn
trở về cung liền gọi người mang bảng tính đến,
một
mình tính toán lương bổng của binh bộ thị lang.
Kết quả
không
cần
nói
cũng biết, Tề đế phái người điều tra bí mật, đúng là văn võ trong triều giàu đến phát khϊếp.
Đều là trung thần hầu cận, nếu
không
sẽ
lôi cả đám ra mà chém đầu cho khuất mắt. Luôn luôn bày ra bộ mặt đau khổ
không
biết làm sao. Vì thế thánh chỉ đưa ra,
nói
những năm này
đã
buông thả,
đã
đến lúc chỉnh đốn, thiết lập ngự sử, trong vòng 1 năm, thiết lập chế “ lảng tránh”, nếu có người tham quan, triều đình nhất định gϊếŧ chết hoặc
sẽ
đày đến Lĩnh Nam
Vốn nghĩ đến dáng vẻ hoàng đế này, nhưng Hoắc Doãn hạ quyết tâm, phải có qua có lại chứ?
Thánh chỉ này vốn nhằm đến Tam hoàng tử Hoắc Quảng Vân. Hoàng tử này rất giỏi về xã giao, kết giao rất nhiều gia môn, lại ở Lại bộ được nhiều bổng lộc, cướp đoạt tiền tài
không
chút nương tay nào, Hoắc Doãn bí mật theo dõi, bắt quả tang, cho tam hoàng tử
một
thánh chỉ. Đem
hắn
giáng chức đến Lĩnh Nam, 5 năm
không
được về kinh.
Đỗi với con cái là như vậy, lại liên tiếp chém gϊếŧ ba tên ăn hối lộ nghiêm trọng, trong kinh thành
khôngkhỏi xôn xao, hoàng đế lại
không
màng con cháu, phàm là hối lộ đều xử lý công bằng, ơn vua mênh mông cuồn cuộn, chỉ cần 10 vạn lượng bạc vào quốc khố, mọi chuyện
sẽ
như cũ.
Ai biết được hoàng đế biết những ai chứ? Thánh chỉ này vừa ra, các thần tử đều lo lắng mạng của mình, chỉ biết cầm tiền cho vào quốc khố.
Trong lúc đó, trạm dịch
đang
rất u buồn đột nhiên lại đông như trẩy hội.
Trong gia đình các vị quan thần đột nhiên trống rỗng,
không
có tiền mà hô gió gọi mưa. Tơ tằm kia
không
gọi là cao cấp nhưng lại rất mềm mại. Làm ra
một
bộ quần áo cũng
không
phải quá khó coi, giá rẻ
một
nửa so với tằm phương Nam, trở thành hàng quý trong năm nay.
Những hộ nuôi tơ tằm đột nhiên tăng lên, cây dâu cũng trồng nhiều lên. Uất Trì Phi Yến nghĩ tới ngàn mẫu trồng dâu mà tân đế cũng
không
để ý đến nên chưa thu thuế, trong lúc đó Kiêu vương phủ đưa bạc tới liền thu mua Tang Điền. Hai tháng sau đó các nhóm nhà lân cận trồng dâu
không
đủ ăn, Phi Yến liền thu mua.
Uất Trì Phi Yến cũng
không
đề cập thuế má, chỉ làm
một
khế ước, đợi cho tơ lụa của nàng ra thị trường
sẽ
làm lũng đoạn ngành tơ tằm, sau đó nàng
sẽ
trả giá cao hơn, kiếm được cũng kha khá hơn.
Sau bữa cơm chiều, Kiêu vương cầm sổ sách ghi chép, nhìn chăm chú từng trang
một, chỉ cảm thấy nữ nhân này tính toán rất chi tiết, sáu trăm lượng bạc làm vốn, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thế lại làm lũng đoạn nghề tơ lụa trong kinh thành, tiền lãi
một
năm
không
kém 2 vạn lượng bạc……….
Gấp cuốn sổ, Kiêu vương thấy tai mình nóng lên, chắc có người
đang
âm
thầm mắng nhiếc họ tên
hắnđây,
không
khỏi mỉm cười, may mắn
không
có lơi lỏng trông coi nàng, bằng
không
khi cánh Yến nhi cứng cáp rồi, sợ là
không
thể cứ an tâm sống ở Kiêu vương phủ đâu.